Chương 1

Cập nhật: 2 tuần trước

1.

Tôi và em trai nương tựa vào nhau mà sống, lúc tôi ch .t, nó mới 14 tuổi.

Cũng chẳng biết nó có nhớ đúng giờ đi lĩnh tiền trợ cấp mồ côi không, thế nên tôi cứ bám theo bên nó suốt.

Vừa vào đại học chưa được bao lâu, nó đã dắt bạn gái về nhà.

Hứ, thằng nhóc còn chưa lớn hẳn đã biết đưa con gái về khoe rồi.

Nhìn nó bận rộn rửa rau nấu nướng, tôi cứ lượn lờ bên cạnh mắng không ngừng.

“Muối cho nhiều quá.”

“Mày tưởng ai cũng như chị mày, ăn cay siêu cấp chắc?”

“Rau ngon thế mà dám vứt, phí của trời!”

“Tính tiết kiệm của chị mày chẳng học được tí nào hết!”

Vừa lải nhải, tôi vừa nhìn đôi trẻ kia vừa ăn cơm vừa ríu rít trò chuyện với nhau, ngọt như mật.

Ăn xong, bạn gái nó ngồi trên sofa, chỉ tay vào bức ảnh màu treo trên tường hỏi:

“A Tinh, người trong ảnh là chị gái anh hả?”

Nó liếc ảnh tôi rồi lạnh nhạt nói:

“Người xấu xí, có được mấy tấm coi được đâu, ch .t rồi còn bắt người khác phải lo.”

Tức ch .t tôi mất! Biết bao nhiêu tấm selfie đẹp long lanh của tôi, vậy mà nó chọn đúng cái tấm xấu nhất để treo!

Rốt cuộc là ai lo cho ai hả?

“Chị anh muốn treo ảnh màu sao?”

“Ừ, chị ấy mê đẹp lắm, treo ảnh đen trắng thì xấu ch .t đi được.”

2

Thằng nhóc này cũng còn chút lương tâm, ảnh thờ của tôi lúc nào cũng sạch bong, ngày nào nó cũng bước tới trước mặt tôi nói một câu “Xấu thấy gớm” rồi mới chịu đi học.

“Anh nói đúng đấy, chị anh còn tấm hình nào khác không? Em muốn xem.”

Nó lôi từ phòng tôi ra một cái điện thoại, mở album WeChat, trong đó toàn là ảnh selfie của tôi.

Còn có cả video tôi đánh nó nữa.

“Hahaha, A Tinh, hồi nhỏ anh ngốc dễ sợ luôn á!”

“Em dám nói anh ngốc! Xem anh xử em nè!”

Vừa nói xong hai đứa đã lăn ra đánh nhau ngay trước mặt tôi!

Hứ, đồ cặp đôi lớp một, trẻ con hết biết!

Đang cười đùa, điện thoại đột ngột reo lên.

Là nhạc chuông riêng của Chu Nhất Dã.

Sắc mặt em tôi lập tức trở nên nghiêm túc.

Nó bấm nghe.

Đầu dây bên kia liền quát một trận xối xả:

“Tống Khinh Tinh, đừng dùng hình con nhỏ đó ra làm tôi buồn nôn.”

“Thiếu tiền thì kêu chị cậu đi kiếm đàn ông đi, cô ta không phải giỏi nhất khoản đó à?”

Thì ra là nó lỡ tay gửi ảnh của tôi cho tên đó.

Tôi nhìn em mình siết chặt nắm đấm, cả người run lên vì tức.

“Chu Nhất Dã.”

“Hồi trước không phải còn lẽo đẽo gọi tôi là anh rể sao? Giờ cũng biết mở mắt ra rồi đấy.”

“Chu Nhất Dã, sao mày chưa chết đi hả?”

“Không phải chị mày bảo mày gửi ảnh cho tôi sao? Đã thế còn là cái ảnh mờ tịt. Giờ lại định chơi cái trò ‘lạt mềm buộc chặt’ với tôi chắc?”

“Tống Khinh Nguyệt chắc đang ngồi bên cạnh mày hả? Cái trò cũ rích này!”

“Thôi cũng được, nếu cô ta chịu cầu xin tôi, biết đâu tôi lại cho cô ta cơ hội…”

Cuối cùng, em tôi không nhịn nổi nữa, gào vào điện thoại:

“Cầu xin mày? Ha ha ha! Chu Nhất Dã! Chị tao chết lâu rồi! Đồ rác rưởi! Tốt nhất đừng để tao gặp lại mày! Gặp mày lần nào, tao đập mày lần đó!”

