Chương 1

Cập nhật: 4 ngày trước

1.

“Vương gia, thuộc hạ vô năng, vẫn chưa tìm thấy tờ hòa ly thư.”

“Quả là vô dụng. Chỉ một nơi nhỏ xíu như lòng bàn tay, mà tìm mãi một tờ giấy cũng chẳng ra.”

Giọng nói ấy lạnh như sương, không ai khác ngoài trượng phu của ta – Khang Vương Tiêu Hoài Chương.

Tên phó tướng đang cúi đầu rùng mình một cái.

Còn ta, trong lòng cười thầm không thôi.

Tờ hòa ly thư ấy đang nằm gọn trong ngực áo ta đây này.

Hắn ôm ta rất chặt.

Đám binh sĩ kia dẫu có lật tung nơi này cũng chẳng tìm đâu ra được.

Tiêu Hoài Chương quấn chặt áo choàng quanh ta, bế ta ra khỏi sơn trại, còn lưu lại một đạo quân lệnh cuối cùng:

“Đốt trại! Nhất định không thể để Vương phi lấy được tờ hòa ly thư!”

Ta suýt chút nữa cười thành tiếng, cố nín mà mặt cũng đỏ bừng lên.

2

Sáng hôm sau, Tiêu Hoài Chương cười tủm tỉm ngồi trước mặt ta.

Nụ cười ấy, vừa nhìn đã thấy là giả dối, đầy toan tính.

“A Phù, sao nàng lại cùng bọn thổ phỉ uống rượu?”

“Thiếp thấy Vương gia chẳng đoái hoài gì, nên đành thương lượng với đại ca c//ướp cho xong. Hứa sẽ tự chuộc thân bằng ngàn lượng vàng, huynh ấy vui vẻ mời ta uống rượu luôn.”

“Bản vương sao có thể không cứu nàng được? Tên c//ướp ấy là địch thủ của bản vương. Hắn lấy tiền chỉ là cái cớ, thực chất là có mưu đồ khác.”

“Không thì nàng nghĩ thử xem, thân là Vương phi, lại cao ngạo như thế, c//ướp nào dám bắt nàng?”

“Bản vương càng làm như không quan tâm, nàng mới càng an toàn.”

Hắn nói hùng hồn đầy lý lẽ.

Ta nhịn không được hỏi: “Nhỡ đâu hắn tức lên, giết người bịt miệng thì sao?”

“Chỉ cần bản vương chưa chịu đáp ứng điều kiện của hắn, thì hắn còn luyến tiếc mà không dám giết.”

“Ừm… Cũng có lý.”

“Vẫn là Vương gia… lão luyện gian xảo… À không, ý thiếp là mưu lược tinh thông!”

Trong lòng ta chỉ muốn “hừ hừ” vài tiếng cho hả dạ.

Nếu chẳng phải ta xuất thân là ái nữ nhà phú thương khắp chốn Giang Nam, từ nhỏ theo phụ thân xuôi ngược bốn phương, luyện thành bản lĩnh ứng phó với đủ hạng người đời, thì lần này… chưa biết đã bị bọn thổ phỉ xử lý ra sao rồi.

Ta còn đang nghĩ miên man, hắn bỗng hỏi:

“Thế… tờ hòa ly thư, nàng để đâu rồi?”

“Ở… trong sơn trại chăng? Chàng chẳng phải đã cho đốt hết cả rồi sao?”

Lưỡi ta suýt líu lại, thiếu chút nữa bị hắn gài bẫy lộ chuyện.

Ngủ một đêm dậy, xem ra hắn vẫn còn nghi ngờ ta.

Ta vội vàng che mặt khóc nức nở:

“Thiếp đã từng rơi vào tay thổ phỉ, danh tiết chẳng còn, Không thể làm bẩn thanh danh của Vương gia được.

Chi bằng… hãy hòa ly đi thôi.”

Đây không phải lần đầu tiên ta mở lời đòi hòa ly.

Hắn chậm rãi đánh giá ta từ trên xuống dưới, ánh mắt lạnh lùng xen lẫn châm chọc:

“Ồ? Nàng tưởng bản vương không hiểu vì sao nàng cứ muốn hòa ly sao?

Bản vương không đồng ý!

Giờ mà hòa ly, thiên hạ ắt sẽ tin nàng thực sự đã thất tiết.”

“Vương gia, sao lại cố chấp đến thế?

Dù có hòa ly hay không, miệng đời vẫn cứ nói như vậy thôi.

