Chương 1
Cập nhật: 1 tuần trước
1
Ta ch.t trong một sân nhỏ chật hẹp.
Mười ngày sau khi vào cung, ta vì đói rét không chịu nổi mà cầu xin thái giám cho chút đồ ăn.
Ta có thể chịu được, nhưng trong bụng ta còn có một đứa nhỏ.
Thái giám vung chân đ.ạp ta ngã lăn trên đất: “Con tiện nhân dơ bẩn như ngươi, còn vọng tưởng đến Thánh thượng?”
Ta không dám nói rằng không phải ta mơ tưởng, mà là Thánh thượng năm xưa từng cầu ta gả làm thê tử.
Chỉ có thể khẩn cầu:
“Còn hai tháng nữa là ta sẽ sinh.”
“Ta có tội, nhưng đứa nhỏ vô tội.”
“Xin hãy để ta sinh nó ra, rồi ta ch.t cũng được.”
Ta thực sự không đành lòng với đứa con trong bụng, nó đã biết đạp bụng ta rồi.
Ta nghĩ, dù sao nó cũng là con hắn, hẳn hắn sẽ cho nó một con đường sống.
Thái giám cười nham hiểm, một cước dẫm thẳng lên bụng ta: “Một thứ tạp chủng, còn muốn sinh ra sao?”
“Ngươi thật nghĩ thiên gia dễ dãi chắc?!”
M/áu của ta trào ra lênh láng, lan dọc theo khe hở gạch đá lạnh lẽo trong cung, đỏ rực như dòng suối Đào rợp hoa ở thôn quê.
Ý thức cuối cùng của ta, lại nghe được tiếng bước chân gấp gáp của hắn — Phí Dục.
Hắn trầm giọng hỏi: “Đã xử lý sạch sẽ chưa?”
“Khởi bẩm Thánh thượng, đã sạch sẽ rồi.”
Hắn nói: “Chuyện thôn Đào, nếu còn ai dám nhắc đến, tru di cửu tộc!”
Thì ra hắn lại căm hận ba năm sống ở thôn Đào đến vậy.
Rõ ràng lúc đó, hắn từng vui mừng cầu hôn ta:
“Thôn Đào thật đẹp! Yến Yến lại càng đẹp hơn!”
“Trên đời này chẳng có ai đẹp bằng Yến Yến!”
“Gả cho ta đi!”
“Chúng ta sống bên nhau cả đời, sinh một bầy hài tử.”
Nghe vậy, ta liền động tâm.
Ta vốn là cô nhi, điều mong mỏi nhất chính là một mái nhà đầy ắp tiếng cười.
Mà thiếu niên ấy, vừa tuấn mỹ, lại ôn hòa ấm áp.
Nếu được cùng hắn sinh một bầy hài tử, hẳn là mỹ mãn lắm!
Ta vui mừng gật đầu đồng ý.
Cả thôn ai nấy đều hiền hậu, chưa từng khinh rẻ ta vì là cô nhi.
Ngược lại còn giúp đỡ đủ điều.
Nghe tin ta thành thân, mọi người cùng nhau tổ chức một hôn lễ thật náo nhiệt cho hai ta.
Nào ngờ tất cả, trong mắt hắn lại là điều cấm kỵ không thể nhắc tới.
Những người dân tốt bụng như thế, cuối cùng cũng bị ta liên lụy đến kết cục thê thảm.
Thật không cam lòng chút nào…
Những bằng hữu nhỏ của ta, còn cả đứa bé chưa kịp ra đời kia nữa…
2
“Yến Yến, cùng nhau đi giặt y phục đi!”
Bất chợt nghe thấy lũ nhỏ gọi ta.
Ta mở mắt, phát hiện bản thân lại đang ở nhà trong thôn Đào.
Lịch trên bàn dừng đúng vào ngày kiếp trước ta cứu Phí Dục.
Chẳng lẽ… ta đã trọng sinh rồi?
Ta vội vàng bật dậy khỏi giường.
Bên ngoài cửa sổ ánh nắng rực rỡ, trong viện ngập tràn hơi thở mùa xuân ấm áp.
Lũ nhỏ vẫn khỏe mạnh tung tăng.
Nước mắt ta lập tức rưng đầy trong hốc mắt.
Ta xác nhận mình đã trọng sinh.
Kiếp trước ba đứa nhỏ ấy là những người thân thiết nhất với ta, cũng bởi vậy mà cả nhà đều chết thê thảm.
Đời này, ta nhất định phải bù đắp cho các nàng.
Nghĩ đến đây, trong lòng ta liền dâng trào một luồng khí thế mãnh liệt.
