Chương 1

Cập nhật: 1 tháng trước

1.

Tôi không ngờ cảnh sát lại tới nhanh như vậy. Cứ tưởng mùi của bà ta đã sớm phai nhạt khỏi thế gian này rồi.

Tôi nhận lấy xấp ảnh từ tay viên cảnh sát.

Trong phòng, bà ngoại dường như nghe thấy tiếng động, cố lết ngồi dậy từ trên giường:

“Thanh Thanh, ai tới đấy? Là Tiểu Tống à?”

Tôi liếc sang chú cảnh sát, nở một nụ cười áy náy, rồi quay đầu nói với bà:

“Không phải đâu bà, là cán bộ khu phố tới điền biểu mẫu, cần người dân phối hợp chút thôi.”

Tôi nhanh chóng lật xem xấp ảnh trong tay, một vài chỗ đã bị làm mờ.

Nhưng tôi vẫn nhận ra người trong ảnh chính là mẹ ruột tôi Vương Á Mai.

Khác hẳn với hình ảnh bà ta ngang ngược, hách dịch trong ký ức thời thơ ấu, giờ đây bà ta nằm trên mặt đất, mặt mày bê bết m áu, tay chân bị trói chặt.

Dù bị làm mờ, nhưng nét hoảng loạn khi bị s.át h ại vẫn hiện rõ trên khuôn mặt.

Mẹ tôi ch .t rồi.

Nhưng trong lòng tôi… chẳng có chút dao động nào. Cảm giác như là việc vốn đã biết trước từ lâu.

Viên cảnh sát đứng ngoài cửa, vẫn không rời mắt khỏi biểu cảm của tôi, cẩn trọng thăm dò:

“Chúng tôi có nghe được vài tin đồn… Lúc cô còn nhỏ, Vương Á Mai từng bạo hành cô. Những năm gần đây cô còn liên lạc với bà ấy hay cậu em trai không?”

Tôi nhìn tập hồ sơ trong tay, đã hiểu phần nào ẩn ý trong câu hỏi:

“Ý chú là… cái ch .t của Vương Á Mai, tôi cũng là nghi phạm? Nếu có gì cần hỏi thì cứ hỏi thẳng. Mẹ ruột tôi đúng là từng ngược đãi tôi. Năm đó tôi cũng đòi lại cả vốn lẫn lời rồi. Mấy năm nay chẳng còn liên lạc, cũng không muốn dính dáng gì đến bà ta nữa.”

Chú cảnh sát im lặng, rất lâu không nói gì.

Tôi nói tiếp:

“Nếu không còn chuyện gì khác, tôi xin phép vào chăm bà ngoại. Bà ấy bị Alzheimer, không thể rời người trông nom.”

Anh cảnh sát trẻ tỏ ra lúng túng, chần chừ rồi lên tiếng:

“Còn một việc nữa… Cậu em trai của cô, Hạ Húc, năm nay vừa tròn 16. Giờ mất luôn người giám hộ duy nhất, có thể cô đưa cậu ấy về chăm sóc một thời gian không? Hung thủ gi .t mẹ cô là kẻ s át nhân hàng loạt, đã có nhiều nạn nhân rồi. Một thiếu niên sống một mình e là không an toàn.”

Tôi nghiêng đầu, cười hứng thú:

“Chú cảnh sát, ngoài chuyện này ra còn gì muốn hỏi nữa không?”

Anh ta lắc đầu:

“Hết rồi. Nếu cô đổi ý muốn nhận nuôi cậu ấy, cứ liên hệ với tôi.”

Tôi dứt khoát:

“Không nhận. Cũng không thể. Làm phiền chú rồi, cứ để nó tự sinh tự diệt đi. À đúng rồi, gần đây tốt nhất đừng lên núi.”

Tôi tiễn khách, đóng cửa lại.

Nét mặt lập tức trở nên lạnh lùng. Tôi không muốn sự xuất hiện của Hạ Húc phá vỡ những ngày bình yên hiếm có của tôi và bà ngoại.

Nhưng dù sao, Vương Á Mai cũng là con gái của bà.

Bà ta ch .t thảm thế này… tôi phải giải thích với bà ngoại thế nào đây?

Tôi quay đầu lại, bà ngoại đã đứng sau lưng, nhìn tôi ngơ ngác.

Tôi giật mình, ánh mắt có phần né tránh:

“Bà ơi, bác sĩ dặn bà phải nằm nghỉ mà, sao lại xuống giường rồi?”

