Trang chủ Truyện mới

Danh sách truyện mới cập nhật

Xuân Cũ Lặng Lẽ, Năm Mới Rạng Ngời

Xuân Cũ Lặng Lẽ, Năm Mới Rạng Ngời Ngồi tò ba năm. Ngày tôi ra tò, người đến đón không phải là vị hôn phu đã tự tay đưa tôi vào ng//ục gi//am. Mà là người anh cùng mẹ khác cha, từ nhỏ đã ghét bỏ tôi. Anh ta cau mày, ánh mắt lạnh lùng nhìn tôi: “Không có anh, em sống th//ảm h//ại đến vậy à?” Tôi cười với anh ta, giọng bất cần: “Vậy thì đừng lo cho em nữa, cứ để em ch.t đi cho rồi.” Anh ta nổ/i gi//ận, đ//ập mạ//nh một cái lên vô lăng: “Vậy thì ch.t cmn luôn đi!” Kẻ từng quát tôi đi ch.t đi, sáng hôm sau đã đá//nh gã//y t/ay ch/ân vị hôn phu của tôi, lôi hắn đến trước mặt tôi, ép hắn qu//ỳ xuống dập đầu.

Phu Quân Diệt Lộ

Phu Quân Diệt Lộ Khi nắm lấy bàn tay phải lạnh ngắt của trượng phu trong q/uan t/ài, ta kinh hoảng phát hiện, kẻ nằm trong đó lại là đệ đệ song sinh của chàng. Mà người mặc trường sam nho sinh, đang ôm lấy đệ muội để an ủi, lại chính là phu quân của ta, thế tử Hầu phủ, Phó Cẩn! Ta sững người, không ngờ vì ái tình mà chàng cam lòng từ bỏ thân phận tôn quý. Nào hay mọi chuyện vốn đã nằm trong tính toán của chàng, chỉ đợi giây phút này để danh chính ngôn thuận kiêm thừa hai phòng, vừa giữ được người, vừa giữ được quyền. Chỉ tiếc, người tính không bằng trời tính. Phó Cẩn không hề biết, ta đã mang thai được hai tháng… Nếu chàng không cần thân phận thế tử, vậy thì cứ an phận sống như kẻ bên chi đi.

Tình Yêu Của Tôi Chết Trong Hồi Ức

Khi mang thai được sáu tháng, Kỷ Ngôn Kỳ bỗng nói, không còn thích tôi nhiều như trước nữa. Tôi khẽ cười: “Vậy anh muốn nói gì? Ly hôn à?” Kỷ Ngôn Kỳ sững người một chút, ánh mắt lướt qua cái bụng đã sáu tháng của tôi. “Anh chỉ đùa thôi, đừng giận mà, em còn đang mang thai.” Nhưng tôi biết, đó không phải lời nói đùa. Anh ta đã phải lòng cô thực tập sinh mới. Anh cùng cô ta xem phim, cùng cô ta trượt tuyết. Khi cô ta bị bắt nạt, anh đứng ra bênh vực. Cô ấy nép trong vòng tay anh khóc: “Nếu em là người đầu tiên gặp anh, liệu anh có cưới em không?” Kỷ Ngôn Kỳ im lặng, chỉ ôm cô ấy càng chặt hơn.

Mười Năm – Hồi Kết

Mười Năm – Hồi Kết Vào đúng ngày kỷ niệm mười năm yêu nhau, vị hôn phu của tôi đang đi công tác nước ngoài cùng cô trợ lý nhỏ. Tôi gọi điện cả chục cuộc, không một ai bắt máy. Gần như cùng lúc đó, tài khoản mạng xã hội của cô ta cập nhật trạng thái mới. Trong đoạn video, người đàn ông phía sau cô ta đang cởi áo sơ mi. Cơ ngực rắn chắc hiện rõ dưới ánh đèn mờ, khiến người xem không thể rời mắt. Cô ta chú thích: “Đi nước ngoài mở mang tầm mắt cùng đại luật sư. Ban ngày dạy em làm việc, ban đêm dạy em làm người, hihi~” Tôi chẳng tức giận, cũng chẳng đau lòng. Chỉ lặng lẽ ấn “thích” và để lại bình luận: “Cố lên nhé! Mong em sớm thành… người tử tế!”

