Chương 1

Cập nhật: 1 tuần trước

1.

Tôi đồng ý trở về nhà họ Lâm với một tâm thế đầy lý trí và “kịch bản rõ ràng”:

Lật mặt giả thiên kim độc ác.

Đối phó cha mẹ ruột ngu si dễ bị thao túng.

Thu tóm tài sản nhà họ Lâm.

Đưa cho cha nuôi cuồng con gái của tôi mở rộng địa bàn.

Cốt truyện thì tôi đọc quá quen rồi:

Thiên kim thật ngây thơ về nhà, bị giả thiên kim gài bẫy, cả nhà thiên vị, ngược đãi.

Kết cục? Thiên kim thật mắc bệnh nan y, chết rồi cả nhà mới ngộ ra chân lý, đứng khóc bên mộ hối hận muộn màng.

Chỉ cần lướt một truyện đã đủ tức tắc tim nửa tiếng.

Nhưng nếu để bi kịch ấy xảy ra với tôi? Xin lỗi, còn chưa qua dòng thứ ba thì truyện đã kết thúc.

Ngay cảnh giả thiên kim giở trò, cả nhà bênh vực?

Tôi: lập tức tiễn cả nhà đi gặp tổ tiên, full combo 24k vàng tiễn xuống suối vàng.

Hết truyện. Happy ending.

Cái kiểu khóc lóc bên mộ để chuộc lỗi?

Tôi thà là chính tay rải tro cốt của họ, mới thấy hả dạ.

Vì thế, khi đôi vợ chồng tự xưng là cha mẹ ruột của tôi xuất hiện với nước mắt ngắn dài.

Tôi chỉ ngẩn ra vài giây rồi lập tức—

Hớn hở chạy về… xếp đồ.

2.

Tôi kéo hai vali to tổ bố lên xe Rolls-Royce của nhà họ Lâm, ngồi phịch xuống đầy khí thế.

Hai vị phụ huynh ruột thì còn đang đứng đờ ra chưa hiểu chuyện gì.

Tôi kéo cửa xe xuống, ngả người ra ngoài, vẫy tay với chú vệ sĩ bên nhà nuôi:

“Chú Vương ơi~ nói với ba… à không, nói với ba nuôi yêu dấu là tối nay con không về ăn cơm nha~!”

Nói xong lại quay đầu, nhoài người về phía cặp vợ chồng nhà họ Lâm:

“Đi thôi ba mẹ! Không phải tới đón con về nhà à?”

Vui đến mức tôi chỉ muốn đốt hai tràng pháo ngay tại chỗ.

Được tôi nhắc nhở, ba mẹ Lâm mới quýnh quáng leo lên xe.

Cảnh tượng này không khác gì tôi – một cô gái yếu đuối – đang bắt cóc một cặp vợ chồng nhà giàu.

Chứ không phải họ đón con gái ruột lưu lạc về nhà sau bao năm thất lạc.

Mà thôi.

Ai biểu tôi quá chuyên nghiệp cơ chứ.

3.

Xe chạy một mạch về đến cổng biệt thự nhà họ Lâm, lúc này thì ba mẹ ruột tôi mới tạm thoát khỏi tình trạng… cháy CPU.

“Bảo bối à—” Ba ruột tôi thử gọi một tiếng.

Đúng, không phải kiểu gọi trìu mến, mà là gọi thẳng tên. Tôi là Thẩm Bảo Bối, danh chính ngôn thuận, không đổi tên, không đổi họ.

Nghĩ cũng dễ hiểu, cái người ngày ngày chỉ biết đánh đánh giết giết như ba nuôi tôi thì làm gì có văn hóa gì cho cam.

Ông thấy tôi là báu vật trời ban, thế là phất tay một cái, dứt khoát đăng ký hộ khẩu với cái tên “Thẩm Bảo Bối”.

Đơn giản là đẹp.

Mà cái triết lý tối giản ấy thì ông Lâm – người từng ăn học đàng hoàng – chắc chắn không thể nào hiểu nổi.