Cần gì phải kéo cả hai xuống bùn?

Để một mình thiếp chịu lời gièm pha là được rồi.

Nếu Vương gia thấy áy náy, bồi thường cho thiếp chút bạc là ổn.” – ta khẽ giọng dụ dỗ.

“Hừ!” – hắn hừ lạnh một tiếng, phất tay áo bỏ đi thẳng.

3.

Ta thật chẳng hiểu nổi, Tiêu Hoài Chương rõ ràng không ưa ta, vậy cớ gì lại nhất quyết không chịu hòa ly?

Ta và hắn thành thân đã hơn một năm, hắn chưa từng liếc ta lấy một cái.

Đêm tân hôn, hắn buông một câu:

“Bản vương đã say, không quấy rầy nàng.”

Rồi quay người đi thẳng về thư phòng.

Người khác khen ta dung mạo xinh đẹp, hắn chỉ nhàn nhạt đáp:

“Không biết đẹp ở chỗ nào.”

Thiên hạ còn tưởng hắn cao lãnh cấm dục, ai ngờ chẳng qua là vì trong lòng đã có một bạch nguyệt quang.

Người hắn thật lòng thích là Triệu Uyển Nhi, con gái thứ của Triệu tướng quân.

Ta thì gọi nàng là Triệu Búa Tạ.

Ta từng hỏi phụ thân:

“Nếu Tiêu Hoài Chương thích Triệu Búa Tạ, sao lại cưới con?”

Phụ thân đáp tỉnh bơ:

“Vì con an toàn.”

“Thân là vương gia, nếu cưới nữ nhi nhà tướng, tất sẽ khiến Hoàng thượng sinh nghi.

So ra thì cưới con gái nhà thương gia vẫn hơn, không gây sóng gió.”

Nghe vậy, dù trong lòng bực bội nhưng ta vẫn tự nhủ: thôi thì xem như hắn mù.

Tình cảm trên đời vốn đâu dễ cầu, xem như hắn có mắt như mù đi.

Nhưng đáng giận ở chỗ — kể từ ngày Triệu Búa Tạ từ biên cương trở về, hắn như hồn vía lên mây, đêm đêm chẳng thèm về phủ, hoàn toàn không xem ta ra gì.

Hắn còn khen nàng ta nào là “tóc mượt”, “dáng đẹp”, “vạn người có một”.

Nghe mà ta muốn nghẹn ch* tại chỗ.

Đáng hận hơn nữa là, đêm Thượng Nguyên, rõ ràng đã hứa sẽ cùng ta đi ngắm pháo hoa.

Kết quả, hắn lại bỏ ta lại, cùng nàng ta dạo phố đến tận bình minh mới về phủ.

Khắp người đều nồng nặc mùi pháo khói.

Thế là ta lại một lần nữa mở miệng đòi hòa ly.

Hắn không nói không rằng, phất tay áo bỏ đi.

Sau này ta phát hiện, chỉ cần ta nhắc đến chuyện hòa ly, hắn đều có lý do từ chối:

“Lời nàng khi say, bản vương không thể coi là thật.”

“Nàng ốm dở, ăn nói hồ đồ, bản vương xem như chưa từng nghe.”

“Lời vô căn cứ, bản vương không chấp nhặt.”

Cảm giác cứ như đấm một cú vào bông – chẳng đã mà cũng chẳng tan.

Trước kia, thôi thì nhịn.

Nhưng giờ ta bị b//ắt c//óc, hắn chẳng những không đến cứu, còn sai người đem hòa ly thư tới?

Thế thì chịu thế nào cho được?

Quan trọng là — ta cớ gì phải nhịn?

Thân là trưởng nữ dòng chính, lại mất mẹ từ thuở nhỏ, ta sớm đã hiểu một đạo lý:

Ngươi càng nhẫn nhịn, người ta càng lấn tới.

Thế nên ta đi tìm đại sư huynh – người nổi tiếng cơ trí mưu lược – để xin chỉ giáo.

Ta hỏi hắn:

“Đã không ưa ta, thì cớ gì hắn cứ khăng khăng không chịu hòa ly?

Rốt cuộc phải làm thế nào hắn mới chịu ký đơn?”

Đại sư huynh chính là quân sư đứng đầu tiêu cục nhà ta.

Nghe ta càm ràm hai ngày hai đêm, cuối cùng cho ra một kết luận chắc nịch:

“Tiêu Hoài Chương không phải đàn ông thật sự đâu, hắn chỉ dùng muội làm bình phong che mắt.”