Bà ngoại thở dài:

“Thanh Thanh, bà nghe thấy cả rồi. Mẹ con… mất rồi phải không? Cả đời nó chẳng làm tròn trách nhiệm làm mẹ với con. Nhưng… dù sao cũng là con gái bà. Hồi đó là do bà không dạy dỗ nó nên người. Giờ bà già rồi, đầu óc cũng lẫn rồi… Bà muốn đến mộ nó thắp nén nhang, được không con?”

Bà nói nhẹ nhàng như sợ làm tôi đau lòng.

Tôi bật cười, nhe răng ra trêu lại:

“Bà muốn đi thì con dẫn bà đi.”

2

Sau khi đỡ bà ngoại vào trong phòng nằm nghỉ, tôi lấy điện thoại ra và nhắn cho Tống Huyền Thanh, nhờ anh ta giúp điều tra chuyện này.

Tám năm trước, những ký ức vẫn còn rõ mồn một trong đầu tôi. Khi đó, bà ngoại bị thương oan, suýt mất mạng. Trong lúc bà đang nguy kịch, mẹ tôi lại dẫn em trai Hạ Húc đi, tự ý ký vào biên bản hòa giải chỉ vì ba mươi vạn đồng, cam tâm tình nguyện để mặc bà ngoại chết oan. May mà ông trời có mắt, nhờ sự giúp đỡ của Tống Huyền Thanh, bà ngoại tôi thoát chết.

Hồi đó, Hạ Húc mới tám tuổi, nhưng tại linh đường của bà ngoại, nó bị chó hoang cắn vào chỗ hiểm, sau đó mẹ tôi dẫn nó bỏ đi trong cơn nhục nhã. Kể từ đó, cả hai người bặt vô âm tín.

Mấy năm sau, nhà cửa bị dỡ bỏ, tôi và bà ngoại chuyển đến thành phố sống đã nhiều năm. Thế mà giờ đây, họ lại xuất hiện trong cuộc sống của tôi và bà ngoại.

Ba tiếng sau, điện thoại của tôi rung lên, có một tin nhắn đến. Tôi mở ra xem. Là tin từ Tống Huyền Thanh:

[Thanh Thanh, tôi đã tra thử rồi. Người chết quả thực là mẹ cô, Vương Á Mai. Năm đó bà ta đưa em trai cô về lại Thâm Thành, thực ra chỉ cách nhà cô chừng mười cây số.]

[Ba ngày trước, người ta phát hiện bà ta chết trong khu vườn.]

[Em cô giờ đang học lớp 9 tại trường trung học Thừa Tắc, mỗi lần đều đứng đầu khối.]

Tôi trả lời: [Cảnh sát đến tìm tôi, muốn tôi nhận Hạ Húc về nhà ở vài hôm. Tôi từ chối rồi.]

Tống Huyền Thanh nhắn lại rất nhanh: [Tôi thì nghĩ cô nên đón Hạ Húc về tạm một thời gian. Việc này có lẽ không đơn giản, nếu cô tìm ra hung thủ giết mẹ mình, cũng coi như tích thêm âm đức cho bà ngoại.]

[Cô rõ tình trạng của bà ngoại rồi còn gì…]

[Với lại, cô cẩn thận một chút, đừng tùy tiện rủa người nữa. Nếu lại bị phát hiện, e là cô còn đi trước bà ngoại mình đấy.]

Tôi bĩu môi, nhét điện thoại vào túi. Cái gã này càng ngày càng lắm lời. Anh ta chẳng qua sợ tôi bị bắt đi rồi, sau này chẳng còn ai làm thuê cho anh ta thôi.

Tôi gọi cho cô bảo mẫu Chu Dì, nhờ cô qua chăm sóc bà ngoại, rồi đi thẳng đến đồn cảnh sát.

Sau khi hoàn tất các thủ tục liên quan, cuối cùng tôi cũng gặp lại thằng em trai thất lạc tám năm nay, Hạ Húc. Nó không còn béo tròn như trước, cao hơn nhiều, cả người trông rất âm u.

Cảnh sát gọi nó: “Hạ Húc, chuyện của mẹ cậu chúng tôi sẽ tiếp tục điều tra. Mấy hôm nay cậu ở nhờ chỗ chị gái, được không?”

Hạ Húc ngại ngùng không dám nhìn tôi, chỉ gật đầu đồng ý.

Viên cảnh sát nhìn tôi với ánh mắt không chắc chắn: “Thanh Thanh, cô sẽ chăm sóc nó tốt chứ?”

Tôi lịch sự mỉm cười: “Dù sao cũng là chuyện trong nhà, đã làm phiền các anh nhiều rồi. Chuyện của mẹ Hạ Húc xin nhờ các anh lo liệu. Để nó ở chỗ tôi mấy hôm, không có vấn đề gì cả.”

