Danh sách truyện mới cập nhật
Trong thời gian nghỉ quay phim, tôi bị người đại diện sắp xếp đồ đạc và đưa vào một chương trình tạp kỹ chậm rãi, được gọi một cách hoa mỹ là ” cuối tuần sống chung”. Nói thẳng ra, đó là nhốt một nhóm nghệ sĩ chẳng có điểm chung nào ở cùng một nơi trong một căn biệt thự và phát sóng trực tiếp 24/24, dưới chiêu bài thể hiện khía cạnh chân thực nhất của các ngôi sao.Tôi – Nhiễm Chức – chuyên trị vai phản diện nổi tiếng trong giới giải trí.Cái gọi là “mặt thật” của tôi ấy à? Là muốn lười biếng, muốn hết giờ, muốn cầm tiền rồi đi.Tiếc là đời không như mơ.Trùng hợp làm sao, người yêu cũ từng hẹn hò bí mật ba năm với tôi cũng có mặt.Càng cay hơn, bây giờ anh ta là Ảnh đế quốc dân – Yển Trầm, cúp thưởng nhiều đến phát ngán.
Giang Vọng mắc bệnh sạch sẽ.Những thứ tôi chạm vào, anh ta chê bẩn rồi vứt luôn.Tôi nhặt chúng về.Đăng bán trên mấy nền tảng đồ cũ được giá khá tốt.Ít thì mấy ngàn, nhiều thì mấy chục vạn.Sau này, Giang Vọng như ý nguyện đến với mối tình trắng trong của anh ta.Không cần con chó trung thành như tôi nữa.Biết tin đó, tôi ôm lấy tay anh ta.Khóc như mất hết hình tượng suốt ba tiếng.Hết cách rồi, lúc anh ta đuổi tôi đi…Tôi cầm theo chiếc đồng hồ trị giá tám chữ số.
Muốn Làm Người Hay Làm Sói? Sau khi cha là người sói qua đời, mẹ tôi không còn đủ sức nuôi hai chị em. Bà chỉ nói một câu: “Muốn làm người, hay làm sói tự các con chọn.” Ở kiếp trước, em gái tôi chọn làm sói. Kết cục, bị đàn sói trong vườn thú hoang dã hành hạ đến ch/ết, thảm không thể nhìn. Còn tôi, theo mẹ rời đi, sống giữa loài người, từng vinh hoa phú quý một thời… Nhưng cuối cùng lại ch/ết vì bị chính em gái c/ắn trong lần đến thăm, rồi nhiễm b/ệnh d/ại. Kiếp này làm lại từ đầu. Giây phút ấy, em gái trừng mắt nhìn tôi, hung hăng giật lấy tờ thẻ: “Em muốn làm người!” Tôi nhìn em, hàng mi cụp xuống, cả người run lên vì…giải thoát. Em gái thân yêu à, làm người cái giá phải trả, còn đắt hơn làm sói rất nhiều.
Thầy Ơi, Em 43 Tuổi Thật Mà! Kỳ thi đại học vừa khép lại, tôi liền mượn chứng minh thư của mẹ để xin làm giúp việc trong nhà một gia đình giàu có. Chủ nhà tên Trang Chi Hiền, vừa cầm hồ sơ của tôi vừa ngước mắt nhìn: “Cô… bốn mươi ba tuổi rồi hả?” Tôi uốn tóc xoăn tít như lông cừu, mặc chiếc áo sơ mi hoa nhí cũ kỹ, giọng Hà Nam đặc sệt vang lên: “Chớ gì nữa! Tính cả tuổi mụ là bốn mươi lăm rồi cơ. Quê tôi mười bảy mười tám tuổi đã sinh con đầy nhà!” Sau đó, tôi lại gặp Trang Chi Hiền… trong lớp học đại học. Tan học, anh ta chặn tôi ngay góc tường, ánh mắt sắc bén: “Bốn mươi lăm tuổi? Hai đứa con? Học suốt đời không thấy mệt sao?” Tôi run lẩy bẩy, cố giữ bình tĩnh: “Thầy… thầy nhận nhầm người rồi ạ?” Trang Chi Hiền nở nụ cười nguy hiểm: “Tôi vẫn thấy cô nói giọng địa phương nghe hay hơn đấy.” Tôi suýt khóc: “Thầy ơi thầy, đừng cho em trượt môn màaa\~”
Vào ngày tôi nhận được kết quả phỏng vấn, vô tình lướt thấy một bài viết: [Rốt cuộc sức s//át thư//ơng của “ánh trăng sáng” lớn đến mức nào?] Bình luận hot nhất vừa mới được đăng. [Nói chuyện của tôi nhé, cậu ấy từng thầm yêu tôi hồi cấp ba, mấy hôm trước đi xin việc lại tình cờ gặp nhau.] [Dù tôi không bằng ai, cậu ấy vẫn khiến tôi trở thành người nổi bật giữa muôn người.] Ảnh kèm theo là tấm ảnh tốt nghiệp năm 18 tuổi của họ. Cô gái mặc váy trắng, bóng lưng thon gầy, trông ngoan ngoãn và dịu dàng. Chàng trai nghiêng đầu chăm chú nhìn cô, góc nghiêng khuôn mặt vừa sạch sẽ vừa… quen thuộc. Điện thoại khẽ rung lên — là tin nhắn thông báo tôi bị từ chối phỏng vấn. Lúc đó tôi mới chợt nhận ra — cô ta chính là ánh trăng sáng của Tạ Thanh Việt, và thứ bị cô ta “gi.t ch.t”… chính là tiền đồ của tôi. Thà làm cây đợi xuân, còn hơn quay đầu làm chim lạc bầy. Tôi có thể cho phép mình yêu sai, đ//au kh//ổ vì tình. Nhưng tiền đồ, tự do, cuộc sống của tôi — tuyệt đối không thể xảy ra chuyện.