Ta nghe xong, suýt nữa bật cười.

Nếu luận về mưu đồ đen tối, trình của huynh ấy còn kém xa ta.

Còn chuyện Tiêu Hoài Chương có phải đàn ông thật hay không…

Ta đương nhiên là người rõ nhất.

Ngoại trừ đêm tân hôn, những đêm sau đó… hắn ra tay rất hung mãnh.

Không phải kiểu “bình phong” gì đâu, mà là “vách tường cũng rung rinh”.

Nhưng không ngờ, cuộc mưu tính nho nhỏ với đại sư huynh…

lại mang về một kết quả ngoài dự liệu.

4.

Ta và đại sư huynh vừa ngáp ngắn ngáp dài bước ra từ trà quán nhà ta, Thì bắt gặp Tiêu Hoài Chương đang mặc áo vải thô, ăn mặc đơn sơ đứng chặn ngay trước cửa.

Chuẩn xác mà nói, hắn đang mai phục tại trận, định bắt quả tang tại chỗ.

Tiểu tư giữ cửa lén ghé tai nói nhỏ với ta:

“Vương gia ở đây chờ hai ngày rồi đó, không ăn không ngủ gì cả.”

Hắn trừng mắt lườm đại sư huynh một cái, ánh mắt đỏ hoe, nghiến răng hỏi ta:

“Nàng… thật sự không còn chút tình cảm nào với bản vương sao?”

“Không còn!” – ta đáp dứt khoát như chém đinh chặt sắt.

Nực cười! Hắn lấy tư cách gì mà hỏi ta câu đó?

Trước kia ta từng bị vẻ ngoài hào hoa, ngựa trắng áo gấm của hắn làm cho mê mẩn.

Nhưng hắn đối với bạch nguyệt quang thì như gió xuân ba năm không dứt, Còn với ta… lại lạnh như băng giữa tháng Sáu.

Dẫu từng có chút cảm tình, cũng đã sớm bị hắn vùi lấp sạch sẽ rồi.

Hắn nghe xong, chỉ đứng im lặng, không nói một lời.

Hắn không chịu viết hòa ly thư thì thôi, nhưng lại đem toàn bộ ruộng đất, khế nhà, cửa hiệu trong phủ ra bày trước mặt, để ta muốn chọn gì thì chọn.

Ta chọn ngay một căn nhà tận Nam thành, cách hắn thật xa, ba tiệm buôn, thêm trăm mẫu ruộng tốt — và dĩ nhiên, toàn bộ hồi môn của ta cũng phải thu về.

Con nhà thương nhân, buôn bán lỗ vốn là chuyện không bao giờ làm.

Chuyện đáng buồn cười là, sau khi tài sản đã phân xong, sổ đỏ sổ hồng đều đã sang tên đầy đủ, Hắn lại… nuốt lời.

Nói gì mà:

“Bản vương… chưa học xong cách viết hòa ly thư.”

“Đợi học xong rồi sẽ hòa ly.”

Hắn học liền một tháng, vậy mà đến câu đầu tiên cũng không viết nổi.

Ta giận đến mức chọc thủng một lỗ trên tờ tuyên chỉ:

“Chữ ‘Tiêu Hoài Chương’ và ‘Triệu Phù’ chỉ có vài nét, ngươi học không nổi?”

Hắn còn dám giả bộ ngớ ngẩn:

“Tiêu Hoài… gì? Tiêu gì Chương? Gì Hoài Chương ấy nhỉ?”

Ta thừa biết hắn cố ý dây dưa, chẳng muốn cho ta đi.

Nhưng may thay, lúc bị bọn cướp bắt cóc, ta đã nhân cơ hội đoạt được tờ hòa ly thư.

Hắn không viết thì thôi, ta dùng bản có sẵn.

Nửa tháng nữa, hắn phải xuống Giang Nam nhậm chức.

Tới khi đó, ta chỉ cần mang hòa ly thư đến Tông Nhân Phủ để làm thủ tục ghi nhận.

Từ đây trời cao biển rộng, đường ai nấy bước.

Hắn cứ đi mà yêu cái búa tạ Triệu xấu xí của hắn.

Còn ta, sống nốt quãng đời còn lại làm một tiểu phú bà xinh đẹp phong lưu, tiêu tiền như nước.

5.

Hôm Tiêu Hoài Chương khởi hành xuống Giang Nam, trời quang mây tạnh, nắng đẹp như tô.

