Chương 1
Cập nhật: 2 tháng trước
1
Tôi gõ cửa mãi mà không thấy động tĩnh gì.
Mím chặt đôi môi đang sưng lên, tôi có chút mất kiên nhẫn.
Đúng lúc này, giọng nói đầy mê hoặc của Du Thần từ tai nghe truyền tới: “Chậc, mát quá.”
Đầu dây bên kia vang lên tiếng kim loại va chạm.
Chỉ cần nghe thôi, tôi cũng có thể tưởng tượng ra cảnh anh đang cầm dây xích ngực đeo lên người, quyến rũ đến mức nào.
Giọng tôi khàn đi: “Em sẽ về ngay, đừng vội.”
Sau đó, tôi đá mạnh cửa phòng.
Rầm!
Hà Lăng giật mình đặt mạnh điện thoại xuống bàn, phát ra âm thanh nặng nề.
Ánh mắt anh ta thoáng hiện lên vẻ hoảng hốt đầy chột dạ khi nhìn thấy tôi.
Tôi hờ hững liếc qua.
Không đeo tai nghe, xem ra là cố ý không thèm để ý đến tôi.
Tôi không quan tâm, đặt đĩa trái cây lên bàn rồi định quay người rời đi.
“Mẹ tôi bảo mang qua.”
“Anh ơi, làm Tiểu Tiểu sợ rồi.”
Giọng nói nũng nịu của Mạnh Thiến từ điện thoại vang lên.
Hà Lăng theo phản xạ an ủi cô ta.
Thấy tôi sắp rời đi, anh ta đột ngột nắm lấy cổ tay tôi.
Vẻ chột dạ ban đầu biến thành tức giận: “Tạ Tri Chi, sau này đừng tùy tiện vào phòng tôi nữa, cô nghĩ đây còn là lúc nhỏ à?”
Ánh mắt anh ta đầy vẻ chán ghét, như thể tôi phiền phức đến mức không chịu nổi.
Mạnh Thiến phụ họa thêm: “Đúng đó chị, nam nữ khác biệt mà, mẹ em dạy em từ nhỏ không được tùy tiện vào phòng con trai khác.”
Tôi vừa nghe vừa chăm chú lắng nghe nhịp thở ngày càng gấp gáp của Du Thần, đầu óc như trên mây.
Tôi đáp một cách vô thức: “Đúng rồi, em nói đúng lắm.”
Nào ngờ, Mạnh Thiến lại bị chọc tức đến phát khóc.
Hà Lăng nhìn tôi bằng ánh mắt đầy khó chịu, cứ như thể tôi vừa nói ra điều gì tội lỗi không thể tha thứ: “Sao lúc nào cô cũng bắt nạt Tiểu Tiểu vậy chứ? Tôi đã nói rồi, chúng tôi chỉ là bạn bè thôi, cô có cần phải cứ nhằm vào cô ấy không?”
2
Giọng khóc giả vờ của Mạnh Thiến cũng im bặt.
Tôi đoán cô ta chắc tức đến mức trợn trắng mắt rồi.
Dù sao thì, không lâu trước đây, tôi còn tình cờ nghe cô ta khoe khoang với đám tiểu thư danh giá rằng, chỉ cần thêm một tuần nữa là có thể chiếm được Hà Lăng.
Nhưng tôi chẳng buồn nói chuyện này với Hà Lăng.
Mười tám năm thanh mai trúc mã, mọi người đều mặc định rằng chúng tôi có tình cảm sâu đậm, rằng sau khi tốt nghiệp, chúng tôi chắc chắn sẽ kết hôn.
Tôi cũng từng nghĩ như vậy.
Cho đến khi Mạnh Thiến xuất hiện.
Vì cô ta, Hà Lăng bắt đầu trốn học, bị điểm kém, thậm chí còn gây gổ đánh nhau.
Từ một kẻ kiêu ngạo luôn đứng trên đỉnh cao, anh ta lại dễ dàng sa ngã chỉ vì một câu nói của Mạnh Thiến:
“Em không thích kết bạn với người học quá giỏi, như vậy sẽ tạo áp lực cho em.”
Ban đầu, tôi còn cố ngăn cản.
Tôi đến tận phòng bi-a đầy khói thuốc để lôi Hà Lăng về lớp.
Nhưng vừa đẩy cửa vào, tôi liền thấy anh ta cúi người, ôm chặt lấy Mạnh Thiến.