Một ông trùm thương nghiệp máu mặt, vậy mà khi gọi tên tôi lại lắp ba lắp bắp, giọng điệu vừa gượng gạo vừa xa lạ.

Tôi thẳng lưng, quay đầu lại nhe tám cái răng cười với ông ta:

“Có chuyện gì vậy ba?”

Tới rồi, tôi nghĩ. Chắc chắn là sắp nói về con nhỏ giả thiên kim Lâm Du rồi.

Sẽ là mấy câu kinh điển kiểu:

“Tiểu Du bằng tuổi con, chuyện này là lỗi của ba mẹ, không liên quan đến nó, sau này hai đứa là chị em ruột, phải hòa thuận đó nghe~”?

Hay giả tạo hơn nữa:

“Tiểu Du từ lâu đã mong có một người chị, bây giờ hai chị em có thể làm bạn rồi”?

Tôi chuẩn bị hết rồi, chờ ông ta ra chiêu để tôi còn phá chiêu.

Nhưng ông Lâm có vẻ còn căng thẳng hơn tôi, lia mắt trao đổi với vợ cả buổi mới lấy hết can đảm lên tiếng lại:

“Bảo Bối, những năm qua con ở ngoài chịu khổ rồi… Là ba mẹ có lỗi, không chăm sóc được cho con.”

Tôi sững người.

Trên đời này có cha mẹ nào trong truyện tiểu thuyết nhận lại con mà mở miệng ra là nhận sai đâu?

“Chúng ta nhất định sẽ bù đắp cho con. Con cũng biết nhà mình có chút điều kiện… Chiều nay ba sẽ đưa con đến công ty, chuyển 50% cổ phần cho con.”

4.

Tôi như bị sét đánh ngang tai.

Công ty… tới tay tôi dễ vậy luôn hả?

Thế mấy màn đấu trí đấu lực giành gia sản mà tôi cất công lên kịch bản kỹ lưỡng giờ phải làm sao?

Ba nuôi tôi dạo trước còn vì đánh nhau thương trường với nhà họ Lâm mà buồn đến suýt hói đầu.

Vậy mà tôi chỉ cần đợi ông đi công tác một chuyến là đã ôm trọn tập đoàn nhà người ta—

Chỉ có điều có lẽ tôi phải đổi họ.

Không biết ông già nhà tôi nếu biết chuyện sẽ khen tôi “có tiền đồ” hay là chửi tôi là con bội bạc.

Tôi còn đang cân nhắc, bên kia ba mẹ Lâm bắt đầu “trình diễn tiếp mục”.

Mẹ ruột tôi kéo lấy tay tôi, gọi một tiếng:

“Bảo Bối——”

Tôi lại ngồi thẳng lưng, mắt sáng như đèn pha quay sang nhìn bà.

Ba ruột không trông mong gì được rồi, thôi thì kỳ vọng vào mẹ ruột cho tôi tí tình tiết cẩu huyết cho đỡ chán.

Theo truyện thì thường mấy bà mẹ ruột sẽ là người đầu tiên bênh vực con giả.

“Tiểu Du giờ đang ở nhà đợi con đó, mấy hôm nay nó còn trông đợi gặp con hơn cả ba mẹ nữa.”

Mở đầu có vẻ đúng gu, tôi dựng tai lên nghe tiếp.

“Nhà mình nuôi thêm một đứa cũng không sao cả. Ba mẹ yêu con, cũng yêu Tiểu Du. Chuyện này mẹ không thể nói khác lòng được.”

Tôi mím môi, mắt cụp xuống giả vờ ngoan ngoãn, che đi nét giễu cợt trong đáy mắt.

Nghe hay lắm. Nhưng chẳng phải là “muốn cả hai”, ám chỉ tôi đừng nhỏ nhen mà chấp nhận Tiểu Du sao?