Bài Học Từ Con Thằn Lằn

Bài Học Từ Con Thằn Lằn Tôi và vợ có một mối quan hệ rất vi diệu. Mỗi tháng tôi chuyển cho cô ấy 80 triệu tệ tiền sinh hoạt, nhà cửa xe cộ đều đứng tên con, là hình mẫu “ông chồng lý tưởng” trong mắt người ngoài. Nhưng tôi có một bí mật. Tôi biết là cô ấy biết, cô ấy cũng biết là tôi biết cô ấy biết, nhưng cả hai… đều giả vờ như không biết. Tôi tưởng rằng có thể cứ thế mà sống yên ổn, phối hợp ăn ý như vậy mãi. Cho đến một ngày, cô ấy đột nhiên nói với tôi: “Những năm qua vất vả rồi. Mình l/y h//ôn đi.”

Ánh Trăng Không Trở Lại

Ta đã làm một việc trái với tổ huấn. Từ hôn thái tử, gả cho một kẻ n/ô lệ chăn ngựa. Thiên hạ đều nói ta đi/ên rồi. Chỉ riêng thái tử là nhẹ nhõm thở phào. Kiếp trước, ta và hắn là đế hậu ân ái, tình thâm ý trọng. Sau khi hắn băng hà, ta vì đau thương khôn xiết mà đi theo. Cứ ngỡ đời này đã viên mãn, Nào ngờ dưới cầu Nại Hà, lại nghe được tiếng lòng thật sự của hắn: “Chỉ vì nàng ta mang họ Thôi, xuất thân thế gia danh môn, ta mới buộc lòng cưới nàng.” “Nếu không vì đoạn nghiệt duyên ấy, ta sao nỡ phụ bạc mối tình sâu đậm này? Nếu có kiếp sau, ta quyết sẽ không đi vào vết xe đổ.” Thế nên sau khi cùng nhau sống lại, Ta liền thuận theo tâm ý hắn, tự tay chặt đứt đoạn ngh/iệt duyên này.

Tàn Nhẫn Cũng Là Một Loại Tỉnh Táo

Tàn Nhẫn Cũng Là Một Loại Tỉnh Táo Sau 8 năm mất tích, Lâm Sùng Viễn đột ngột xuất hiện, còn dắt theo một người phụ nữ đang mang thai. Hắn nhìn tôi bằng ánh mắt thờ ơ, nói: “Tần Nhã Ca, chúng ta ly hôn đi.” Hắn không hề biết, 3 năm trước, tòa án đã ra thông báo tuyên bố hắn đã chết. Cha hắn cũng đã qua đời, để lại toàn bộ tài sản cho con gái tôi, còn tập đoàn nhà họ Lâm thì do tôi, người giám hộ hợp pháp, tiếp quản. Còn tôi, đã tái hôn rồi.  

Cún Con Tự Kỷ Của Tôi

Cún Con Tự Kỷ Của Tôi Trúc mã ghét tôi lắm mồm, bảo không ra dáng con gái. Bắt tôi học theo “hoa khôi” dịu dàng của trường. Ai ngờ vị hoa khôi ấy lại chăm chăm nhìn môi tôi, như đang suy nghĩ gì. “Nghe nói cậu nói nhiều đến mức… người câm cũng phải mở miệng?” Rồi cô ấy nhờ tôi một việc: quấy rối thằng em t//ự k//ỷ của mình. Hứa trả một nghìn một câu nó thốt ra. Hoa khôi vẫn còn non, không biết rằng… kẻ “tà đạo” như tôi có cách riêng! Tôi bước đến cuối lớp, gõ nhẹ vào bàn nam sinh đang im lặng. “Không định giải thích với mọi người sao? Chuyện hôm qua cậu liếm chân tôi lúc tôi ngủ?” Cậu ấy ngẩng phắt lên, khuôn mặt băng giá nứt vỡ. “Tôi không có!” Tôi quay sang hoa khôi, nhoẻn miệng cười: “Trả tiền đi bé!”

