Chương 1
Cập nhật: 2 tuần trước
1.
Ta chỉ từng gặp Thái tử hai lần.
Một lần là hắn theo đích tỷ trở về nhà, dáng người cao ráo, eo lại mảnh khảnh như nữ nhân.
Da trắng đến mức tựa hồ thoa phấn, lời nói lúc nào cũng mang theo ý cười, đuôi mắt xếch lên, trông chẳng khác nào một con yêu hồ nam.
Năm đó ta mới năm tuổi.
Đích tỷ ở trong ấm hương các, ngay trước mặt phu nhân vén tay áo lên, trên làn da đầy những dấu vết.
“Mẫu thân, xin người thương xót ta, cứu ta ra khỏi chốn ăn thịt người ấy đi.”
Từ nhỏ ta đã cảm thấy đích tỷ rất đẹp, khoảnh khắc ấy càng thêm kinh diễm, giọt nước mắt nàng rơi ra còn trong suốt hơn cả bảo thạch trên trâm của phu nhân.
Phu nhân cũng khóc, nhưng so với đích tỷ thì khóc chẳng đẹp bằng.
Ta vươn tay muốn chạm vào khuôn mặt nàng, đầu ngón tay vừa chạm tới, nàng đã hoảng hốt lui về sau.
Phu nhân thấy vậy, liền đau lòng khóc lớn.
Nhưng rốt cuộc cũng không chịu cứu đích tỷ.
“Bên kia là Thái tử, ngươi đã từng nghe qua chuyện hoàng gia hòa ly chưa?”
Không có sinh ly, chỉ có tử biệt.
Từ đó về sau, ta không còn gặp lại đích tỷ, cũng chẳng được thấy những chuỗi nước mắt đẹp đẽ của nàng nữa.
Thân là Thao Thiết, ta vẫn luôn tiếc nuối, thật muốn nếm thử xem nước mắt của nàng là ngọt ngào hay đắng cay.
2.
Lần thứ hai ta gặp Thái tử, chính là ngày thành thân.
Ta được gả vào Đông cung, là kết quả của vô số lần tranh cãi trong phủ.
Con gái trong phủ nhiều như nước, ta là đứa nhỏ nhất.
Phụ thân đi vòng quanh trong viện, bị phu nhân tát cho một cái, lại bị Trần di nương cào rách mặt.
Tiểu thiếp ở đông viện mắng hắn đem nữ nhi bán lấy lợi, nha hoàn thông phòng thì khóc lóc nói chỉ có một mảnh cốt nhục này.
Cuối cùng, đi một vòng to lớn, bỗng nhiên nhớ ra vẫn còn có ta.
A nương của ta là kẻ ngốc.
Nghe nói phụ thân gặp khó, liền đem ta đẩy ra ngoài.
“Nếu Tiểu Lạc có thể dùng được, thì cứ mang đi.”
A nương vốn nhờ dung mạo xinh đẹp mới được phụ thân sủng hạnh, nhưng vì đầu óc không minh mẫn nên vẫn luôn ở lại phòng chứa củi.
Ta thân là Thao Thiết, đi theo nàng mỗi ngày đều không được ăn no.
Đến Đông cung, chí ít có thể no bụng, biết đâu còn có thể ăn thịt người, vì vậy ta vui vẻ đồng ý.
3
Hồi môn, y phục đều chuẩn bị trong vội vàng, phụ thân chỉ biết ta còn nhỏ, lại không ngờ ta gầy yếu đến mức này.
Dù đã sửa đi sửa lại mấy lượt, y phục vẫn dài lê thê, phần eo rộng thùng thình. Ta cứ thế, trông hơi buồn cười, ngồi lên kiệu hoa, bị đưa tới trước mặt Thái tử.
Thái tử, trước kia ta gọi là chị phu, giờ lại phải gọi là phu quân.
Hắn vén khăn voan của ta lên, đầu ngón tay lạnh như băng.
Ta nghe thấy tiếng hắn nghiến răng hàm phía sau, âm thanh nhỏ đến mức người khác không phát hiện, chỉ có ta dám ngẩng mắt nhìn hắn.
“Đã muốn nuôi ta, vậy thì mang ít đồ ăn tới.”
Ta đã bảy năm chưa từng được ăn no.