Nói yêu tôi, cũng yêu cô ta – cái kiểu yêu gì mà để người ta cướp mất hơn chục năm đời tôi, rồi giờ bắt tôi sống chung với cô ta?

Nếu thật sự vĩ đại như vậy, sao không cho cô ta một căn nhà mà đuổi ra ngoài? Vừa giữ được mặt mũi làm mẹ hiền, lại bớt phiền tôi.

“Nhưng con đừng lo, ba mẹ đã sang tên cho Tiểu Du một căn hộ rồi. Ngày mai nó sẽ dọn ra ngoài.”

Đang bực, mẹ Lâm lại như đọc được suy nghĩ tôi mà ngoặt luôn sang lời giải thích.

Một câu thôi mà khiến tôi đứng hình cả chục giây.

Tôi trừng mắt nhìn bà, không tin nổi.

Sao kịch bản thiên kim thật – thiên kim giả này… lệch đường dữ vậy?

Mở màn mà con giả đã bị tống ra ngoài thì tôi còn phản sát ai đây?

Trong vali tôi còn đem theo cả súng kìa.

“Bảo Bối, con vẫn không vui sao?”

Mẹ Lâm rõ ràng hiểu nhầm biểu cảm của tôi, lo lắng dò hỏi:

“Căn hộ đó cách nhà rất xa, đảm bảo con sẽ không thấy mặt nó đâu.”

“Tiểu Du chỉ muốn gặp con một lần để nói lời xin lỗi thôi.”

Ba Lâm cũng bắt đầu sốt ruột, đứng kế bên vò tay như giẻ lau ướt.

“Nếu con thực sự không muốn gặp nó… ba đưa nó đi chỗ khác rồi quay lại đón con nhé?”

Ông nói là làm, mở cửa xe chuẩn bị đi đuổi người.

“Thôi khỏi khỏi!”

Tôi vội ngăn lại.

“Gặp cũng được mà, dù gì cũng là… con nít, tới rồi thì cứ cho nó tham gia cho vui!”

5.

Tôi phải dỗ mãi mới giữ được ba Lâm ngồi lại, cuối cùng cũng giành được cơ hội đấu mặt trực tiếp với cô nàng thiên kim giả.

Ba mẹ Lâm mỗi người một bên, chủ động nắm tay tôi dắt vào nhà.

Lâm Du ngồi trên sofa phòng khách, trông rõ là đã đợi từ lâu, sốt ruột đến không ngồi yên.

Cửa vừa mở, cô ta lập tức đứng bật dậy chạy về phía tôi.

Bất ngờ là… cô ta chẳng hề trang điểm kỹ lưỡng hay mặc váy lụa áo gấm để chơi trò “đè bẹp” tôi như tôi tưởng.

Mặc một bộ đồ ngủ ở nhà đơn giản, áo thun dài tay và quần dài in hình gấu Winnie the Pooh.

Gấu áo thun nhăn nhúm, chắc do bị cô ta siết lấy cả buổi vì căng thẳng.

“Bảo Bối ơi~ Bảo Bối vất vả rồi~!”

Cô ta lên tiếng trước, gọi cái tên “Bảo Bối” vang trời dội đất.

Lần hiếm hoi tôi thấy mắc cỡ vì chính cái tên của mình, chỉ muốn phi qua bịt miệng cô ta lại.

Lâm Du chẳng nhận ra gì cả, còn nhe răng trắng bóc ra cười với tôi như con chó con.

Cả bữa tối, cô ta dính như sam bên cạnh tôi, gắp thức ăn, bóc tôm, hỏi tôi thích ăn gì.

Tôi vốn không quen tiếp xúc quá thân mật, chỉ biết bưng chén lên, lặng lẽ dịch người ra xa một chút.

Lâm Du… cũng lặng lẽ dịch theo.

Tôi lườm.

Cô ta hình như không hề nhận ra mấy tia sát khí trong ánh mắt tôi, vẫn giữ bộ mặt mộc tươi tỉnh, cười ngơ ngác như kiểu “ngây thơ là nghề của em”.

