Danh sách truyện mới cập nhật
Ta là nữ s/át th/ủ máu lạnh, vì á/m sát thất bại nên phải trốn chạy truy binh, rúc vào một ngôi miếu đổ nát. Nào ngờ lại gặp một thiếu nữ thân thể đã bị hủ/y hoại. Nàng đã uống đ/ộ c d/ư/ợc, đang trong cơn hấp hối. Khi 4 mắt nhìn nhau, cả hai đều kinh hoảng, bởi lẽ, chúng ta trông giống nhau như đúc. Thiếu nữ nói, nàng là đích nữ của Vĩnh Dương hầu phủ, bị kế mẫu lừa rời phủ, rồi sai bọn khất cái làm nhục nàng. Nàng đã mất đi thanh danh, chỉ còn con đường ch .t. Kế mẫu và kế muội đã dẫn người đến miếu, chuẩn bị “bắt gia/n tại trận”. Nàng khóc lóc cầu xin ta báo thù thay nàng, nguyện kiếp sau làm trâu làm ngựa để báo đáp. Ta khẽ mỉm cười, vừa hay đang cần một thân phận mới để trốn truy binh. Thân phận đích nữ hầu phủ, e là đủ để ta sống sung sướng về già.
Ta từ khi chào đời đã sống trong l/ãnh cu/ng. Sau này, trong lãnh cung ấy xuất hiện ba vị phi tần chẳng ra thể thống gì. Các nàng kéo ta, một hài tử mới 5 tuổi cùng đánh mạt chược, tết tóc cho ta, rồi dắt ta bước ra khỏi lãn/h cu/ng. Nhưng ra ngoài rồi mới hay, tường cung bên ngoài còn cao hơn cả l/ãnh cu/ng.
Vì một bát cơm th/iu, ta đã hầu hạ kẻ ngốc nghếch ngây dại là Tống Trường An suốt 7 năm. Tưởng rằng hắn sẽ mãi ngây dại như vậy, chẳng ngờ một lần rơi xuống nước lại khiến đầu óc hắn bỗng chốc tỉnh táo. Từ đó, người Tống gia cũng không còn coi trọng ta. Ánh mắt Tống Trường An nhìn ta như ban phát: “Ngươi chăm ta 7 năm, dẫu không có công lao thì cũng có khổ lao. Tuy ta không thể cưới ngươi, nhưng vị trí thiế/p thất, vẫn có thể cho được.” Tất cả mọi người đều nghĩ ta sẽ ngoan ngoãn thuận theo, tiếp tục cúi đầu khom lưng sống qua ngày trong Tống gia. Thế nhưng ta bưng lên một bát cơm trắng, đặt trước mặt Tống Trường An. “Ngày trước bởi cơm mà kết duyên, nay cũng nên bởi cơm mà đoạn tuyệt.” Nói đoạn, ta xoay người bước vào cửa Thôi phủ, không hề ngoảnh lại. Dù sao cũng là hầu hạ người, hầu ai mà chẳng là hầu?
Tôi chết rồi.Tiện tay kéo theo cả sếp tôi xuống âm phủ.Trên đường đến Địa phủ, ảnh mắng tôi suốt dọc đường.Mãi đến giây cuối cùng trước khi đầu thai, ảnh mới mắng mệt, chịu hòa giải với tôi.Tôi chào tạm biệt sếp.Sếp nói: “Nghe cho kỹ, cảm ơn mày, kiếp sau đừng để tao gặp lại nữa.”Ai ngờ, vừa đầu thai xong một giây, chúng tôi lại gặp nhau rồi.Tôi không cố ý chết, cũng chẳng định kéo ai theo cùng.Chỉ là trong buổi team building của công ty, lúc leo núi tôi bị trượt chân, tiện tay níu người đứng bên cạnh.Mà người đó… lại đúng là sếp tôi.Thế là hai đứa cùng nhau rơi xuống vực, chết rất thảm.Vì tôi bị cành cây vướng giữa chừng nên sếp rơi xuống đất trước.Tôi rớt lên người ảnh, lại còn đè gãy thêm mấy cái xương sườn.Dù vậy thì lúc đó cũng không quan trọng nữa rồi.Ngay khoảnh khắc trước khi tắt thở, sếp trợn tròn mắt, ánh mắt tràn đầy uất hận, khó nhọc phun ra một chữ: “Mày…”Tôi đoán chắc ảnh định nói: “Mày con mẹ mày!”Vì đó là câu cửa miệng của ảnh.