Thái tử hiển nhiên không ngờ ta gan lớn đến thế, dùng ánh mắt hồ nghi nhìn chằm chằm ta, rồi dùng hai ngón tay thon dài kéo kéo vành tai ta.
Hôm nay là đêm tân hôn của chúng ta, trong điện treo đầy lồng đèn đỏ rực, dây hỷ đỏ cũng chất đầy các giá treo khắp nơi.
Nhưng trong khung cảnh như vậy, ngoài ta ra, không một ai trên mặt có lấy nửa phần tươi cười.
Bọn nô tài trốn trong bóng tối, cố thu nhỏ khung xương yếu ớt của bản thân, khớp xương lách cách vang lên, các nàng đã mệt nhoài, nhưng không dám thở một tiếng.
Còn mấy nữ chủ nhân ăn mặc lộng lẫy kia, ánh mắt đều dán chặt vào ta, ta có thể ngửi thấy hơi thở mà các nàng phả ra từ lỗ mũi – khinh thường, ghen tỵ, và một ít chua xót.
Thì ra, A tỷ từng sống trong hoàn cảnh như thế này.
Cũng chẳng trách, lại chết sớm đến vậy.
Thái tử kéo tai ta đau điếng, ta quay đầu định cắn hắn, hắn lại tránh kịp.
“Gan cũng to thật đấy, muốn ăn gì?”
Ta cười với hắn, để lộ hai chiếc răng nanh nhọn hoắt.
“Sơn hào hải vị.”
4
Ta ăn không ít, gần như ăn sạch cả bàn đầy ắp thức ăn.
Ban đầu Thái tử chỉ cuộn tay áo đứng nhìn ta cười, sau đó thì cười không nổi nữa, tay áo cũng dần buông lỏng.
Hắn tiến lại sờ bụng ta, thế mà vẫn phẳng lì.
“Ngươi mới chỉ là một hài tử bảy tuổi, sao lại ăn giỏi đến vậy?”
Trong tay ta vẫn còn một miếng thịt nai cuối cùng.
“Thật kỳ lạ, bản cung là người chẳng thích dùng bữa, nhìn ngươi ăn lại sinh ra chút hứng thú.”
Thái tử ra hiệu bảo ta đút miếng thịt vào miệng hắn.
Một nữ tử áo trắng, dáng vẻ thanh thoát nhẹ nhàng mở miệng: “Điện hạ, thân thể ngài tuyệt đối không thể dùng những món nhiều dầu mỡ cay nóng thế này.”
Thái tử nghe xong, lập tức cụt hứng.
Chẳng trách gầy đến vậy, thì ra là thân thể không chịu nổi.
Lại càng chẳng trách tính khí kém, thì ra là mỗi ngày đều không được ăn no.
Ta suy đi nghĩ lại, vẫn nhét miếng thịt nai ấy vào miệng hắn.
Thái tử trợn mắt, có chút giận dữ.
Nhưng có lẽ bị cách ta ăn lôi cuốn, hắn nhai nhai vài lần rồi nuốt xuống.
“Bản cung lại thật sự ăn thịt rồi.”
Thái tử cười với ta.
Ta quái dị mà nhìn thấy vài phần dáng vẻ A tỷ trên gương mặt hắn, e rằng đây chính là thứ mà người ta gọi là “phu thê tương”.
Nhìn gương mặt hắn, hai má gầy guộc đến độ chẳng có lấy chút thịt.
Chắc hẳn chỉ có hai lớp da mỏng, bên trong toàn là xương xẩu.
Ta thích ăn mỹ nhân, mà Thái tử lại là kiểu ta thích nhất – vừa thơm vừa giòn.
Chỉ tiếc là quá gầy, sợ rằng chẳng đủ nhét kẽ răng.
Ta cúi đầu, không nhịn được mà nuốt nước bọt – đã lâu lắm rồi ta chưa được ăn thịt người.
5
“Điện hạ, sau khi dùng xong, thân thể có chỗ nào không thoải mái không?”
“Thân thể người cao quý như vậy, sao có thể tùy tiện…”
Nữ tử áo trắng bước lên trước, mười ngón tay mảnh mai đưa về phía Thái tử.
Thái tử vừa rồi còn mỉm cười, lúc này liền trở tay, dùng đũa ngà đâm xuyên qua miệng nàng.
“Không thấy bản cung đang vui à? Phiền chết được.”
