Danh sách truyện mới cập nhật

Cút Đi, Đồ Con Riêng Bố tôi qua đời vì t//ai n .ạ/n giao thông, gia đình tôi nhận được một khoản tiền bồi thường rất lớn. Hôm sau, hàng xóm đã tới gõ cửa vay tiền, nói con trai cô ta bị bệ/nh nặng. Mẹ tôi mềm lòng, không do dự định cho vay ngay. Nhưng tôi đã ngăn bà lại — Bởi vì tôi đã sống lại một lần nữa. Đứa con trai của cô ta chính là con riêng của bố tôi, và nó hoàn toàn không hề mắc bệ/nh gì cả.

Ngủ Dậy Thành Góa Phụ Sau khi sống lại, việc đầu tiên tôi làm là uống liền năm viên th//uo^c ngủ, ngủ một mạch hai ngày. Chỉ vì ở kiếp trước, tôi ra ngoài mua đồ ăn, lại vô tình bắt gặp chồng mình là Lưu Tử Lương, đang ôm đồng nghiệp nữ bước ra từ khách sạn. Ngày hôm sau, anh ta bị tố cáo và mất việc. Trong cơn tuyệt vọng, anh để lại d/i thư rồi 44. Mẹ chồng và con trai đều cho rằng tôi là người đã hại ch .t anh ta, cùng nhau n/h.ố/t tôi vào kho chứa đồ ở quê. Tôi cố cầm cự được năm ngày, cuối cùng ch .t trong cảnh đ/ói k/hát cùng cực. Ch .t rồi còn bị chuột cắ//n n á/t th//i t h/ể, chẳng còn nguyên vẹn. Cũng lúc đó tôi mới biết — Người đã tố cáo Lưu Tử Lương chính là cô nhân tình kia. Cô ta mượn tay tôi để rũ bỏ trách nhiệm, còn nhân cơ hội thăng chức lên làm tổng giám đốc thay anh ta. Trong tan/g lễ, cô ta giả vờ thương xót, nắm tay mẹ chồng tôi khóc lóc: “Nếu là cháu, cháu tuyệt đối sẽ không tố cáo anh ấy! Người đàn bà đó thật độc ác, phá nát cả một gia đình đang yên ấm!” Mẹ chồng tôi mắng chửi tôi suốt một đêm, rồi quay về quê đem th/i th//ể tôi b ă/m n.á /t thành từng mảnh. Mãi đến khi mở mắt lần nữa, tôi đã trở lại thời điểm trước khi bước ra khỏi nhà mua đồ ăn.

Tôi giúp một bà cụ bị lạc cháu trai đến quầy dịch vụ của siêu thị để phát loa.“Bạn nhỏ Hách Soái Soái, bạn nhỏ Hách Soái Soái, nếu nghe thấy thông báo này xin mời đến quầy dịch vụ, bà của bạn đang đợi ở đây.”Một anh chàng cao khoảng 1m88, ăn mặc vest chỉnh tề, nghe thấy thông báo liền vội vàng chạy tới.Tôi từ trên xuống dưới, từ trái sang phải đánh giá anh ta ba lần: “Anh là Hách Soái Soái đấy à?”Anh đẹp trai nhắm mắt lại, đọc ra cái tên xấu hổ này: “Đúng, tôi là Hách Soái Soái.”

Lũ Cuốn Trôi Chồng Tôi Cùng Tiểu Tam Tôi vừa mới xác nhận mình đã mang thai, vậy mà khi trở về nhà, chỉ thấy một căn phòng trống rỗng đến lạnh người. Trên bàn là một mảnh giấy ghi vội dòng chữ nguệch ngoạc của chồng tôi: “Sinh viên nghèo anh từng tài trợ vừa về nước, anh quyết định đưa cô ấy đến biệt thự mới mua bên hồ để ở tạm hai tháng. Dạo này anh sẽ không về.” Tôi sững sờ đến không thở nổi. Căn biệt thự đó, mua xong chưa từng dám đến ở, bởi sắp đến mùa nước lũ, nơi ấy cực kỳ dễ bị ngập. Nếu nước dâng lên, mà hai người đó bị lũ cuốn trôi thì sao? Nghĩ đến cảnh tượng ấy mà tôi phát hoảng. Nhưng rồi tôi liếc nhìn khắp ngôi nhà rộng lớn này, nghĩ đến số tài sản trị giá cả trăm triệu đang đứng tên tôi, nghĩ đến đứa con tôi đang mang trong bụng, bỗng thấy… Ờ, nếu thật sự họ bị lũ cuốn đi thì cũng… không sao lắm nhỉ? Dù sao số tiền này, chắc tôi cả đời cũng tiêu không hết.

Phó Tổng Không Dễ Bắt Nạt Sau khi kết hôn năm năm, trong mắt mọi người, Cố Thời Thanh vẫn luôn là người chồng hoàn hảo. Chỉ trừ một điều—anh là một con nghiện công việc. Mãi cho đến ngày hôm đó, buổi team building của công ty chơi trò “Thật hay Thách”, cô thực tập sinh mới cứ kéo tôi nhập cuộc, giả vờ say rồi gọi điện cầu cứu người yêu. Điện thoại của Cố Thời Thanh không những không bắt máy, mà sau vài tiếng chuông liền bị ngắt. Anh chỉ để lại một tin nhắn vỏn vẹn: “Bận.” Ngay sau đó— “Tôi tới đón em ngay.” Giọng nói quen thuộc vang lên từ điện thoại của cô thực tập sinh. Tôi ngước mắt lên, bắt gặp ánh mắt đầy khiêu khích của cô ta. Tôi nghĩ, cuộc hôn nhân này… nên kết thúc rồi.