Bàn tay to nắm trọn lấy bàn tay nhỏ nhắn, đẩy nhẹ cây cơ, quả bóng lăn vào lỗ một cách hoàn hảo.
Mạnh Thiến giả bộ bất ngờ, nghiêng đầu hôn lên má anh ta.
Hà Lăng đứng sững tại chỗ, đôi mắt ngập tràn vẻ rung động ngây thơ của kẻ lần đầu biết yêu.
Tôi nhìn mà suýt buồn nôn.
Nhưng Hà Lăng lại phát hiện ra tôi.
Anh ta đuổi theo tôi ra ngoài, chiếc áo khoác vắt ngang hông che đi phản ứng lúng túng.
Giọng anh ta đầy khẩn cầu: “Bọn tôi chỉ là bạn bè, có thể đừng nói với mẹ tôi không?”
Tôi không tin, cũng chẳng buồn quan tâm nữa.
Nhưng rõ ràng, Mạnh Thiến luôn coi tôi là cái gai trong mắt.
Cô ta vừa độc chiếm, vừa sợ có kẻ khác nhòm ngó.
Lúc nào cũng xem tôi là đối thủ tưởng tượng của mình.
Tối qua, cô ta còn gửi cho tôi một ảnh chụp màn hình từ bài đăng trên trang cá nhân của mình.
Trong ảnh, cô ta và Hà Lăng đang ôm chặt nhau, trao nụ hôn cuồng nhiệt ở đỉnh cao nhất của vòng đu quay.
Dòng chú thích đầy mơ mộng: “Người ta nói rằng, những đôi yêu nhau hôn nhau trên đỉnh cao nhất của vòng đu quay, sẽ mãi mãi bên nhau.”
Hà Lăng đã nhấn like.
Tôi còn tưởng, cuối cùng giấc mộng của Mạnh Thiến cũng thành sự thật.
3
Phải rồi, hôn cũng hôn rồi, nhưng các người chỉ là bạn bè.
Tôi cố nhịn để không trợn trắng mắt.
Rất thuần thục, tôi nhắm ngay điểm anh ta quan tâm nhất mà nói:
“Tôi sẽ không nói với mẹ nuôi, nhưng anh phải đồng ý với tôi một điều kiện.”
Hà Lăng im lặng, nhưng Mạnh Thiến thì hét toáng lên:
“Ép buộc không có kết quả tốt đâu! Chị đừng có được nước lấn tới!”
Hà Lăng cau mày, rõ ràng là có cùng suy nghĩ với cô ta.
Tôi thật không hiểu bọn họ lấy đâu ra suy luận rằng tôi yêu Hà Lăng đến mức không thể buông bỏ.
Cứ như thể chỉ cần có cơ hội, tôi sẽ tìm mọi cách ép Hà Lăng lấy thân báo đáp.
Tôi á khẩu, không biết nói gì.
Nhưng Hà Lăng lại hiểu sai sự im lặng của tôi.
Ánh mắt anh ta đầy vẻ miễn cưỡng, cứ như thể đang ban ơn:
“Nhiều nhất là một tuần.”
“Không được.”
Một tuần thì đủ gì chứ, tôi còn nhiều trò để chơi với Du Thần lắm.
Chỉ trách Hà Lăng không có chút khái niệm về ranh giới cá nhân, cứ vô tư xông vào phòng tôi cắt ngang cuộc vui.
Tôi nhìn chằm chằm vào Hà Lăng, hy vọng anh ta tự ý thức được hành vi quá đáng của mình.
Nhưng Hà Lăng lại lộ ra vẻ mặt ghét bỏ, như thể đã đoán trước điều này:
“Tạ Tri Chi, tôi đã nói rồi, tôi chỉ xem cô như em gái.”
“Ít nhất một tháng, anh không được vào phòng tôi.”
Giọng tôi và giọng anh ta vang lên gần như cùng lúc.
Sắc mặt Hà Lăng lập tức đen kịt.
Anh ta vừa tự mình đa tình, bây giờ bị dội một gáo nước lạnh, đương nhiên mất hết thể diện.
Nhưng rất nhanh, anh ta lại đổi cách nghĩ.
Chắc trong đầu đang cho rằng tôi đang giở trò “lạt mềm buộc chặt”.
Thế là anh ta lấy lại dáng vẻ cao ngạo, lạnh lùng cười khẩy:
“Đừng tự đánh giá cao mình quá, ai thèm chứ.”