Đũa cắm vào trong cổ họng người phụ nữ, nàng đau đến mức quỳ rạp xuống đất, hai tay bịt lấy mặt, không ngăn nổi máu trào ra ngoài.
Thái tử lại dùng ngón tay ngoáy ngoáy tai, khóe miệng hơi giật, vô cùng thiếu kiên nhẫn.
“Đem kéo đi.”
Nô tài run rẩy bước lên, lặng lẽ kéo hai chân nữ tử kia, lôi ra ngoài.
Ta nhìn máu trên mặt đất, trong lòng không kiềm được cơn xao động.
Thái tử quay đầu nhìn ta, thấy rõ biểu cảm trên mặt ta, thì hơi thất vọng.
“Ngay cả cái này cũng không sợ, chẳng lẽ đúng là một đứa ngốc.”
Phải rồi, A nương ta là kẻ ngốc, danh tiếng của ta cũng chẳng tốt lành gì.
Ta nhe răng cười với Thái tử, vẫn để lộ hai chiếc răng nanh nhọn hoắt.
Đây là dụng cụ ta định dùng để ăn hắn, tất nhiên phải để hắn nhìn cho rõ, nhìn cho kỹ.
“Thôi được rồi, giết một đứa ngốc bảy tuổi chẳng có gì thú vị. Cứ giữ lại trước đã.”
Thái tử đứng dậy, cảm thấy vô vị mà rời đi.
Ta thừa lúc hắn không để ý, cúi người dùng đầu ngón tay quệt chút máu trên đất, khẽ liếm một cái.
“Chua.”
Không ngon.
Người phụ nữ vừa chết ấy là người được Thái thượng hoàng phái tới quản sự bên cạnh Thái tử, ở Đông cung xưa nay nói một không hai.
Không ai ngờ nàng lại chết như vậy.
Trước khi chết, ngay cả cái lưỡi cũng không rút nổi khỏi cổ họng, bị đũa ngà đóng chặt vào trong.
6
Thái tử mỗi ngày đều đến gặp ta, chẳng làm gì cả, chỉ nhìn ta ăn cơm.
Ta ăn ngày càng nhiều, Đông cung so với trong phủ mạnh hơn nhiều, chỉ cần ta muốn ăn, cái gì cũng có.
Thái tử ban đầu chỉ tò mò mà nhìn, sau này ánh mắt dần trở nên mơ màng và đầy thú vị, hắn sẽ nâng cằm ta lên, tự tay lau sạch nước canh bên miệng ta.
“Tiểu nha đầu này, bản cung cảm thấy nhìn ngươi ăn còn sướng hơn cả giết người.”
Ta lè lưỡi liếm ngón tay hắn, nhe răng cười với hắn.
“Chậc.”
Thái tử có bệnh sạch sẽ, ghét bỏ mà hất đầu ta ra, dùng khăn lau lau đầu ngón tay vừa bị ta liếm qua.
“Buồn nôn, ngươi là chó à?”
Miệng thì nói vậy, nhưng hắn lại chẳng lùi ra, ngược lại còn ghé sát lại gần hơn một chút.
“Không biết chờ ngươi lớn lên rồi, sẽ là dáng vẻ thế nào đây.”
Ta nhét miếng thịt bò vào miệng, nhai nát cả xương rồi nuốt xuống bụng.
Ngươi sẽ không muốn biết đâu. Biết rồi chắc ngươi sẽ sợ đến chết mất.
7
Thái tử xưa nay chưa từng chuyên sủng ai, vậy mà vì một tiểu Thái tử phi mới bảy tuổi, đã lâu không hề lật bài của những lương đệ khác.
Trong điện của ta có rất nhiều tai mắt, bọn họ thuật lại từng hành động của Thái tử bên cạnh ta một cách sống động chân thật, kể cho chủ nhân của mình nghe.
Nghe đến đoạn ta liếm đầu ngón tay Thái tử, đám lương đệ tức đến đỏ cả mắt, móng tay dài cũng bị bẻ gãy.
“Chỉ là một con nha đầu, thân thể còn chưa lớn, vậy mà điện hạ lại si mê đến thế.”
“Bây giờ còn nhỏ, thân hình chưa nở. Nếu sau này lớn lên, chẳng phải sẽ giống y như tỷ tỷ của ả, một yêu hồ chuyên quyến rũ người sao?”
