Chương 1
Cập nhật: 1 tháng trước
1.
Tôi tên là Capybara.
Là một con capybara chính hiệu.
Mặt vuông hơn chuột lang, người phủ đầy lông màu nâu, sờ vào như chổi quét nhà.
Tộc capybara chúng tôi mỗi ngày đều có vài việc nhất định phải làm:
Ngơ ngác, ngâm mình, ngâm mình rồi lại ngơ ngác.
Ăn cỏ, ngơ ngác, ngơ ngác rồi lại ăn cỏ.
Là loài động vật chill nhất trong giới động vật.
Đừng thấy chúng tôi nhìn ngu ngu mà tưởng bở, nếu dám trêu chọc chúng tôi…
Vậy thì xin chia buồn – bạn vừa đá trúng một cục bông.
Chúng tôi lười, nhưng lại được toàn giới động vật yêu quý.
Đường xa quá, bồ nông đại ca bảo tôi leo lên lưng cho chở bay.
Đường gần thì cá sấu tỷ tỷ bảo leo lên lưng nó cho tiện đường.
Lúc đi ăn, cả đám xếp hàng trên lưng mẹ chơi trò xếp chồng.
Tôi là đứa nhỏ nhất, đứng không vững, té cái oạch.
Tỉnh dậy thì thấy mình đã xuyên vào một nữ minh tinh tuyến mười tám bị toàn mạng xã hội ghét bỏ.
Hệ thống run rẩy xin lỗi: 【Xin lỗi Ký chủ, tôi… tôi trói nhầm người rồi.】
Tôi ngồi dậy ngơ ngác trả lời.
【Cũng được.】
Hệ thống: ???
【Không phải, tôi nói là trói nhầm người rồi mà? Cô không tức giận gì à?】
【Ừ.】
2.
Tôi thấy cái giường ở đây cũng khá mềm.
Muốn ngủ quá.
Thế là tôi nằm xuống.
Quả thật rất mềm.
Không ngờ chuông điện thoại của nguyên chủ vang lên. Dưới sự hướng dẫn nhiệt tình của hệ thống, tôi bấm nút nghe.
“Giang Miên, tôi với Tô Tô đã bên nhau rồi, sau này đừng dây dưa nữa. Nếu cô còn dám làm gì Tô Tô, tôi tuyệt đối không tha cho cô.
Xoá liên lạc đi.”
Tôi: “Cũng được.”
Thế là tôi lạch bạch xoá WeChat cái người có tên lưu là “Anh ấy”.
Xoá xong, quay đầu nằm xuống tiếp tục ngủ thẳng cẳng.
Một giấc ngủ kéo dài hai ngày.
Lúc tỉnh lại thì phát hiện xung quanh toàn người.
Chị Lý – quản lý của tôi – vừa thấy tôi mở mắt liền kinh ngạc cực độ.
“Em… không ch .t hả?!”
Cảnh sát và bác sĩ pháp y đứng bên cạnh lạnh mặt.
Ngoài cửa còn có vài hàng xóm len lén mở camera livestream.
Tôi… đói bụng rồi.
Thế là tôi lồm cồm bò dậy, mở tủ lạnh.
Lôi ra một bó xà lách to tướng, chóp chép ăn ngon lành.
Chị Lý: …
“Em đang làm cái gì thế hả?”
Tôi: “Ăn.”
Chị ấy liếc qua đám cảnh sát với pháp y đang nhìn đầy nghi ngờ, cuống lên nói: “Không phải em 44 sao?! Hàng xóm nói em hai ngày không ra ngoài, trong phòng có mùi máu, điện thoại cũng tắt nguồn!”
Tôi nhìn vết máu trên tay.
Chắc lại là ngủ mơ cắn trúng tay mình thôi.
Tộc capybara như tôi bình thường khó phân biệt được cái gì ăn được cái gì không. Lại còn bị cận, chẳng trách mấy món trong mơ có vị hơi sai sai.
Chị Lý nhíu mày, không tin: “Không 44 thì sao không xử lý vết thương?!”
Tôi bừng tỉnh.
Ờ ha.
Chị Lý: “……”
Cảnh sát và bác sĩ pháp y lập tức nghiêm giọng giáo huấn chị ấy: “Phiền cô đừng lãng phí tài nguyên xã hội. Báo án giả là phạm pháp đấy.”
Cùng lúc đó, ngoài cửa hàng xóm xì xào bàn tán.
“Chỉ vì đẩy Tô Tô xuống nước bị Tần Bạch block thôi mà, giờ lại giả vờ 44.”
“Giờ cảnh sát xác nhận rồi, là báo án giả.”
Hình cảnh sát rời khỏi toà nhà bị paparazzi tung lên mạng.
Dân mạng tức giận chửi rủa:
【Tôi cạn lời rồi, tưởng sở cảnh sát là nhà cô ta mở chắc? Bị block cái là giả vờ 44, phí phạm tài nguyên xã hội.】
【Ba năm rồi mà vẫn chưa chịu buông à? Tô Tô với Tần Bạch mới là trời sinh một cặp.】
【Lúc trước còn đẩy Tô Tô ngã trong chương trình, giờ Tô Tô vẫn còn đang nằm viện đấy.】
【Giả vờ 44 có gì vui?!】
3
Cảnh sát vừa rời đi, chị Lý lập tức giận đến nỗi trợn mắt nhìn tôi.
“Em nhìn lại mình xem, chưa đủ tai tiếng à?”
Trên màn hình điện thoại là hot search về tôi:
#Sốc: Giang Miên giả vờ tự sát, báo án giả sau khi bị Tần Bạch block#
Bên dưới là bình luận của cư dân mạng.
9999 bình luận tiêu cực.