Tấm Vé Bước Vào Hào Môn Mẹ tôi đã đánh đổi cả mạng sống để đổi lấy tấm vé bước chân vào hào môn cho tôi. Trước khi trút hơi thở cuối cùng, bà ép người cha ruột có khối tài sản hàng nghìn tỷ phải nhận lại tôi. Ngay giây đầu tiên bước chân vào nhà họ Lệ, chị gái tôi cầm ly rượu vang, ánh mắt liếc qua tôi như thể quét một lớp bụi bẩn: “Không cần biết mày từ đâu đến, từ nay hãy biết thân biết phận.” Anh trai thì dụi điếu xì gà, giọng trầm hơn: “Đã bước chân vào cửa nhà họ Lệ thì phải tuân thủ quy tắc của nhà họ. Liệu mà sống cho tử tế.” Tôi hiểu, họ không thích tôi. Vậy nên cũng chẳng mấy khi xuất hiện trước mặt họ để làm chướng mắt. Cho đến một ngày, khi hoa khôi trường đổ cả bình mực vào ly nước của tôi, ép tôi phải uống. Chị gái tôi tá/t cho cô ta một cái nảy lửa. Anh trai tôi ra lệnh: “Cô uống hết ly nước đó đi.” Lúc ấy tôi mới hiểu, quy tắc của nhà họ Lệ là: bảo vệ người nhà đến cùng.
Tôi trúng số năm mươi triệu, đang định hào hứng báo tin cho bạn trai, nói rằng đã có tiền lo viện phí cho mẹ anh ta. Thì đột nhiên, hàng loạt dòng bình luận ảo lăn tăn hiện lên giữa không trung: 【Kiếp trước, chính vì nữ phụ trúng năm mươi triệu mà nữ chính dù đang mang thai con của nam chính, vẫn phải bỏ lỡ anh ấy suốt 8 năm trời.】 【Đúng vậy, nếu không vì mẹ nam chính cần tiền phẫu thuật gấp và cần một bảo mẫu chịu thương chịu khó, thì anh ấy sao có thể cưới nữ phụ được?】 【May mà nam chính thông minh, đợi đến khi nữ phụ nhân đôi số tiền còn lại trong chứng khoán, liền lén cho cô ta uống th/uo^c loạn thần kinh! Chờ mẹ khỏi bệnh, nữ phụ bị chẩn đoán tâ/m thầ/n, bị nhốt vào viện! Toàn bộ tài sản của cô ta, cuối cùng trở thành sính lễ để nam chính cầu hôn nữ chính hoành tráng!】 【Thanh mai trúc mã thực sự ngọt ngào, nhưng tiếc là kiếp trước bị nữ phụ chen vào, mãi 8 năm sau họ mới được bên nhau.】 【Không sao, kiếp này cả hai cùng trọng sinh! Chỉ cần lấy lại tờ vé số trước khi đổi thưởng, là có thể bù đắp tiếc nuối 8 năm rồi.】 Ngay giây sau, bạn trai và cô “thanh mai” của anh ta bước đến trước mặt tôi. Cả hai cùng nở nụ cười: “Thẩm Khê, vé số của em đâu rồi?”
Lúc mẹ ruột tìm đến cửa, tôi đang cầm xẻng hì hục xúc cám cho lũ heo ăn. Hết cách, con heo nái Đa Hoa sắp đẻ, phải bồi dưỡng cho nó đủ chất.“Này này này, đừng tranh! Tao nói đừng tranh mà!”“Nhị Hoa, Tam Hoa, tụi mày tranh cái gì? Không biết nhường cho heo bầu hả?”“Đúng là lũ óc heo, mấy người cũng chửa đẻ rồi còn gì!”Ngay lúc đó, cổng chính bị người ta rầm một tiếng đẩy tung ra.Một đám người ăn mặc sang trọng xông vào.Tôi ngơ ngác đứng dậy, tay trái xách xô, tay phải cầm xẻng, cứ thế mà mắt to trừng mắt nhỏ với họ.“Ờ… mấy người muốn mua heo hay mua gà ạ?”Tôi thuận miệng hỏi, giống hệt kiểu rao bán thường ngày của mẹ.Ai dè vừa nói xong, đối diện có một người phụ nữ mặc đồ nhã nhặn bỗng nước mắt tuôn như mưa.Làm tôi sững cả người.Ơ… có cần xúc động vậy không?Thật ra tôi gặp đủ hạng khách rồi, mấy người đầu óc lạ đời cũng không thiếu.Như lần trước có cậu trai trẻ tới chọn heo, chọn cả buổi sáng không chọn nổi con nào. Tôi sốt ruột quát một câu “Muốn cưỡi heo hả?”, cậu ta như được khai sáng, mặt hớn hở, quyết chọn liền hai con mập nhất. Còn hí hửng nói muốn mở kênh tự quay “Kỵ Sĩ Cưỡi Heo Quê”, chắc chắn sẽ hot, còn rủ tôi hùn vốn.Hay là bà này cũng muốn chơi kiểu khác người?“Tôi còn có mấy con thỏ vừa đẻ xong…”Tôi nghĩ nhà ngoài gà, heo thì chỉ còn thỏ, chưa nói hết câu thì bà ấy đã lao lên ôm chầm lấy tôi, khóc nức nở.“Con gái ơi! Con gái của mẹ! Con khổ quá rồi!”Tôi ngớ ra nửa nhịp, mới hiểu ra — hoá ra “hàng” bà ấy nhắm đến là tôi.