Tôi chuẩn bị cả loạt chiêu đấu trà xanh mà cuối cùng… không dùng được cái nào.

Cả bữa cơm chỉ lo lùi tránh cô ta.

Tôi lùi, cô ta bám. Tôi muốn bay, cô ta bám càng.

Hai đứa gần như sắp lết ra khỏi bàn ăn đến nơi thì ba Lâm cuối cùng không nhịn nổi, ho lên một tiếng rõ to.

“Được rồi, xem ra các con ăn xong cả rồi. Bảo Bối mới về chắc mệt lắm, mau lên phòng nghỉ ngơi đi.”

Tôi như được đặc xá, đặt bát xuống chào sơ qua rồi lập tức phi thẳng lên lầu.

6.

Có gì đó… sai sai.

Cả cái nhà này ba người thì cả ba đều không theo đúng “kịch bản”.

Khiến tôi – đứa ôm sẵn tám trăm âm mưu, chuẩn bị kỹ càng từng chi tiết – lại giống như kẻ ngốc.

Tôi ủ rũ rửa mặt đánh răng, rồi nằm xuống giường, định coi như hôm nay chỉ là một giấc mơ hài.

Trước lúc ngủ, vệ sĩ gọi tới.

“Đại tiểu thư, xung quanh nhà họ Lâm đã có người của chúng tôi túc trực 24/24, đảm bảo an toàn cho cô.”

Không cần nghĩ cũng biết, ba nuôi tôi chẳng đời nào để tôi một mình quay về nhà người khác mà không cài sẵn người theo dõi.

Nhưng mà…

Tôi tưởng tượng đến mấy anh vệ sĩ mặc đồ đen, thần thái lạnh lùng, ẩn nấp bốn phía sẵn sàng nghênh chiến.

Rồi lại nhớ đến cái mặt cười như gấu Pooh của Lâm Du ban nãy.

Bỗng thấy như đang đấm vào… một cục bông.

“… Biến hết đi, biến hết!”

Tôi bực bội tắt máy, chui vào chăn, cố ép mình ngủ quên để xóa đi sự ức chế của ngày hôm nay.

Vừa mơ màng thiếp đi thì—

Bên ngoài có tiếng gõ cửa.

Tôi không đáp.

Ngoài cửa im lặng một lúc rồi… chốt khóa cửa bắt đầu xoay.

Tôi giật mình chui sâu vào chăn, lập tức căng tai nghe ngóng, tay theo phản xạ đưa xuống gối—

Nắm chặt lấy khẩu súng.

7.

Đó là thói quen mà ba nuôi đã dạy tôi từ nhỏ.

Hồi còn bé, tôi từng nũng nịu nói với ông rằng tôi sợ ngủ một mình, muốn ông mua cho tôi một con thú bông như trong phim truyền hình.

Kết quả, ông không nói không rằng, đưa thẳng cho tôi một khẩu súng lục nhỏ gọn, tinh xảo.

“Bầu bạn không giải quyết được nỗi sợ. Có khả năng bảo vệ bản thân mới là đạo lý cứng rắn.”

Tôi thấy ông nói chí lý.

Nhưng khi tôi lên lầu, vô tình liếc qua phòng Lâm Du đang mở cửa, nhìn thấy trong đó toàn là thú bông đủ loại lớn nhỏ, chất thành núi.

Cũng không phải… là tôi không thấy ghen tị.

Trong lúc tôi còn đang lơ đãng, ai đó đã lặng lẽ bước vào phòng tôi, rón rén mò tới mép giường.

Toàn thân tôi lập tức căng như dây đàn, tay theo bản năng đặt lên cò súng.

Nhưng rồi—một thứ gì đó mềm mềm, xù xì bị nhét vào trong chăn.

Tấm lưng trống trơn bỗng chốc trở nên đầy đặn, ấm áp.

“Bảo Bối, ngủ chưa đó?”

Giọng Lâm Du thì thầm gọi tôi.

“… Làm gì?”