Ta khóc thút thít, nước mắt ngắn dài, ra vẻ luyến tiếc khôn nguôi, tiễn hắn tận thập lý trường đình.

Thường thì, đã ra khỏi thập lý trường đình, lữ khách sẽ không quay đầu nữa.

Tiêu Hoài Chương nhìn ta đầy nghi ngờ:

“A Phù, nàng lại đang tính trò quỷ gì đó à?”

Ta khóc đến hoa lê đẫm mưa, vừa nghẹn ngào vừa đáng thương:

“Vương phi ta có thể có tâm tư gì xấu chứ?

Chỉ là… không nỡ xa Vương gia thôi.”

Câu nói ấy, nước mắt ấy, thật ra cũng có vài phần chân tình.

Bỏ qua gương mặt lạnh lẽo và vài ba hành vi khiến người ta tức ói máu, thì những mặt khác… hắn cũng đáng để người ta nhớ.

Không chỉ chịu chi, chịu tiêu, mà vóc người kia, thể lực kia, đến đệ nhất kỹ quan Nam Phong quán cũng không bì được.

Chỉ tiếc là… từ nay về sau, hưởng thụ ấy sẽ rơi vào tay Triệu Búa Tạ.

Vấn đề là — ta có chân thành đến đâu, hắn cũng đâu dám tin.

Hắn nhìn ta rất lâu, cuối cùng nắm lấy tay ta, giọng khàn khàn:

“Lâu nhất một tháng, sớm thì hai mươi ngày, bản vương nhất định trở về.

Nàng có muốn gì không?”

Ta hít hít mũi, nức nở đáp nhỏ:

“Chỉ cần… phu quân và vịt hoa quế hiệu Lý Ký.”

Món đó ta từng ăn vài lần khi qua Giang Nam năm xưa —

da giòn, thịt mềm, hương thơm nức mũi, cắn một miếng tan ngay đầu lưỡi — quả thực khiến người ta thương nhớ khôn nguôi.

Hắn biết rõ ta mê món ấy.

Nghe ta nói vậy, cuối cùng hắn cũng yên lòng, lên ngựa xuôi Nam mà đi.

Tới ngày thứ năm sau khi hắn đi, ta tính nhẩm đường đi nước bước, hắn hẳn là đã đặt chân tới Giang Nam rồi.

Muốn quay về cũng phải mất cỡ năm ngày.

Thế nên, ta vẽ mặt đầy lệ, trang điểm như một người vợ bị ruồng bỏ, đi thẳng tới Tông Nhân Phủ để làm thủ tục ghi nhận hòa ly.

Tông lệnh ở Tông Nhân Phủ vốn có hiềm khích ngầm với Tiêu Hoài Chương, kiểu người hễ nghe tin hắn vợ bỏ con tan là trong bụng mừng rỡ như trúng số.

Huống hồ, ta còn mang vẻ đáng thương yếu đuối, lại kín đáo đưa thêm chút “tiền nhọc công”.

Mọi việc trót lọt.

Sáng hôm sau, ta dọn khỏi vương phủ.

Tối đó, ta chơi một trận pháo hoa thâu đêm.

Hắn – Tiêu Hoài Chương – từng bỏ mặc ta, cùng Triệu Búa Tạ đi ngắm pháo hoa, vậy có gì đặc biệt? Ta muốn xem gì thì tự thả lấy, xem đến bao giờ chán thì thôi, còn vui hơn nhiều.

Ai ngờ ba ngày sau, hắn lại quay về thật.

May mà ta đã chuyển nhà thần tốc, nhanh như chớp giật, bằng không hắn mà về tới cửa, ta muốn đi cũng không dễ.

Hắn phi ngựa như bay đến Tông Nhân Phủ, đòi hủy hòa ly thư.

Tông lệnh tuy không dám công khai đắc tội hắn, nhưng lại giả vờ hồ đồ để đối phó.

“Khang Vương gia, theo luật thì muốn hủy bỏ hòa ly phải trong vòng ba ngày. Mà nay đã là ngày thứ tư rồi. Hơn nữa, lý do hủy là gì mới được chứ? Chẳng lẽ chữ ký của Vương gia trên thư là có người giả mạo sao?”

Một câu nói khiến Tiêu Hoài Chương nghẹn lời, chẳng thể phản bác.

Hắn tức giận đùng đùng lao tới căn nhà mới của ta.

“Triệu Phù, ngươi ra đây cho bản vương!”