Ta vốn đang ngủ say, vừa nghe đến từ ‘đích tỷ’, tai liền khẽ động.
Thân là Thao Thiết, ta có khả năng nghe thấu âm thanh.
Ta ngồi dậy, giờ ta đang ở trong gian phòng khi còn sống đích tỷ từng ở.
Từ khi ta dọn vào, mọi thứ trong phòng đều không thay đổi. Trên giường vẫn trải lụa xanh trắng xen lẫn, là màu sắc đích tỷ yêu thích nhất.
Bàn thư án bày hoa ngọc lan trắng – loài hoa mà đích tỷ yêu nhất. Còn có cây cổ cầm kia, khi còn ở nhà, mỗi ngày nàng đều gảy.
Ta chẳng lẽ lại không biết đích tỷ là yêu hồ?
Nếu nàng thật là hồ ly yêu mị, sao lại có mùi hương dễ chịu đến vậy.
Hồ ly đều hôi, tanh và nồng, mà ta thì ghét ăn hồ ly nhất.
“Khó đấy, tỷ tỷ của ả kia đẹp đến mức nào chứ. So với con nha đầu vàng vọt ốm yếu này thì một trời một vực.”
“Chính vì không đẹp, lại không thể ngủ cùng, mà Thái tử vẫn mê mệt như thế, mới càng đáng sợ.”
“Sợ cái gì chứ, tỷ tỷ ả kia lớn như vậy rồi, nói chết là chết. Một con nha đầu mới bảy tuổi thôi mà, tùy tiện thả vài con rắn độc, chuột nhắt, ai hay ai biết.”
Chúng hành động rất nhanh, ta còn chưa ăn xong thì rắn độc và chuột đã được thả vào sân của ta.
Ta vẫy tay ra hiệu cho nô tài không cần chuẩn bị cơm tối, rồi xốc váy chạy ra ngoài.
Rắn độc với chuột, hai thứ đó đều ngu ngốc, muốn chúng tìm được ta e là khó.
Huống hồ, chúng vừa ngửi thấy mùi trên người ta là đã sợ đến bỏ chạy mất rồi, lấy đâu ra can đảm mà nhe nanh múa vuốt.
Thành ra ta phải tự mình đi tìm, chỉ là ta không ngờ rằng khi ta đang lột da rắn độc nhét vào miệng, Thái tử đã dẫn người hớt hải chạy đến.
Miệng ta đầy máu tươi, lưỡi cong quắp dữ tợn.
Y phục Thái tử xộc xệch, thấy rõ ta đang làm gì, hắn vậy mà cười lớn không ngừng.
“Tuyệt! Quá tuyệt!”
Hắn là một mỹ nhân gầy trơ xương, toàn thân ngoài xương cốt ra chỉ còn một lớp da mỏng.
Khi hắn cười, vạt áo rộng phất phơ trong gió, giống hệt một lá cờ trắng gọi hồn giữa đêm.
Một tên điên sống sờ sờ.
Ta nuốt xương rắn, hắn đã cúi người ngồi xuống cạnh ta.
“Ngon không, tiểu Thái tử phi của bản cung?”
“Không tệ lắm.”
Ta cười với hắn, để lộ đầy miệng là máu rắn cùng vài cái vảy còn chưa kịp nhổ ra.
“Đám rắn độc này là do các nàng đưa tới để hại ngươi, ngươi có biết không?”
Thái tử thông minh hơn ta tưởng, thì ra hắn đã sớm thấu suốt toàn cục trong Đông cung.
Rắn độc vừa đến, hắn đã lập tức xuất hiện.
“Ta không biết, chỉ là thấy rắn ngon.”
Ta khẽ lắc đầu, nhổ vảy ra đất – thứ đó cứa miệng quá.
“Ngốc nghếch.”
Thái tử vỗ vỗ lên má ta, ánh mắt trở nên chiều chuộng.
“Đưa Thái tử phi về tắm rửa thay y phục, vừa bẩn vừa hôi, chẳng còn chút đáng yêu nào.”
“Vâng.”
Thái tử còn muốn nói gì đó với ta, nhưng không biết từ đâu xuất hiện một thái giám áo đen.
“Điện hạ, Hoàng thượng cho mời.”
Nghe vậy, sắc mặt Thái tử lập tức trầm xuống, ánh mắt điên cuồng cũng trong khoảnh khắc đó mà biến mất.
“Biết rồi.”