
Lạt Mềm Đứt Hẳn Năm thứ tám của cuộc hôn nhân, hình ảnh Cố Bắc Xuyên cùng cô thanh mai trúc mã đi du lịch châu Âu tràn ngập khắp mạng xã hội. Cô ta còn cao giọng đăng caption: “Mãi mãi yêu nhau, mãi mãi không có đoạn kết.” Tôi dùng tài khoản chính ấn like, rồi quay sang công khai giấy đăng ký kết hôn giữa tôi và Cố Bắc Xuyên trên Weibo. Ngay lập tức, Cố Bắc Xuyên gọi điện tới chất vấn. Đợi anh ta trút giận xong, tôi bình thản nói: “Đúng như anh mong muốn, chúng ta l/y hô/n đi.”

Chị Không Cần Tha Thứ Năm thứ hai quen biết Triệu Hàn Châu, tôi tình cờ nghe được anh ta đang than phiền về tôi với cô thực tập sinh mới đến. “Ôn Nhiễm đã sắp ba mươi hai tuổi rồi, mỗi lần hôn cô ta tôi đều thấy buồn nôn, giống như đang hôn một con heo nái vậy.” “Mấy người không biết đâu, ng///ực cô ta đã chảy xệ từ lâu, bình thường toàn nhờ nội y nâng đỡ. Về đến nhà lại không mặc, hai cục thịt cứ thế lòng thòng trước ng//ực, nhìn phát ói.” Sau đó là một giọng cười khả ố vang lên. “Anh Hàn, chẳng phải anh đã ch//ơi đến mức cô ta hỏng luôn rồi sao? Ng//ực cũng xệ rồi mà…” “Haha, Triệu tổng, bao giờ thì để tụi em cũng được thử chút? Mặt mũi vóc dáng như thế, tsk…” Lại một tràng cười khả ố nữa nổi lên. Tôi nhẹ nhàng kéo tấm bình phong vốn không cách âm ra. Nếu là tôi năm hai mươi tuổi, có lẽ tôi sẽ hoảng loạn, sẽ xấu hổ đến bật khóc. Nhưng giờ tôi đã ba mươi hai tuổi rồi. Các anh, đã sẵn sàng đối mặt với tôi bây giờ chưa?

Thật Giả Lẫn Lộn Ngày công bố điểm thi tốt nghiệp, thanh mai hỏi tôi được bao nhiêu điểm. Tôi nói 0 điểm. Hắn không có phản ứng gì, nhưng lại lật tay đổi điểm của tôi cho Lâm Uyển Uyển. Lâm Uyển Uyển cầm 0 điểm chạy đến trước mặt tôi khoe khoang: “Tôi là thí sinh được ẩn điểm đấy, top 50 toàn tỉnh, chắc chắn sẽ học cùng trường với anh Lâm.” “Chị chỉ được năm trăm điểm, điểm này, ừm, trường trọng điểm chắc còn không đỗ nổi!” Thanh mai cũng lên tiếng: “Anh và Uyển Uyển mới là người cùng một thế giới.” Nhưng tôi vốn đâu có đi thi tốt nghiệp, nên tất nhiên là 0 điểm rồi.

Tôi Không Cần Phân Nửa Sự Dịu Dàng Trong một buổi trà chiều ở công ty, cô thư ký riêng của chồng tôi gọi cho anh một ly trà sữa trân châu, loại ngọt “full đường”. Như thường lệ, tôi đưa tay thử một ngụm — vì anh từng nói mình không thể uống đồ ngọt, dễ đau đầu. Nhưng lần này, người đàn ông từng viện đủ lý do để từ chối món bánh sinh nhật tôi tự tay làm, lại nở nụ cười hiền lành, cướp lấy ly trà và nói: “Thỉnh thoảng uống ngọt cũng không sao. Em đừng nghiêm túc quá, kẻo dọa cô ấy.” Tôi khẽ cong môi mỉm cười, không tranh cãi, không trách móc. Chỉ lặng lẽ trở về văn phòng, mở máy tính soạn một tờ đơn ly hôn, ký tên. “Ừ, đổi khẩu vị cũng tốt. Đúng lúc, tôi cũng chán rồi.”