Dì Nhỏ Trọng Sinh Trong buổi tiệc đính hôn, mẹ tôi bỗng nhiên nổi đi/ên. Bà hất tung bàn tiệc, xông thẳng tới tát Lý Lương vị hôn phu của tôi, một cú khiến anh ta chảy m/á.u m/ũi. Rồi bà túm tóc mẹ của Lý Lương, đ ậ/p mạnh đầu bà ta xuống bàn. Phải đến khi mọi người cùng xông vào giữ lại, mới ngăn được cơn giận dữ ấy. Trong tay mẹ tôi vẫn còn nắm đầy tóc của bà Lý. Về đến nhà, mẹ kéo tôi sang một bên, thì thầm nói một câu khiến tôi choáng váng: “Mẹ đã trọng sinh.”
Anh Ruột Bị Bắt Cóc, Tôi Tìm Kẻ Thế Thân Khi anh trai tôi bị bọn buôn người để mắt tới, bầu trời bất ngờ xuất hiện dòng chữ bay: “Tới rồi, tới rồi, nam chính trọng sinh rồi! Nhưng anh ta chẳng hề lo lắng, vì anh ta biết nữ phụ em gái sẽ lao ra cứu anh, rồi thay anh ta bị bắt cóc!” “Nam chính sống lại chỉ có một chấp niệm đó là chờ nữ phụ biến mất, để có thể lập tức đến cô nhi viện đón nữ chính về nhà, cho cô ấy thay thế thân phận của nữ phụ! Motip nuôi từ bé, giả văn học cẩu huyết quá sức hấp dẫn!” “Kiếp trước nữ chính phải ba năm sau mới được nhận nuôi. Khi ấy tài sản của nữ phụ chưa kịp sang tên xong thì cô ta đã bị tìm thấy! Vì thế mà nữ chính chịu đủ ấm ức.” “May mà nam chính yêu vợ tha thiết. Để xả giận cho nữ chính, anh ta đem c/ái l/ần đ/ầu của nữ phụ ra đấu giá. Cuối cùng, đúng ngày nữ phụ t/ự s/át, anh ta mang cả gia sản mấy trăm triệu của cô ta làm sính lễ cầu hôn nữ chính. Ngọt đến sâu răng luôn!” “Nhưng lần này, trọng sinh rồi, nam chính nhất định sẽ không cho nữ phụ có cơ hội quay về nữa.” Thật vậy sao? Tôi lặng lẽ lùi lại hai bước, giả vờ như không thấy ánh mắt cầu cứu của anh trai mình. Anh ta biến mất rồi. Còn tôi, cuối cùng cũng nở nụ cười. “Anh à, kiếp này em không chỉ không giúp anh tránh tai ương… mà còn muốn tìm người thay thế cho anh nữa kìa.”
Năm đầu cao học, tôi gọi xe thì gọi trúng một chiếc Maybach.Gặp được một người đàn ông.Cũng từ đó, quỹ đạo cuộc đời tôi hoàn toàn thay đổi.
Anh Ruột Bị Bắt Cóc, Tôi Tìm Kẻ Thế Thân Khi anh trai tôi bị bọn buôn người để mắt tới, bầu trời bất ngờ xuất hiện dòng chữ bay: “Tới rồi, tới rồi, nam chính trọng sinh rồi! Nhưng anh ta chẳng hề lo lắng, vì anh ta biết nữ phụ em gái sẽ lao ra cứu anh, rồi thay anh ta bị bắt cóc!” “Nam chính sống lại chỉ có một chấp niệm đó là chờ nữ phụ biến mất, để có thể lập tức đến cô nhi viện đón nữ chính về nhà, cho cô ấy thay thế thân phận của nữ phụ! Motip nuôi từ bé, giả văn học cẩu huyết quá sức hấp dẫn!” “Kiếp trước nữ chính phải ba năm sau mới được nhận nuôi. Khi ấy tài sản của nữ phụ chưa kịp sang tên xong thì cô ta đã bị tìm thấy! Vì thế mà nữ chính chịu đủ ấm ức.” “May mà nam chính yêu vợ tha thiết. Để xả giận cho nữ chính, anh ta đem c/ái l/ần đ/ầu của nữ phụ ra đấu giá. Cuối cùng, đúng ngày nữ phụ t/ự s/át, anh ta mang cả gia sản mấy trăm triệu của cô ta làm sính lễ cầu hôn nữ chính. Ngọt đến sâu răng luôn!” “Nhưng lần này, trọng sinh rồi, nam chính nhất định sẽ không cho nữ phụ có cơ hội quay về nữa.” Thật vậy sao? Tôi lặng lẽ lùi lại hai bước, giả vờ như không thấy ánh mắt cầu cứu của anh trai mình. Anh ta biến mất rồi. Còn tôi, cuối cùng cũng nở nụ cười. “Anh à, kiếp này em không chỉ không giúp anh tránh tai ương… mà còn muốn tìm người thay thế cho anh nữa kìa.”