Ta liền hướng về phía lũ nhỏ ngoài cửa sổ quát lớn:
“Ai cũng không được đi! Mùa xuân tươi đẹp như thế, giặt y phục gì chứ?! Mau vào đây, ta làm đồ ăn ngon cho các ngươi!”
Ta thừa hưởng tay nghề nấu nướng từ mẹ, một thân bản lĩnh làm bếp vang danh.
Ngày thường ra trấn bán đồ ăn, mười dặm tám làng đều biết tay nghề của ta khéo đến nhường nào.
Thế nên, vừa nghe ta nói “làm đồ ăn ngon”, đám tiểu cô nương liền như cá cắn câu, ngoan ngoãn đi cả vào sân.
Các nàng cười rộ lên hỏi:
“Yến Yến, lại làm món ngon gì thế?”
Ta đáp:
“Ta làm cho các ngươi bánh trứng cuộn!”
Ba nàng vừa nghe, nước miếng liền chảy đầy cằm.
Ta cười nói:
“Nhanh lau nước miếng đi, đừng như mấy đứa ngốc!”
Ba nàng liền phá lên cười thành một đoàn.
Ta nhanh tay nhóm lửa, bắt đầu đổ bột làm bánh.
Các nàng nhìn ta liên tục thêm nhân vào bánh trứng, đến ngây cả người.
“Yến Yến, ngươi là định ăn xong bữa này thì không định sống nữa sao?”
Ta cầm cái bánh tròn trĩnh căng phồng đưa cho các nàng, đáp:
“Sống! Ta còn muốn sống tốt hơn nữa! Ta còn muốn dẫn các ngươi cùng nhau phát tài!”
Có ký ức của kiếp trước, ta quá hiểu nên kiếm tiền thế nào.
Còn về cái kẻ cầm thú kia, nếu hắn đã là mệnh trời, vậy thì cứ để trời cứu hắn đi.
3
Ăn xong bánh trứng, đã sang giờ Ngọ.
Chúng ta vui đùa cả buổi sáng, không ngờ lại vui đến thế.
Nghĩ đến cái kẻ đang trôi dưới nước, có lẽ giờ đã nổi bồng bềnh rồi.
Ta thu dọn bát đũa, bốn người cùng nhau hát ca, kéo nhau ra suối Đào giặt y phục.
Đến nơi, cánh hoa rơi đầy, nước suối vương hương thơm dìu dịu.
Xa lánh kẻ bội bạc, được sống như vậy, thật tốt biết bao!
Phí Dục không còn trong nước, chắc là đã bị dòng suối cuốn đi.
May mà không làm bẩn một vạt xuân thủy này.
Gần đây mưa xuân lớn, nước suối Đào dâng cao.
Không ai cứu hắn, hắn tự nhiên phải tiếp tục trôi theo dòng nước.
Vậy thì hắn sẽ trôi thẳng ra Đông Hải, làm mồi cho cá mập rồi.
Nghĩ mà thấy sảng khoái.
Khi ta về nhà, phơi y phục xong.
Nhìn ánh nắng rực rỡ, lại bê chăn đệm ra hong khô.
Sau đó nằm trên ghế trúc, ánh dương xuyên qua cành đào rọi xuống thân mình.
Ấm áp, dễ chịu không sao tả xiết.
Nghĩ đến tiểu viện lạnh lẽo âm u nơi góc lãnh cung… Chuyện cũ không nỡ nhớ lại.
Được sống thêm một đời, quả thật là trời cao ban ân.
Ta nhất định sẽ báo đáp những thôn dân từng giúp đỡ ta.
Đang nghĩ như thế, chợt nghe thấy cổng sân có vật nặng đập vào.
Ta vội đứng dậy, mở cổng viện ra.
Phí Dục cả người thương tích đầy mình, toàn thân ướt đẫm.
Hắn yếu ớt ngồi nghiêng bên cửa, hỏi:
“Sao ngươi không đi giặt y phục?”
4
Tim ta khẽ run lên.
Hắn… chưa ch.ết?
Hắn hỏi vì sao ta không đi giặt y phục?
Hắn làm sao biết được ta định đi giặt y phục?
Chẳng lẽ… Hắn… cũng trọng sinh rồi?
Nhất định là vậy.
Trán ta lập tức toát một tầng mồ hôi lạnh.
Nhưng ta không thể để hắn biết ta đã trọng sinh.
Cũng không thể để lộ việc ta biết hắn cũng trọng sinh.
Kiếp trước hắn chính là kẻ ra tay giết Thái tử để đoạt ngôi.
Với tính tình tàn độc quyết liệt như hắn, nếu biết ta nhìn thấu hắn, sợ rằng sẽ lập tức “chặt” ta tại chỗ.
Hắn… đây rõ ràng là đang thử ta.