Tổng Tài Tự Tin Quá Rồi! Tôi ở bên Cố Cảnh Thâm suốt năm năm thanh xuân. Thế nhưng chiếc nhẫn do chính tay tôi thiết kế — món quà mà tôi từng tưởng sẽ đeo lên tay mình — cuối cùng lại nằm gọn trên tay một người phụ nữ khác. Lần này, tôi không khóc lóc, không làm ầm lên. Tôi chỉ lặng lẽ xóa đi bản thiết kế, gửi đơn xin nghỉ việc. Cả công ty rì rầm cá cược: “Tần Nguyệt không trụ nổi đâu, rồi cũng phải quay lại thôi.” Cố Cảnh Thâm thì bật cười lạnh lùng: “Không đến một tuần, cô ấy sẽ quay lại cầu xin tôi.” Nhưng… anh đợi mãi, chẳng thấy một tin nhắn nào từ tôi. Cuối cùng, không kìm được nữa, anh là người chủ động bấm số. “Bản thiết kế của em… anh đã bảo người ta khôi phục lại rồi…” Đầu dây bên kia truyền đến tiếng cười trầm thấp của một người đàn ông khác: “Xin lỗi, Nguyệt Nguyệt vẫn đang ngủ.” Giọng Cố Cảnh Thâm lập tức khàn đặc: “Cho Tần Nguyệt nghe máy!” Nhưng đáp lại là giọng điềm đạm, ôn hòa mà không kém phần sắc bén của Tiêu Chỉ Hàn: “Tổng giám đốc Cố, phụ nữ của tôi… mong anh đừng vọng tưởng.”

Em Cưới, Nhưng Không Cưới Anh Tôi và Tô Triệt, vào những ngày quan trọng nhất của chúng tôi, tiểu sư muội của anh ta luôn “vô cớ” đổ bệnh. Gặp mặt gia đình, cô ấy đau dạ dày cấp tính. Ngày đăng ký kết hôn, cô ấy ngất xỉu ngay tại chỗ. Trước hôm cưới một ngày, cô ấy lên cơn lo âu. Tô Triệt đơn phương hoãn hôn lễ, bỏ lại tôi để đưa cô ta ra nước ngoài giải sầu. Bốn tháng sau, tôi đăng một tin nhắn trong nhóm bạn: “Tháng sau mình cưới, hoan nghênh mọi người đến chơi nhé~” Tô Triệt lập tức mắng tôi: “Em biết rõ cảm xúc của cô ấy không ổn định, sao còn cố tình kích thích người ta?” “Xoá tin nhắn đi, anh đã nói là đợi đến đầu xuân năm sau mới tổ chức cưới.” …Hình như anh ta hiểu lầm rồi? Tôi đúng là sắp kết hôn. Nhưng… chú rể đâu phải là anh ấy.

Phát Điên Trong Phòng Thi Trong phòng thi đại học, tôi vô tình ngủ gật. Không ngờ khi tỉnh dậy lại bị cảnh sát dẫn đi. Tôi hoảng hốt, ra sức hét lên hỏi vì sao bắt tôi. Cảnh sát đưa cho tôi xem đoạn ghi hình giám sát trong phòng thi, trong đó tôi mỉm cười đứng dậy, xé nát bài thi của tất cả mọi người. Cả phòng thi òa khóc tố cáo tôi: “Đồ điên, mày đã hủy hoại tương lai của bọn tao!” Nhân chứng vật chứng rõ ràng, tôi không cãi được một lời, bị kết án ba năm tù. Cha mẹ bị trả thù đến chết, em trai cũng bị họ hàng mang đi, còn tuyên bố không có đứa chị như tôi. Đến ngày ra tù, tôi bị cha mẹ của các thí sinh trong phòng thi cùng nhau tra tấn đến chết. Nhưng đến chết tôi vẫn không hiểu nổi, tôi chỉ ngủ một giấc, sao tỉnh dậy lại thành ra như vậy. Lần nữa mở mắt, tôi quay về đúng ngày thi đại học năm đó. …

Từ nhỏ ta đã thích trộm đồ, vậy mà cả nhà trên dưới ai ai cũng xem ta là phúc tinh. Năm bảy tuổi, ta lén lấy bánh ngọt của Đại tỷ đem cho con mèo rừng nhà nuôi ăn. Mèo rừng nôn ra má/u rồi chế/t, Đại tỷ vì thế mà tránh được kiếp bị đầu độc, từ đó thân thiết với ta vô cùng. Năm mười ba tuổi, ta trộm quan ấn của phụ thân, giả mạo thư phóng thích nô lệ. Tội nô kia được tự do, mấy năm sau còn kế thừa đại thống. Phụ thân nhờ vậy được phong làm Thượng thư, từ đó coi ta như châu báu trong lòng bàn tay. “Có nữ nhi như vậy, lòng ta rất thỏa mãn.” Giữa những lời khen ngợi không dứt, ta mỉm cười nhìn đám người gọi là người thân kia. Bọn họ vẫn chưa biết, thứ ta thật sự muốn trộm là mạng sống của họ. Là châu báu trong tay Thượng thư đương triều, hôn sự của ta chỉ có hai con đường. Một là ngoan ngoãn gả đi. Hai là cãi lời bỏ trốn. Nhưng ta không chọn con đường nào cả. Bởi vì hôn sự của ta đã được định đoạt từ năm mười ba tuổi. Dùng cách mà ta giỏi nhất. Một chữ thôi: Trộm.

