Danh sách truyện đã hoàn thành
Trong thời gian nghỉ quay phim, tôi bị người đại diện sắp xếp đồ đạc và đưa vào một chương trình tạp kỹ chậm rãi, được gọi một cách hoa mỹ là ” cuối tuần sống chung”. Nói thẳng ra, đó là nhốt một nhóm nghệ sĩ chẳng có điểm chung nào ở cùng một nơi trong một căn biệt thự và phát sóng trực tiếp 24/24, dưới chiêu bài thể hiện khía cạnh chân thực nhất của các ngôi sao.Tôi – Nhiễm Chức – chuyên trị vai phản diện nổi tiếng trong giới giải trí.Cái gọi là “mặt thật” của tôi ấy à? Là muốn lười biếng, muốn hết giờ, muốn cầm tiền rồi đi.Tiếc là đời không như mơ.Trùng hợp làm sao, người yêu cũ từng hẹn hò bí mật ba năm với tôi cũng có mặt.Càng cay hơn, bây giờ anh ta là Ảnh đế quốc dân – Yển Trầm, cúp thưởng nhiều đến phát ngán.
Làm Ơn Đừng Yêu Tôi Bằng 18 Nhân Cách
Giang Vọng mắc bệnh sạch sẽ.Những thứ tôi chạm vào, anh ta chê bẩn rồi vứt luôn.Tôi nhặt chúng về.Đăng bán trên mấy nền tảng đồ cũ được giá khá tốt.Ít thì mấy ngàn, nhiều thì mấy chục vạn.Sau này, Giang Vọng như ý nguyện đến với mối tình trắng trong của anh ta.Không cần con chó trung thành như tôi nữa.Biết tin đó, tôi ôm lấy tay anh ta.Khóc như mất hết hình tượng suốt ba tiếng.Hết cách rồi, lúc anh ta đuổi tôi đi…Tôi cầm theo chiếc đồng hồ trị giá tám chữ số.
Cô Gái Bán Giày Và Chàng Thiếu Gia Mắc Bệnh Sạch Sẽ
Muốn Làm Người Hay Làm Sói? Sau khi cha là người sói qua đời, mẹ tôi không còn đủ sức nuôi hai chị em. Bà chỉ nói một câu: “Muốn làm người, hay làm sói tự các con chọn.” Ở kiếp trước, em gái tôi chọn làm sói. Kết cục, bị đàn sói trong vườn thú hoang dã hành hạ đến ch/ết, thảm không thể nhìn. Còn tôi, theo mẹ rời đi, sống giữa loài người, từng vinh hoa phú quý một thời… Nhưng cuối cùng lại ch/ết vì bị chính em gái c/ắn trong lần đến thăm, rồi nhiễm b/ệnh d/ại. Kiếp này làm lại từ đầu. Giây phút ấy, em gái trừng mắt nhìn tôi, hung hăng giật lấy tờ thẻ: “Em muốn làm người!” Tôi nhìn em, hàng mi cụp xuống, cả người run lên vì…giải thoát. Em gái thân yêu à, làm người cái giá phải trả, còn đắt hơn làm sói rất nhiều.
Muốn Làm Người Hay Làm Sói?
Thầy Ơi, Em 43 Tuổi Thật Mà! Kỳ thi đại học vừa khép lại, tôi liền mượn chứng minh thư của mẹ để xin làm giúp việc trong nhà một gia đình giàu có. Chủ nhà tên Trang Chi Hiền, vừa cầm hồ sơ của tôi vừa ngước mắt nhìn: “Cô… bốn mươi ba tuổi rồi hả?” Tôi uốn tóc xoăn tít như lông cừu, mặc chiếc áo sơ mi hoa nhí cũ kỹ, giọng Hà Nam đặc sệt vang lên: “Chớ gì nữa! Tính cả tuổi mụ là bốn mươi lăm rồi cơ. Quê tôi mười bảy mười tám tuổi đã sinh con đầy nhà!” Sau đó, tôi lại gặp Trang Chi Hiền… trong lớp học đại học. Tan học, anh ta chặn tôi ngay góc tường, ánh mắt sắc bén: “Bốn mươi lăm tuổi? Hai đứa con? Học suốt đời không thấy mệt sao?” Tôi run lẩy bẩy, cố giữ bình tĩnh: “Thầy… thầy nhận nhầm người rồi ạ?” Trang Chi Hiền nở nụ cười nguy hiểm: “Tôi vẫn thấy cô nói giọng địa phương nghe hay hơn đấy.” Tôi suýt khóc: “Thầy ơi thầy, đừng cho em trượt môn màaa\~”
Thầy Ơi, Em 43 Tuổi Thật Mà!