Chị Lý nhìn tôi với ánh mắt đau đầu không thể cứu nổi:
“Em còn muốn tiếp tục lăn lộn trong giới giải trí nữa không?”
Tôi: “Đều được.”
Chị ấy im lặng rất lâu, cuối cùng ôm mặt thở dài.
“Thôi vậy, hủy diệt luôn đi.
“Ngày mai còn một show truyền hình nữa, Tô Tô và Tần Bạch cũng tham gia, hôm nay em lên hot search, mai chắc chắn livestream sẽ đông nghịt người.
“Đến lúc đó em cẩn thận một chút. Nhưng mà dù em làm gì cũng sẽ bị chửi thôi, kệ đi, ăn nhiều ngủ nhiều nói ít vào, đầu óc không tốt EQ cũng thấp.”
Người khác nghe xong chắc tức phát khóc.
Tôi ngoan ngoãn gật đầu: “Vâng.”
Đó là bản năng của bọn capybara chúng tôi mà — ăn nhiều, ngủ nhiều, nói ít.
Ừm, có điều đầu óc không tốt EQ không cao, thì đúng là lời chê khó nuốt thật.
Tôi không thèm nghe.
4
Ngày hôm sau.
Tôi kéo vali mà chị Lý đã chuẩn bị sẵn, đến địa điểm quay chương trình.
Hệ thống tranh thủ dạy bù cho tôi vài kiến thức cơ bản.
Đây là một show truyền hình livestream kiểu yêu đương – sinh tồn, có cả nữ chính Tô Tô và nam chính Tần Bạch tham gia.
Còn nguyên chủ, chính là mối tình đầu thực dụng của Tần Bạch.
Hồi xưa chia tay với Tần Bạch khi anh ta còn nghèo rớt, rồi chen chân vào giới giải trí, nhưng mãi chẳng nổi được.
Đến khi Tần Bạch tốt nghiệp đại học, vô tình lọt vào mắt một người săn sao, một phát thành nam thần lưu lượng quốc dân.
Nguyên chủ thì dây dưa anh ta không ngừng, ánh mắt đẫm vẻ không nỡ rời xa, thậm chí còn chặn Tần Bạch trước cửa phòng hóa trang để ôn lại chuyện xưa.
Cuối cùng khiến Tần Bạch phát chán, quá khứ đen tối cũng bị cư dân mạng khui ra.
Trở thành nữ minh tinh tai tiếng mà ai cũng muốn dìm.
Vì ghen tỵ với cảnh thân mật giữa tiểu hoa Tô Tô và Tần Bạch, nguyên chủ đã đẩy Tô Tô một cái, hoàn toàn chọc giận Tần Bạch.
Trong show yêu đương sinh tồn này, cô ta còn được sắp đặt làm phản diện, giúp đẩy nhanh tiến trình tình cảm của nam nữ chính.
Cuối cùng thành công… tự đưa mình đi đời.
Sau khi kể xong, hệ thống còn xin lỗi tôi.
Dù gì thì theo đúng kịch bản, tôi cũng chẳng sống được bao lâu.
Tôi gật đầu.
Sống cũng được, chết cũng được.
Hệ thống: ……
5
Khách mời có tổng cộng bốn nam và bốn nữ.
Dàn nam gồm:
Số một – thiếu gia bá đạo nhà giàu Triệu Cảnh Chi,
Số hai – tiểu sinh lưu lượng Tần Bạch,
Số ba – ảnh đế Chu Diễn,
Số bốn – đại ca giới Kinh thành Tạ Tiêu.
Dàn nữ gồm:
Số một – tiểu hoa đán nổi tiếng Tô Tô,
Số hai – tiểu thư nhà giàu Vương Nguyệt,
Số ba – hot girl mạng hàng triệu follow Lưu Khả Khả,
Số bốn… là tôi.
Vừa đặt chân lên đảo là lập tức vào vùng livestream toàn mạng.
Các khách mời lần lượt bước vào căn nhà lá tạm thời được dựng lên.
Bắt đầu giới thiệu lẫn nhau.
Để tăng cảm giác thân thiết giữa các khách mời, tổ đạo diễn yêu cầu gọi nhau bằng biệt danh.
Đến lượt tôi, tôi nghiêm túc nói:
“Gọi tôi là Capybara là được rồi.”
Mọi người bật cười.
Ngay cả Tạ Tiêu ở phía đối diện cũng nhếch mắt cười khẽ.
Thế nhưng ngay lúc đó, màn hình livestream bị spam bởi một đống bình luận:
【Cười chết mất, làm màu quá, chẳng phải là muốn gây chú ý với anh tôi à?】
【Bạn bên trên nói lố quá, ai cũng có biệt danh, Giang Miên cũng chỉ nói biệt danh thôi, sao lại thành gây chú ý rồi?】
【Không hổ danh Giang Miên, làm gì cũng bị chửi được.】
Tô Tô che miệng cười khẽ: “Lần đầu nghe thấy biệt danh của chị Giang đấy.”
【Nói rồi mà, làm màu rõ ràng!】
【Nhà tôi Tô Tô còn gọi cô ta là ‘chị’ kìa, cười chết, ra mắt đúng là sớm hơn Tô Tô, nhưng độ hot thì chẳng bằng nổi nhà tôi Tô Tô đâu.】
Tôi không nhìn thấy mấy cái bình luận đó.
Chỉ nhìn các khách mời đang trò chuyện, bắt đầu bàn bạc phân chia nhiệm vụ.
Tôi ngồi một bên, ngẩn người.
Đói quá, trưa nay ăn gì nhỉ.
Tổ chương trình chỉ dùng một cái máy nhắn tin đen sì để liên lạc với bọn tôi suốt chương trình.