Tôi c/hào đ/ời trong nhà v/ệ si/nh của bệ/nh việ/n. Mẹ ruột không muốn giữ lại tôi, sinh xong liền dội nước rồi quay lưng rời đi, không thèm ngoảnh lại. Bà nghĩ rằng tôi sẽ trô/i xuố/ng cố/ng, trở thành một đ/ống th/ịt n/át. Không ngờ tôi mạng lớn, đầu kẹt ở miệng cống, được y tá phát hiện rồi bế tôi lên khỏi hố ph/ân. Bác sĩ nói, tuy đã cứu được mạng, nhưng não bộ có thể sẽ để lại di chứng, không loại trừ nguy cơ b/ại nã/o. Lúc ấy, hệ thống giám sát chưa hoàn thiện, sau một tuần không có ai đến nhận, bệnh viện chuẩn bị đưa tôi vào trại trẻ mồ côi. Nhưng ngay khoảnh khắc y tá trao tôi đi, đứa trẻ vẫn luôn im lặng là tôi bỗng bật khóc thảm thiết, xé lòng. Cô y tá không đành lòng, lập tức giành tôi lại. Từ đó, cô ấy trở thành mẹ của tôi.

Chồng Tôi Có Thần Giao Cách Cảm 【Khi nào thì một người có thể hợp pháp có hai ông chồng?】 Tôi nhìn hai người chồng đang ngủ say bên cạnh, ngón tay khẽ động, viết ra câu trả lời: 【Chỉ cần ông chồng trẻ xuyên không đến hiện tại, bạn liền hợp pháp có hai ông chồng.】 Bình luận phía dưới toàn chế giễu tôi hoang tưởng giữa ban ngày. Tôi nhẹ nhàng lướt ngón tay qua sống mũi người chồng bên phải, hai người chồng đồng loạt giơ tay dụi mũi. Xuyên không thì đã sao, bọn họ còn cảm ứng chung nữa kia!

Ngày tôi ph/ẫu t/huật tim, Hách Kỳ nói công ty có việc gấp, vội vàng rời đi. Tôi nằm trên bàn mổ sống ch .t không rõ, nhưng anh ta mãi vẫn không quay lại. Về sau tôi mới biết, hôm đó là ngày cô bé nghèo mà anh ta tài trợ lên đại học làm thủ tục nhập học. Cô bé bị lạc, gọi điện khóc lóc với “chú Hách” rằng: “Trời mưa rồi… một mình cháu sợ lắm…” Hách Kỳ cuống lên, lái xe khắp thành phố tìm cô, đưa cô đi báo danh, nhận phòng ký túc, thời gian còn sớm, lại đưa cô đi mua đồ, mời cô ăn bữa KFC cô từng ao ước mà chẳng dám ăn. Tôi chất vấn: “Vợ anh đang nằm trên bàn mổ sống ch .t không rõ, anh lại dắt gái đi dạo phố, anh thấy hợp lý à?” Hách Kỳ ung dung thắt cà vạt, bình tĩnh nói: “Anh ở bệnh viện thì cũng chỉ ngồi chờ thôi.” “Bác sĩ rất giỏi, anh tin họ, cũng tin em sẽ vượt qua. Nhìn em bây giờ không phải còn khỏe mạnh đứng đây cãi nhau với anh sao?” “Ninh Ninh là đứa trẻ ở quê, mới hơn mười tuổi đầu, lỡ đi lạc hay gặp kẻ xấu thì sao?”

Đủ 100 Lượt Thích Sẽ Chia Tay Khi đang chiến tranh lạnh với tôi, Thẩm Lẫm Chu đăng một status lên vòng bạn bè: “Đạt một trăm lượt like thì chia tay!” Rất nhanh đã có chín mươi chín người ấn thích. Tôi biết Thẩm Lẫm Chu đang chờ tôi xuống nước, dỗ dành anh ta, nhận sai xin lỗi như tám lần trước, để níu giữ anh ta. Nhưng lần này tôi thật sự mệt mỏi rồi, tôi lặng lẽ nhấn một like cuối cùng, làm tròn một trăm lượt like, hoàn thành tâm nguyện chia tay của Thẩm Lẫm Chu. Từ ngày hôm đó, tôi không còn theo dõi anh ta nữa, mà cố gắng hết sức để tránh va chạm. Mười ngày sau, bạn của Thẩm Lẫm Chu nhắn tin cho tôi: “Lẫm Chu vẫn đang đợi cậu cúi đầu, mai là sinh nhật cậu ấy, cậu mua quà tới mừng sinh nhật cậu ấy là hai người làm lành ngay!” Tôi chỉ nhàn nhạt trả lời hai chữ: “Không rảnh.” Tôi thật sự không rảnh. Ngày mai tôi phải bay sang Đại học Hồng Kông để nhập học. Thẩm Lẫm Chu, như anh mong muốn, từ nay chúng ta không còn gặp lại.
Truyện đang đọc
Bạn chưa đọc truyện nào.