Vở Kịch Của Cô Ấy, Màn Vỗ Mặt Của Chúng Tôi Khi ngồi trên một chuyến bay quốc tế, tôi nhờ tiếp viên hàng không lấy cho mình một chiếc chăn, kết quả vì nói tiếng phổ thông mà bị tiếp viên phân biệt đối xử. Cô ta hỏi tôi: “Can you speak English?” Tôi nheo mắt, đánh giá cô tiếp viên trước mặt. Một tiếp viên của hãng hàng không quốc tế Trung Quốc mà lại không biết nói tiếng phổ thông, cô đùa với tôi chắc? Tôi cười lạnh một tiếng, hỏi lại: “Can you speak Chinese?” Nghe tôi hỏi vậy, cô tiếp viên kia chẳng biết đang giả bộ cái gì, bày ra vẻ mặt ngạo mạn nhìn tôi, đáp: “No!” Vừa nghe cô ta bảo không biết nói tiếng phổ thông, tôi thấy buồn cười, quay sang người bên cạnh nói lớn: “Đúng là đồ ngu ngốc, tiếng phổ thông cũng không biết nói, vậy mà cũng làm tiếp viên hàng không quốc tế, không biết bằng cách nào mà vô được đây!” Cô tiếp viên nghe tôi nói vậy, mặt lập tức xanh lè, tức giận mắng lại: “Sao cô lại chửi tôi?”

Tôi kết hôn chớp nhoáng với một tổng tài giàu có đã ly hôn. Mỗi tháng anh ấy chuyển cho tôi một triệu tệ tiền sinh hoạt, điều kiện duy nhất là tôi phải chăm sóc con gái năm tuổi của anh ta. Tôi: Hả? Trên đời còn có chuyện tốt thế này à? Sau đó, bảy bà tám mợ trong nhà thay phiên nhau nói vào tai tôi: “Cháu đúng là không có tiền đồ gì cả, đi lấy người từng có vợ con rồi!” “Con gái nhà bác thì khác nhé, lấy được chồng tốt, có hẳn hai căn nhà, còn tốt nghiệp đại học 985 đấy!” “Thế này đi, Nhược Nhược, bác giới thiệu cho cháu ông chủ tiệm bánh bao dưới khu nhà, người ta vẫn còn độc thân đó.” Tôi: ??? Tránh ra giùm cái, đừng phá chuyện tốt của tôi.

Bạn trai tôi đưa bố mẹ anh ta đến nhà tôi ở tạm, chê tôi lương tháng có 3 triệu 8, nhưng lại nhắm vào chiếc vòng ngọc hai trăm triệu của tôi. Khi nhắc đến chuyện kết hôn, mẹ anh ta nói: “Cái vòng này vừa hay làm truyền gia bảo, đợi con và A Kiện kết hôn rồi, mẹ sẽ đích thân trao cho con trước mặt họ hàng thân thích, đến lúc đó bao nhiêu người nhìn thấy, con được thể diện biết bao nhiêu, đúng không?” Tôi buồn cười thật sự. Lấy vòng ngọc của tôi làm truyền gia bảo của nhà bà? Quá cao tay rồi đấy! Ăn chùa miễn phí thì cút đi cho khuất mắt!

Nàng Dâu Bị Coi Thường Mẹ chồng tôi lấy 500 nghìn tệ (khoảng 1,75 tỷ VNĐ) tiền hồi môn của tôi để mua nhà cho em chồng. Tôi không la hét, cũng không làm ầm lên. Chỉ lặng lẽ kiểm tra tài khoản ngân hàng của bà ta. Ba ngày sau, bà ta quỳ xuống trước mặt tôi, khóc lóc cầu xin: “Tiểu Vũ, xin con cứu chúng ta với!”

Tôi là một đứa mê trai đẹp.Lần thứ 99 tỏ tình với nam thần của lớp – Từ Cẩn Nhiên, tôi vẫn bị anh lạnh lùng từ chối.Tôi tình cờ nghe được đám bạn của anh cười đùa:“Xong rồi, lần này cậu từ chối mà trông có vẻ do dự đó nha.”“Nghe nói nhỏ đó muốn thi cùng trường đại học với cậu đấy.”“Không khéo sau kỳ thi tụi tôi lại phải uống rượu mừng cưới của hai đứa cậu mất!”Từ Cẩn Nhiên ném quả bóng rổ về phía họ với vẻ mặt ghét bỏ:“Đừng lôi tôi vào với cái loại con gái nông cạn đó, tôi phát ói.”Ngày khai giảng.Tôi cầm theo mấy chiếc bánh cupcake vừa nướng, đứng ngay cổng trường thì đụng mặt Từ Cẩn Nhiên.Anh nhìn thấy tôi, ánh mắt sáng lên, nhưng rồi lại ngượng ngùng quay mặt đi:“Lần sau đừng làm nữa, tôi không thích đồ ngọt.”Tôi lúng túng nhìn về phía nam thần cách đó không xa.Haiz…Giờ phải giải thích thế nào với Từ Cẩn Nhiên đây, người thích ăn ngọt thật ra là bạn trai tôi mà.