Ta liền chỉ vào đống y phục đang phơi đầy viện, nói:
“Ngươi là kẻ kỳ quặc sao? Cả sân đầy y phục đang phơi thế kia chẳng lẽ ngươi không thấy? Còn hỏi vì sao ta không đi giặt y phục?”
“Huống hồ, ta có giặt hay không thì liên quan gì đến ngươi?”
Hắn liếc nhìn viện một cái, vừa thở dốc vừa hỏi:
“Vậy sao ngươi không đi buổi sáng?”
Ta đáp ngay:
“Ngươi bị bệnh à? Ta đi giặt y phục sáng hay chiều thì liên quan gì đến ngươi?”
Hắn thoáng sững người.
Tựa hồ đã tin chuyện giặt y phục kia không có gì khả nghi.
Không ngờ lại đưa tay tới muốn kéo lấy tay ta.
Tay ta như bị rắn độc cắn, lập tức giật mạnh lại.
Rồi thuận tay vung cho hắn một bạt tai thật mạnh, quát lớn:
“Đồ mặt dày vô sỉ! Ngươi dám sàm sỡ ai hả?”
Hắn thở dốc, thều thào nói:
“Yến Yến… cứu ta…”
Ta cười thầm trong bụng: Cứu ngươi?
Ngươi chẳng phải là người được mệnh trời phù hộ sao?
Sao không để trời cứu ngươi đi?
Nhưng ta không thể để lộ suy nghĩ đó.
Bèn giả vờ lo lắng hỏi:
“Ngươi làm sao thế này?”
Hắn đáp rằng không cẩn thận trượt chân rơi xuống vách núi, đúng như lời hắn từng nói ở kiếp trước.
Nhưng ta biết rõ, thật ra là hắn muốn hành thích Thái tử, bị quan quân đuổi bắt, mới rơi xuống nước.
Thì ra từ lần đầu gặp ta, hắn đã bắt đầu lừa gạt rồi.
Ta ngắm nhìn những vết thương trên người hắn, cố ý lẩm bẩm như vô tình:
“Sao lại giống vết chém của quan quân thế này?”
Sắc mặt hắn lập tức trở nên căng thẳng.
Ta lùi về sau từng bước, nói:
“Ngươi là tội phạm đang bị truy bắt đúng không? Cứu ngươi chẳng phải là vi phạm pháp luật sao?”
“Ta là dân lành tuân thủ pháp luật đấy.”
Khuôn mặt Phí Dục đỏ bừng, gằn giọng:
“Đừng giả vờ nữa. Vừa rồi ta gọi ngươi là ‘Yến Yến’, ngươi không hề tỏ ra bất ngờ.”
“Ngươi nhận ra ta từ đầu rồi đúng không?”
Trời ơi, đúng là rắn độc!
Ta chỉ sơ suất một chút, suýt nữa đã rơi vào bẫy của hắn.
Nếu chỉ liên lụy đến mình ta thì cũng không sao, cùng lắm là ch.ết lại một lần nữa.
Nhưng sau lưng ta… là tính mạng của cả một thôn dân!
5
Lòng ta thoáng nổi lên một ý niệm độc ác: thừa lúc hắn bị thương, lấy mạng hắn!
Rồi ném xác hắn xuống suối Đào.
Lũ hoa đào đang rộ, chỉ cần hai ngày là có thể cuốn hắn trôi ra Đông Hải làm mồi cho cá.
Không ai hay biết, không quỷ nào ngờ — vừa báo được thù, lại trừ được họa ngầm.
Tốt!
Ta chậm rãi mò lấy thanh đòn cửa phía sau lưng.
Thế nhưng đột nhiên lại cảm thấy không ổn.
Hắn làm sao mà sống sót được?
Kiếp trước là ta phát hiện ra hắn trước, lúc ấy hắn đã hôn mê bất tỉnh.
Ta và lũ nhỏ trong thôn phải tốn bao nhiêu sức mới kéo được hắn lên bờ.
Đời này ta không cứu hắn, vậy rốt cuộc hắn được ai cứu?
Mà nước suối Đào lại đang dâng, nếu không có người giúp, hắn sống sót được thì còn khó hơn lên trời.
Hắn nhất định là có đồng bọn.
Ta lập tức cảnh giác, căng mắt nhìn quanh.
Phí Dục thấy ta căng thẳng, liền nở nụ cười âm trầm:
“Ngươi… thừa nhận rồi đúng không?”
Ta biết — dù có ch.ết cũng không thể thừa nhận!
Chỉ cần ta hé ra nửa chữ, hắn chắc chắn sẽ giết người diệt khẩu.
Ta liền quát:
“Thừa nhận cái gì? Cả làng đều gọi ta là Yến Yến, ngươi biết thì có gì kỳ lạ?”