Mục đích của tôi đã đạt được, chẳng muốn phí lời với anh ta nữa, xoay người bỏ đi.
Mạnh Thiến rõ ràng không tin tôi thật sự không còn hứng thú với Hà Lăng.
Cô ta dịu dàng nũng nịu:
“Anh ơi, tối nay mình cùng gọi điện rồi ngủ nhé.”
Hà Lăng cố tình nói thật to:
“Được, chỉ cần là em, thế nào cũng được.”
Bước chân tôi hơi khựng lại.
Thầm nghĩ, làm sao mới thuyết phục được Du Thần sau này cũng gọi điện với tôi đến khi ngủ nhỉ?
4
Tôi mở cửa phòng, bên trong trống không.
Cũng không vội, tôi nhẹ nhàng gõ tín hiệu riêng giữa hai chúng tôi.
Nhưng vẫn không nghe thấy bất kỳ động tĩnh nào.
Tôi biết Du Thần đang giận.
Chủ động bước đến tủ quần áo, mở ra dỗ dành:
“Lần sau không cần trốn ở đây nữa đâu, anh ta sẽ không vào phòng em nữa.”
Du Thần mặt không cảm xúc, chẳng còn chút vẻ quyến rũ nào như lúc nói chuyện trong tai nghe.
“Một tháng?”
Rõ ràng là vừa rồi nghe hết toàn bộ.
Tôi vừa giải thích vừa lén nuốt nước bọt, ánh mắt đáng thương nhìn chằm chằm vào sợi xích bạc bị áo sơ mi che khuất một phần, thèm thuồng không chịu nổi:
“Em chỉ tiện miệng nói thôi mà. Em khiến anh ta mất mặt trước mọi người rồi, với tính cách đó, chắc chắn sẽ không bao giờ dám vào phòng em nữa đâu. Anh cho em xem thử có vừa người không được không?”
Không biết là câu nào đã chọc giận anh ấy.
Sắc mặt Du Thần càng u ám hơn:
“Em để tâm đến anh ta như vậy, nhưng với tôi thì lại phải lén lút.”
Tôi có chút mơ hồ:
“Lúc đầu chẳng phải chính anh muốn như vậy sao?”
Ban đầu, tôi chưa từng nghĩ sẽ có quan hệ vượt ranh giới với Du Thần.
Anh ấy là học trò cưng của ba tôi.
Lúc tôi học cấp ba, anh ấy đã lên đại học.
Sau này vì gia đình gặp biến cố, anh ấy đến nhà tôi ở nhờ một thời gian.
Lần tiếp theo gặp lại, là trong buổi lễ kỷ niệm của trường đại học.
Lúc ấy, anh ấy đứng trên sân khấu với tư cách doanh nhân thành đạt trở về diễn thuyết.
Tôi đứng từ xa nhìn anh ấy, tim đập thình thịch, hoảng hốt đến mức phải cúi đầu tránh ánh mắt anh ấy.
Tôi thừa nhận bản thân có chút cảm tình với Du Thần.
Nhưng tôi không thể nhìn thấu cảm xúc của anh ấy đối với tôi.
Chỉ âm thầm suy nghĩ xem nên theo đuổi thế nào.
Mãi đến một ngày, chúng tôi đang nghiêm túc bàn công việc.
Hà Lăng đột nhiên trở về.
Du Thần giống như một kẻ gian tình bị chính thất bắt gặp, lập tức trốn vào tủ quần áo của tôi.
Hại tôi cũng vô thức căng thẳng theo.
Chờ đến khi Hà Lăng rời đi, tôi mở cửa tủ.
Người đàn ông vừa rồi còn đứng đắn nghiêm túc, giờ lại cuộn mình bên trong, tay nắm chặt chiếc váy ngủ của tôi.
Áo sơ mi cởi đến nửa, để lộ cơ ngực rắn chắc cùng những đường nét gợi cảm.
Bộ dáng này… chẳng khác nào một kẻ đào hoa quyến rũ.
Anh ấy khẽ nhếch môi, giọng điệu lười biếng trêu chọc:
“Muốn thử không? Kích thích lắm đấy.”
Lúc đó tôi vừa chớm nở rung động đầu đời, sao có thể chịu nổi sự mê hoặc này?
Đến khi phản ứng lại, tôi đã gật đầu đồng ý, để mặc người ta ôm vào lòng, dỗ dành hôn lên môi rồi.