“Tống Khinh Tinh, mày đúng là học giỏi đấy, đại bịp đi dạy tiểu bịp.”

“Rầm!”

“Chặn số nó! Sao tao chưa chặn số nó từ sớm?!”

“Đồ rác rưởi! Rác rưởi!”

“Huhu…”

Tôi chưa từng thấy Tống Khinh Tinh sau khi tôi chết lại ngồi sụp xuống đất, khóc như mất hết sức lực và hy vọng thế này.

Bạn gái nó ôm lấy nó, nhưng càng ôm, nó lại càng khóc to hơn.

Đúng là… sắp hai mươi tuổi rồi mà vẫn còn trẻ con lắm.

Chu Nhất Dã nói không sai, tôi đúng là đồ đại bịp. Nhưng… không đáng để vì hắn mà tức giận thế này.

3

Thật ra trước đây Tống Khinh Tinh rất thích Chu Nhất Dã.

Về sau vì sao không thích nữa?

Chắc là bắt đầu từ cái ngày Chu Nhất Dã đeo chiếc cà vạt tôi tặng, rồi ôm eo một cô gái khác.

Để tặng quà sinh nhật cho hắn, tôi đi làm thêm suốt nửa năm, từ giao đồ ăn đến bưng bê, chỉ để mua được một món quà đủ thể diện.

Hôm sinh nhật hắn, tôi đứng nép một góc, tay siết chặt lại, nhìn bạn bè hắn lần lượt đến tặng toàn quà đắt đỏ. Những món quà đó lấp lánh quá, khiến món duy nhất tôi có thể mang ra, trông đến tội nghiệp.

Tôi không dám lấy nó ra trước mặt tất cả mọi người.

Nhưng hắn lại giận.

Hắn đứng trước mặt bao nhiêu người, ép tôi đưa quà ra.

“Đã không mua quà, vậy thì tặng chính em cho tôi đi, được không?”

Nói rồi, hắn hôn tôi ngay trước mặt mọi người.

Dù lúc đó tôi ăn mặc giản dị đến mức chẳng có gì nổi bật.

Mọi người xung quanh hò hét cổ vũ, món quà tôi cầm trên tay rơi xuống đất.

Hắn nhặt lên, hơi thất vọng:

“À, hóa ra vẫn có chuẩn bị à… Tiếc thật.”

Tôi không biết hắn tiếc điều gì.

Đúng là…

Giờ nghĩ lại, mấy người bạn của hắn chắc cũng chỉ coi tôi như một trò cười.

Hắn vừa đeo cà vạt tôi mua, vừa mặc vest đặt riêng do cô gái khác tặng.

Nếu A Tinh không vô tình bắt gặp cảnh đó thì tốt biết mấy.

Nó đã không phải thấy tôi chật vật đến như vậy.

4

Cúp máy xong, A Tinh chặn số của hắn.

Nó lại lấy khăn ướt, lau đi lau lại di ảnh của tôi.

Tôi lượn đến cạnh nó, nhìn mà thấy xót ruột.

“Đừng lau nữa, sắp sáng lóa rồi kìa.”

Tôi thấy nó ngồi trước ảnh tôi, im lặng rất lâu.

“Chị à, cuối cùng em vẫn nói ra rồi. Chị sẽ không trách em chứ? Em chỉ là tức quá thôi… Em thật sự rất tức… Hắn lấy cái gì mà dám như vậy chứ!”

Nói xong, cái đồ mít ướt đó lại bắt đầu rơi nước mắt.

“Bùm! Bùm! Bùm!”

“Mở cửa!”

“Mở cửa ra!”

Là tiếng của Chu Nhất Dã.

Hắn tới đây làm gì?!

A Tinh nhìn chằm chằm về phía cửa, vỗ về bạn gái một cái, rồi cầm lên tay một cái gạt tàn thuốc.

Cửa vừa mở, nó liền vung tay ném thẳng cái gạt tàn vào đầu Chu Nhất Dã!

“Bốp!”

Máu trào ra.

“Chu Nhất Dã, tao đã nói rồi, gặp mày lần nào, tao đánh mày lần đó!”

Chu Nhất Dã ôm đầu, mắt đỏ ngầu, nhìn chằm chằm vào em tôi:

“Nói! Tống Khinh Nguyệt chưa chết!”

“Không chết là thế nào? Tên chị tao còn bị xóa khỏi hộ khẩu rồi đấy! Hay là mày muốn tao lôi giấy chứng nhận trẻ mồ côi ra cho mày xem?”