Sau vài câu xã giao, tôi dẫn nó về nhà. Cả hai đi bên nhau mà chẳng ai nói câu nào.

Gần đến nhà, Hạ Húc cất tiếng: “Chị, xin lỗi. Chuyện năm đó, mẹ và em đều rất hối hận.”

Đặt lời này vào miệng người khác thì tôi còn tin được. Nhưng trước mặt tôi là ai chứ? Là cái tên trời sinh đã mắc nợ người khác, Hạ Húc đấy.

Tôi đáp lời để nó không nghi ngờ: “Năm đó chị cũng còn nhỏ, không nên nói với mẹ như vậy. Giờ em đã phải sống chung với chị một thời gian, thì đừng suy nghĩ nhiều nữa. Chuyện đã qua thì cho qua đi.”

Qua được mới lạ.

Hung thủ đã nhắm đến nó, con vịt đã nấu chín làm sao lại để nó bay mất. Tôi để Hạ Húc ở lại bên mình là để dẫn dụ kẻ giết người lộ diện.

Một khi vụ án được phá, tôi sẽ lập tức đá nó ra khỏi cửa. Nếu do dự dù chỉ một giây, tôi không còn là Hà Thanh Thanh nữa.

3

Tôi còn chưa kịp đưa Hạ Húc bước vào nhà, bên trong đã vang lên tiếng náo loạn gà bay chó sủa.

Bà ngoại khóc nức nở như một đứa trẻ, đầy ấm ức: “Bà muốn Thanh Thanh của bà, bà muốn Tiểu Tống ở đây với bà, không cần cháu, cháu đi đi!”

Tôi chẳng buồn để tâm đến Hạ Húc, vội vàng đẩy cửa xông vào.

Chu dì nhìn tôi, gương mặt đầy khó xử: “Bà ngoại cô lại phát bệnh rồi. Lần này đến tôi bà cũng chẳng nhận ra. Tôi định đút bà ăn, mà bà cứ nhất quyết cho rằng tôi muốn hại bà.”

Tôi thở dài bất lực, đưa tay day thái dương cho đỡ nhức đầu.

Rồi rút điện thoại chuyển thêm năm trăm đồng cho Chu dì qua WeChat: “Làm phiền dì rồi, số tiền này dì cầm lấy mua ít đồ ăn ngon cho Thần Hi. Hôm nay dì cứ về nghỉ trước đi.”

Vì sức khỏe của bà, năm xưa tôi đã từ bỏ cơ hội vào đại học. Nhưng tôi chưa từng hối hận.

Sau đó tôi cùng gã họ Tống mở một văn phòng tư vấn thiết kế nhà ở. Vài năm nay cũng coi như kiếm được không ít tiền.

Hạ Húc trông có vẻ bất ngờ, nhìn bà ngoại rồi hỏi tôi: “Chị, bà bị sao vậy?”

Bề ngoài tôi còn ngồi đây diễn trò với nó, nhưng trong đầu đã âm thầm tính chuyện đưa bà ngoại sang chỗ Tống Huyền Thanh ở một thời gian. Cách xa tên ngốc này một chút cho yên.

Tôi thở dài, giải thích với vẻ buồn buồn: “Năm đó mẹ với em rời đi, bà ngoại vì quá thương tâm mà sinh bệnh. Vài năm trước bị chẩn đoán mắc Alzheimer, dạo gần đây hay lẫn lộn, không nhận ra ai nữa rồi.”

Tôi vừa nói, vừa quan sát biểu cảm của Hạ Húc, rồi thăm dò: “Hạ Húc, em có thấy mặt kẻ đã giết mẹ không? Tại sao cảnh sát lại cứ khăng khăng rằng hung thủ sẽ nhắm vào em?”

Hạ Húc thở dài, trái ngược hẳn với dự đoán của tôi: “Chị, có lẽ năm đó chị nói đúng. Em đúng là đồ con nợ trời sinh. Mẹ… vì em mà chết. Em thực sự không hiểu em sống để làm gì nữa.”

Nghe vậy, mắt tôi sáng rực lên: “Vậy là em thấy mặt hung thủ đúng không? Nên cảnh sát mới quan tâm đặc biệt tới sự an toàn của em.”

Hạ Húc cười gượng: “Chị, đừng hỏi nữa. Em không muốn liên lụy chị.”

Tôi sốt ruột muốn chết. Gì mà không muốn liên lụy? Đây là cả một đống công đức đang ve vẩy ngay trước mắt tôi đấy!