Tôi đã bán đồ ăn sáng ở cổng bệnh viện suốt ba năm. Bánh bao rau năm hào, cháo hai hào lại còn cho ăn thêm thoải mái. Hôm đó, có người vu oan tôi dùng bánh bao đông lạnh sẵn để lừa gạt mọi người. Khách đứng quanh cũng hùa theo chỉ trích: “Ngày nào chúng tôi cũng ăn bánh bao nhà bà, bà làm vậy không phải hại người sao?” “Kiếm tiền thất đức thế này, cả nhà bà sớm chết hết cho rồi!” Họ càng nói càng kích động, cuối cùng lao vào đập nát cả quầy hàng của tôi. Được thôi, đã không ăn bánh bao năm hào thì sau này đành ăn loại mười tệ vậy.
Năm đại hạn ấy, nhà họ Hách mang tới một bao lúa mạch đen, xin kết thân cùng nhà ta. Phụ thân, mẫu thân cùng đệ muội đều đã đói đến co gi/ật, chúng ta thật chẳng còn khí phách để khước từ. Ta bước ra, nhận lấy bao lúa mạch ấy, gả cho Hách Viễn, người hơn ta 5 tuổi. Ba ngày sau tân hôn, Hách Viễn liền phải ra chiến trường. Ta ở nhà chờ mãi, chờ năm này qua năm khác, cuối cùng lại chỉ nhận được tin hắn t/ử tr/ận…
Sau khi tôi thuê bảo mẫu nam… Mẹ chồng mắng tôi là đồ k/ỹ n/ữ, h/án/g không chịu khép. Tôi cười, đưa cho bà một quả vải: “Mẹ cũng thèm à?” Cho đến khi camera ghi lại được bộ mặt thật của chồng tôi, tôi mới hiểu — Cuộc hôn nhân này, ngay từ đầu, đã là một trò lừa.
A Trạch Sau khi tôi thuê bảo mẫu nam…Mẹ chồng mắng tôi là đồ k/ỹ n/ữ, h/án/g không chịu khép.Tôi cười, đưa cho bà một quả vải:“Mẹ cũng thèm à?”Cho đến khi camera ghi lại được bộ mặt thật của chồng tôi, tôi mới hiểu —Cuộc hôn nhân này, ngay từ đầu, đã là một trò lừa.
Mười Năm Vẫn Là Nàng Vì không nỡ để ta tham gia tuyển tú, cha ta liền cho người tung tin khắp nơi rằng ta si mê vị Cửu vương gia bệnh tật kia, say mê đến đi/ê/n dại, thề non hẹn biển sẽ cùng chàng sống ch .t có nhau. Hoàng thượng thân thiết với Cửu vương gia nhất, vừa nghe tin liền thật sự miễn cho ta khỏi vào cung tuyển tú. Một tháng sau, khi ta đang ở Nam Phong quán, tay vu/ốt ve cơ bụng của một gã trai trẻ, ngắm nghía cho thỏa. Thì quan phủ đột nhiên ập vào tr/uy qu/ét k/ỹ viện. Cửu vương gia ngồi trên xe lăn, ánh mắt lạnh như băng nhìn ta. “Những kẻ khác cứ theo luật mà xử, riêng kẻ này, phải tăng thêm một tội.”
Sau Khi Trợ Lý Của Hôn Phu Cướp Giường Bệnh Của Bố Tôi Sau khi kết thúc nhiệm vụ gìn giữ hòa bình, tôi vội vã đến bệnh viện để gặp người mẹ đang bệnh nặng của mình. Nhưng vừa tới nơi, tôi đã thấy bà bị vứt nằm ngoài hành lang, chỉ có một thân một mình, rét đến run rẩy. Tôi đang định đi tìm y tá để hỏi cho ra lẽ, thì một người phụ nữ trang điểm kỹ càng bước tới trước mặt tôi, ánh mắt khinh miệt từ trên cao nhìn xuống: “Cô là con gái của con mụ già này à? Mau dẫn bà ta đi đi, mùi hôi này làm tôi nhức cả đầu!” Vừa nói, cô ta vừa nhếch môi, giơ tay che mũi như sợ dơ. Tôi cố nén giận, trầm giọng nói: “Mẹ tôi vẫn đang nằm điều trị ở đây, cô dựa vào đâu mà đuổi chúng tôi?” “Dựa vào đâu à?” Cô ta bật cười, ánh mắt đầy trêu chọc. “Dựa vào tôi là trợ lý đặc biệt của đại thiếu gia nhà họ Tiêu, Tiêu Tư Thần. Phòng bệnh đặc biệt này phải nhường cho tôi!” …
Tạm Biệt Mười Năm Vào đúng ngày kỷ niệm 10 năm yêu nhau, vị hôn phu của tôi lại đang đi công tác nước ngoài với cô trợ lý nhỏ. Tôi gọi hơn chục cuộc, nhưng không ai bắt máy. Gần như cùng lúc đó, tài khoản mạng xã hội của cô trợ lý cập nhật trạng thái mới. Trong đoạn video, người đàn ông phía sau cô ta đang c/ởi áo sơ mi, ánh sáng mờ ảo càng khiến cơ ngực rắn chắc của anh ta thêm rõ nét. Dòng chú thích là: “Ra nước ngoài mở mang tầm mắt cùng đại luật sư~ Ban ngày dạy làm việc, ban đêm dạy làm người, hí hí~” Tôi không nổi giận cũng chẳng kích động, chỉ thản nhiên thả tim và để lại bình luận: “Cố gắng nhé! Mong sớm thành người!”