“Cút! Cút khỏi nhà tao ngay!”

Em tôi định đóng cửa, nhưng bị Chu Nhất Dã dùng chân chặn lại.

Hắn dùng sức đẩy A Tinh ra, loạng choạng lao vào phòng tôi!

Không được!

Không thể để hắn nhìn thấy mấy thứ trong phòng!

Tôi lập tức nhào ra chắn trước mặt hắn, nhưng hắn vẫn xuyên qua người tôi, đẩy cửa phòng ra.

5

“Rầm!”

Tôi nhìn thấy em tôi đẩy mạnh Chu Nhất Dã ra ngoài, rồi đóng cửa cái rầm một phát!

“Mày không xứng bước vào phòng chị tao! Cút khỏi nhà tao! Không thì tao báo công an!”

“Không xứng? Tao nằm trên cái giường đó không biết bao nhiêu lần rồi đấy!”

Chu Nhất Dã đứng trước mặt A Tinh.

Dù chiều cao cũng chẳng kém gì nhau, nhưng khí thế của hắn đúng là đè ép người khác.

Máu trên trán hắn vẫn không ngừng chảy, ánh mắt thì u ám tới rợn người.

“Chu Nhất Dã! Mày nói năng cho cẩn thận vào!”

“Tao nói sai chỗ nào? Tất cả đều là sự thật.”

“Chị mày vì tiền mới đến với tao. Còn mày, cũng vì tiền mà quỳ trước mặt tao.

Tống Khinh Tinh, đứng trước tao, mày nói gì mà danh dự, mà tự trọng?”

Chu Nhất Dã nhìn A Tinh bằng ánh mắt kẻ trên nhìn xuống.

Bạn gái A Tinh kéo tay nó, vẻ mặt đầy kinh ngạc.

“Thưa anh, anh tự tiện xông vào nhà người khác, xúc phạm người ta, chuyện này đã cấu thành tội rồi!”

“Tôi biết anh có tiền có thế, nhưng mong anh rời khỏi đây ngay lập tức!”

Tôi nhìn bạn gái của A Tinh chỉ tay về phía cửa, thẳng lưng đối đầu với Chu Nhất Dã, không nhịn được vỗ tay tán thưởng trong lòng!

Cuối cùng thì A Tinh cũng có người đứng ra bảo vệ rồi!

“Đi mau đi! Đi ngay! Đừng làm phiền cuộc sống của A Tinh nữa!”

Tôi chạy đến đứng cạnh A Tinh, lớn tiếng hét vào mặt hắn.

Chỉ tiếc là… chẳng ai nghe thấy tôi.

“Năm mươi triệu, tôi đưa cậu năm mươi triệu. Nói cho tôi biết chị cậu đang ở đâu!”

Chu Nhất Dã hối hả rút ra một tấm séc, nhanh chóng ký tên rồi ném xuống trước mặt A Tinh.

Tôi trừng mắt nhìn hắn đầy phẫn nộ!

Chu Nhất Dã, mày vẫn như vậy! Mãi mãi không thay đổi!

Tôi quen Chu Nhất Dã khi đang làm việc part-time ở KTV.

Hắn bảo tôi là người đặc biệt nhất, nên thường cho tôi tiền tip nhiều hơn người khác.

Dần dà, tôi bắt đầu nhớ đến cái tên này.

Hắn là kiểu người giỏi luồn lách trong những vòng xoáy phức tạp đó.

Nhưng đi đêm lắm cũng có ngày gặp ma.

Có lần hắn bị người ta chuốc thuốc mê, ép ký vào hợp đồng bất lợi.

Tôi thấy không đành lòng nên ra tay cứu hắn.

Ai ngờ chỉ đổi lại được… một đêm hoang đường và một tấm séc lạnh lẽo.

Tôi nói tôi không cần.

Hắn đáp:

“Đây là giao dịch. Giao dịch thì không có tình cảm.”

Chỉ một câu nhẹ tênh, hắn biến tất cả kỳ vọng và thiện ý trong lòng tôi thành tờ tiền không hơn không kém.

Còn tôi — chẳng qua chỉ là một món hàng trong cuộc giao dịch đó.

Bây giờ, A Tinh nhặt tấm séc lên, khẽ cười lạnh:

“Hôm đó, tôi đã hèn hạ đến mức quỳ xuống trước mặt tất cả mọi người để van xin anh.

Tôi quỳ, chờ anh xuất hiện.”

“Ha, còn bây giờ, mấy thứ này… có ích gì?”

“Chị tôi sống lại được chắc?”