Tôi đã bán đồ ăn sáng ở cổng bệnh viện suốt ba năm. Bánh bao rau năm hào, cháo hai hào lại còn cho ăn thêm thoải mái. Hôm đó, có người vu oan tôi dùng bánh bao đông lạnh sẵn để lừa gạt mọi người. Khách đứng quanh cũng hùa theo chỉ trích: “Ngày nào chúng tôi cũng ăn bánh bao nhà bà, bà làm vậy không phải hại người sao?” “Kiếm tiền thất đức thế này, cả nhà bà sớm chết hết cho rồi!” Họ càng nói càng kích động, cuối cùng lao vào đập nát cả quầy hàng của tôi. Được thôi, đã không ăn bánh bao năm hào thì sau này đành ăn loại mười tệ vậy.
Cô Chủ Quán Bánh Bao Và Nữ Chủ Căng-tin
Vào ngày tôi nhận được kết quả phỏng vấn, vô tình lướt thấy một bài viết: [Rốt cuộc sức s//át thư//ơng của “ánh trăng sáng” lớn đến mức nào?] Bình luận hot nhất vừa mới được đăng. [Nói chuyện của tôi nhé, cậu ấy từng thầm yêu tôi hồi cấp ba, mấy hôm trước đi xin việc lại tình cờ gặp nhau.] [Dù tôi không bằng ai, cậu ấy vẫn khiến tôi trở thành người nổi bật giữa muôn người.] Ảnh kèm theo là tấm ảnh tốt nghiệp năm 18 tuổi của họ. Cô gái mặc váy trắng, bóng lưng thon gầy, trông ngoan ngoãn và dịu dàng. Chàng trai nghiêng đầu chăm chú nhìn cô, góc nghiêng khuôn mặt vừa sạch sẽ vừa… quen thuộc. Điện thoại khẽ rung lên — là tin nhắn thông báo tôi bị từ chối phỏng vấn. Lúc đó tôi mới chợt nhận ra — cô ta chính là ánh trăng sáng của Tạ Thanh Việt, và thứ bị cô ta “gi.t ch.t”… chính là tiền đồ của tôi. Thà làm cây đợi xuân, còn hơn quay đầu làm chim lạc bầy. Tôi có thể cho phép mình yêu sai, đ//au kh//ổ vì tình. Nhưng tiền đồ, tự do, cuộc sống của tôi — tuyệt đối không thể xảy ra chuyện.
Ánh Trăng Riêng Của Em
Năm đại hạn ấy, nhà họ Hách mang tới một bao lúa mạch đen, xin kết thân cùng nhà ta. Phụ thân, mẫu thân cùng đệ muội đều đã đói đến co gi/ật, chúng ta thật chẳng còn khí phách để khước từ. Ta bước ra, nhận lấy bao lúa mạch ấy, gả cho Hách Viễn, người hơn ta 5 tuổi. Ba ngày sau tân hôn, Hách Viễn liền phải ra chiến trường. Ta ở nhà chờ mãi, chờ năm này qua năm khác, cuối cùng lại chỉ nhận được tin hắn t/ử tr/ận…
Hồi Ức Trong Túi Gấm
Tôi chết rồi.Tiện tay kéo theo cả sếp tôi xuống âm phủ.Trên đường đến Địa phủ, ảnh mắng tôi suốt dọc đường.Mãi đến giây cuối cùng trước khi đầu thai, ảnh mới mắng mệt, chịu hòa giải với tôi.Tôi chào tạm biệt sếp.Sếp nói: “Nghe cho kỹ, cảm ơn mày, kiếp sau đừng để tao gặp lại nữa.”Ai ngờ, vừa đầu thai xong một giây, chúng tôi lại gặp nhau rồi.Tôi không cố ý chết, cũng chẳng định kéo ai theo cùng.Chỉ là trong buổi team building của công ty, lúc leo núi tôi bị trượt chân, tiện tay níu người đứng bên cạnh.Mà người đó… lại đúng là sếp tôi.Thế là hai đứa cùng nhau rơi xuống vực, chết rất thảm.Vì tôi bị cành cây vướng giữa chừng nên sếp rơi xuống đất trước.Tôi rớt lên người ảnh, lại còn đè gãy thêm mấy cái xương sườn.Dù vậy thì lúc đó cũng không quan trọng nữa rồi.Ngay khoảnh khắc trước khi tắt thở, sếp trợn tròn mắt, ánh mắt tràn đầy uất hận, khó nhọc phun ra một chữ: “Mày…”Tôi đoán chắc ảnh định nói: “Mày con mẹ mày!”Vì đó là câu cửa miệng của ảnh.