Mẹ Ơi Mình Về Nhà

Tổng tài bá đạo và thanh mai trúc mã đưa nữ chính ngược tâm người không thể sinh con đến cô nhi viện để nhận con nuôi. Tất cả bọn trẻ đều nhào về phía thanh mai: “Mẹ ơi, chọn con đi, chọn con đi!” Bình luận trực tiếp chạy điên cuồng: “Không thể tự sinh đã đành, ngay cả bọn trẻ trong cô nhi viện cũng không thích cô ta. Nữ chính ngược tâm thật thảm, bị chồng và thanh mai liên thủ sỉ nhục!” “Thanh mai đúng là thắng lớn! Được tổng tài cưng chiều, cả lũ trẻ cũng tranh nhau nhận cô ta làm mẹ. Nữ chính chẳng khác gì món đồ trang trí.” “Chưa đủ ngược! Để nữ chính đau khổ thêm đi! Tốt nhất là khóc ngay tại chỗ, sau này nam chính nhớ lại sẽ càng day dứt, càng đắt giá cho pha truy thê địa ngục!” Tôi nhìn đống bình luận, tức đến nỗi đôi chân ngắn nhảy dựng lên ba tấc, phóng thẳng đến chỗ nữ chính người không ai để mắt tới. Túm lấy tay áo cô ấy: “Chị ơi, chị biết nấu lẩu hầm nồi sắt không?” Nữ chính ngẩn người: “Biết… biết chứ.” Mắt tôi sáng như đèn pha: “Thế thì tốt quá! Em chỉ mê món đó! Em theo chị về nhé!”

Hàn Thiếu Đòi Nợ Tình Cũ

Hàn Thiếu Đòi Nợ Tình Cũ Sau khi khiến Hàn Chiêu – đại thiếu gia nhà họ Hàn – đau đớn suốt cả đêm, hệ thống lạnh lùng thông báo cho tôi phải nhanh chóng rút lui. Nữ chính của anh ta sắp xuất hiện. Tôi vội vàng trốn khỏi bệnh viện trong đêm, còn lén mang theo một thứ quan trọng của anh ta. Bốn năm sau. Con gái tôi đánh nhau ở trường mẫu giáo, cô giáo lập tức gọi phụ huynh của cả hai bên đến. Tôi hối hả chạy đến, nhưng lại nhìn thấy một người đàn ông quen thuộc đang ngồi xổm trước mặt con bé, giọng nói trầm thấp, mang theo khẩn thiết: “Nói cho chú biết, mẹ con tên gì?”

Hôn Nhầm Người Khi Tỏ Tình

Hôn Nhầm Người Khi Tỏ Tình Trong bóng tối, tôi nhân lúc say rượu hôn người thanh mai trúc mã mà tôi thầm yêu nhiều năm. Không ngờ, anh ấy lại hôn đáp trả tôi. Tôi vui mừng, mở miệng tỏ tình, “Chi Hàn, tôi thích anh.” Anh ấy bỗng nhiên cứng người. Nhưng giây tiếp theo, anh ấy bóp lấy sau cổ tôi, hôn sâu hơn. Toàn thân tôi mềm nhũn, chìm đắm trong ngọt ngào của việc tỏ tình thành công. Đột nhiên, bên ngoài truyền đến giọng của Cố Chi Hàn. “Chiêu Chiêu, em ở trên lầu sao? Anh có quà muốn tặng em.” Tôi hoảng hốt đẩy mạnh người đối diện, giọng run rẩy. “Anh… anh là ai? Sao lại ở trong phòng của Chi Hàn!” Giọng người đàn ông lười biếng, “Hôn lâu như vậy, em vẫn chưa phân biệt được tôi và anh trai tôi sao?”  

Beta Muốn Đình Công!!

Beta Muốn Đình Công!! Khi dự án đang căng thẳng nhất. Bên trái là đồng nghiệp Omega nghỉ ngang vì đến kỳ phát tình, bên phải là đồng nghiệp Alpha đến kỳ nhạy cảm thì biến mất không dấu vết. Văn phòng trống huơ trống hoác, tài liệu cần xử lý chất cao như núi. Tôi hoàn toàn buông xuôi. Kệ mọe cái gọi là kỳ phát tình hay kỳ nhạy cảm, ông đây muốn bật chế độ nghỉ dài hạn của Beta! Sếp – người cũng tăng ca liên tục nhiều ngày – ngậm điếu thuốc, thuốc ức chế vương vãi đầy sàn, đôi mắt đen sâu thẳm nhìn tôi chằm chằm: “Đúng lúc lắm, tôi cũng muốn nghỉ, cùng nhau đi.” Nửa tháng sau. Tôi vừa sụt sịt vừa bò khỏi giường: “Hu hu hu tôi nhớ công ty rồi, nhớ đồng nghiệp, nhớ đi làm…” Mới nhích ra được nửa bước thì đã bị hắn túm mắt cá chân kéo ngược trở lại. Thân thể nóng rực đè lên từ phía sau: “Không, em không nhớ.”