Lỡ Kéo Sếp Xuống Âm Phủ
A Trạch Sau khi tôi thuê bảo mẫu nam…Mẹ chồng mắng tôi là đồ k/ỹ n/ữ, h/án/g không chịu khép.Tôi cười, đưa cho bà một quả vải:“Mẹ cũng thèm à?”Cho đến khi camera ghi lại được bộ mặt thật của chồng tôi, tôi mới hiểu —Cuộc hôn nhân này, ngay từ đầu, đã là một trò lừa.
A Trạch
Sau khi tôi thuê bảo mẫu nam… Mẹ chồng mắng tôi là đồ k/ỹ n/ữ, h/án/g không chịu khép. Tôi cười, đưa cho bà một quả vải: “Mẹ cũng thèm à?” Cho đến khi camera ghi lại được bộ mặt thật của chồng tôi, tôi mới hiểu — Cuộc hôn nhân này, ngay từ đầu, đã là một trò lừa.
Khi Gió Qua Nhà Cũ
Lúc mẹ ruột tìm đến cửa, tôi đang cầm xẻng hì hục xúc cám cho lũ heo ăn. Hết cách, con heo nái Đa Hoa sắp đẻ, phải bồi dưỡng cho nó đủ chất.“Này này này, đừng tranh! Tao nói đừng tranh mà!”“Nhị Hoa, Tam Hoa, tụi mày tranh cái gì? Không biết nhường cho heo bầu hả?”“Đúng là lũ óc heo, mấy người cũng chửa đẻ rồi còn gì!”Ngay lúc đó, cổng chính bị người ta rầm một tiếng đẩy tung ra.Một đám người ăn mặc sang trọng xông vào.Tôi ngơ ngác đứng dậy, tay trái xách xô, tay phải cầm xẻng, cứ thế mà mắt to trừng mắt nhỏ với họ.“Ờ… mấy người muốn mua heo hay mua gà ạ?”Tôi thuận miệng hỏi, giống hệt kiểu rao bán thường ngày của mẹ.Ai dè vừa nói xong, đối diện có một người phụ nữ mặc đồ nhã nhặn bỗng nước mắt tuôn như mưa.Làm tôi sững cả người.Ơ… có cần xúc động vậy không?Thật ra tôi gặp đủ hạng khách rồi, mấy người đầu óc lạ đời cũng không thiếu.Như lần trước có cậu trai trẻ tới chọn heo, chọn cả buổi sáng không chọn nổi con nào. Tôi sốt ruột quát một câu “Muốn cưỡi heo hả?”, cậu ta như được khai sáng, mặt hớn hở, quyết chọn liền hai con mập nhất. Còn hí hửng nói muốn mở kênh tự quay “Kỵ Sĩ Cưỡi Heo Quê”, chắc chắn sẽ hot, còn rủ tôi hùn vốn.Hay là bà này cũng muốn chơi kiểu khác người?“Tôi còn có mấy con thỏ vừa đẻ xong…”Tôi nghĩ nhà ngoài gà, heo thì chỉ còn thỏ, chưa nói hết câu thì bà ấy đã lao lên ôm chầm lấy tôi, khóc nức nở.“Con gái ơi! Con gái của mẹ! Con khổ quá rồi!”Tôi ngớ ra nửa nhịp, mới hiểu ra — hoá ra “hàng” bà ấy nhắm đến là tôi.
ĐẠI TIỂU THƯ CHUYÊN GIA TRỊ HEO NÁI
Mười Năm Vẫn Là Nàng Vì không nỡ để ta tham gia tuyển tú, cha ta liền cho người tung tin khắp nơi rằng ta si mê vị Cửu vương gia bệnh tật kia, say mê đến đi/ê/n dại, thề non hẹn biển sẽ cùng chàng sống ch .t có nhau. Hoàng thượng thân thiết với Cửu vương gia nhất, vừa nghe tin liền thật sự miễn cho ta khỏi vào cung tuyển tú. Một tháng sau, khi ta đang ở Nam Phong quán, tay vu/ốt ve cơ bụng của một gã trai trẻ, ngắm nghía cho thỏa. Thì quan phủ đột nhiên ập vào tr/uy qu/ét k/ỹ viện. Cửu vương gia ngồi trên xe lăn, ánh mắt lạnh như băng nhìn ta. “Những kẻ khác cứ theo luật mà xử, riêng kẻ này, phải tăng thêm một tội.”