Trang chủ Truyện mới

Danh sách truyện mới cập nhật

Mệnh Cách Tỳ Hưu 2: Tai Hoạ Bắc Thành

Mệnh Cách Tỳ Hưu 2: Tai Hoạ Bắc Thành Sau khi tin tức về mệnh cách Tỳ Hưu của tôi bị rò rỉ, các thế lực ở Bắc Thành đều ra sức truy lùng tôi. “Diệp Hưu, nghe nói cô có thể thu hút tài lộc, trừ tà, trấn trạch.” “Chỉ cần giao cô cho đại ca Bắc Thành, tôi sẽ được thăng quan phát tài!” Tôi bị trói và đưa đến biệt thự của đại ca Bắc Thành. Ngậm xì gà, đại ca Bắc Thành mỉm cười gật đầu: “Món quà này không tệ, ta rất hài lòng.” Thái tử gia Bắc Thành, Chu Yến, cởi trói cho tôi, mặt tối sầm nói: “Bố, cô ấy là bạn gái của con!”

Mệnh Cách Tỳ Hưu 4: Lâu Đài U Lan

Mệnh Cách Tỳ Hưu 4: Lâu Đài U Lan Thiên kim thật của nhà họ Diệp nhiễm thi độc, cầu xin tôi cứu cô ta. Tôi từ chối, cô ta lập tức biến thành ma cà rồng. Cô ta còn buông lời đe dọa: “Diệp Hưu, tôi rất mong được nếm máu Tỳ Hưu của cô, chắc hẳn ngon lắm nhỉ?” Cô ta không biết, bạn trai tôi là đại lão nghiên cứu sinh vật học, vừa phát minh ra vũ khí chí mạng đối phó ma cà rồng. Mà tôi, con Tỳ Hưu vạn năm này, cũng đang muốn thử xem máu ma cà rồng có mùi vị ra sao!

Kiến nhỏ cũng có mùa xuân

Anh trai kế rất ghét tôi. Nhưng tôi thì cứ thích bám lấy anh ta. Anh ta bỏ ra hai vạn tệ để mua lấy việc tôi không đi về chung sau giờ tan học. Bỏ thêm hai mươi vạn chỉ để tôi chuyển lớp. Thế nhưng, lần nào tôi cũng lại gần anh ta như chưa từng có chuyện gì. Sau kỳ thi đại học, anh ta chuyển vào thẻ tôi một khoản tiền lớn, lạnh lùng nói: “Đây là năm trăm vạn, em đi du học đi, đừng bao giờ xuất hiện ở nhà tôi nữa.” Mắt tôi đỏ hoe, cúi đầu khẽ nói: “Được.” Tốt quá. Cuối cùng cũng mắc bẫy rồi.

Nghĩ Nhiều Rồi

Nghĩ Nhiều Rồi Tôi chia sẻ ảnh cosplay váy cưới mới của mình cho bạn thân nhưng lại gửi nhầm cho anh trai cô ấy. Tôi lập tức thu hồi tin nhắn, rồi gửi lại ảnh cho bạn thân. Bình thường cô ấy trả lời tin nhắn rất nhanh, nhưng lần này lại lâu lắm mới online. “Muốn nghe chuyện thú vị về anh trai tớ không?” “Anh tớ vừa khóc đấy! Vừa nấu ăn vừa rơi nước mắt, còn cứng miệng bảo là do khói dầu mỡ quá cay.” “Tớ nghe anh ấy lẩm bẩm cái gì mà kết hôn rồi mới nói cho tôi…” “Anh tớ thất tình rồi phải không?”

Tạ Triều Triều

Tạ Triều Triều Ta là trưởng nữ của Tấn vương, nhưng từ nhỏ đã lớn lên ở chốn thôn quê. Phủ Tề quốc công chê ta quê mùa, muốn hủy hoại danh tiếng của ta để hủy bỏ hôn ước. Trong buổi Thượng Lâm yến, phủ Quốc công dẫn người đến bắt gian. Trên giường ta, tiểu thế tử của Trấn Nam vương – Triệu Tử Quý – mặt đỏ bừng, bẽn lẽn nắm chặt góc chăn: “A tỷ, ta vừa ngất đi, quần vẫn còn nguyên, ta còn chưa kịp làm gì mà—” Lão thái quân phủ Quốc công cười lạnh, lớn tiếng nói: “Nam nữ bảy tuổi không được ngồi chung bàn, vậy mà cô nam quả nữ lại áo quần xộc xệch, ở chung một phòng, chẳng lẽ không phải là chuyện ô uế?” Mọi người trong bữa tiệc nghe vậy đều biến sắc. Ngay khi lão thái quân đang đắc ý vì nghĩ rằng đã hủy hoại thanh danh của ta, bà ta liền bị cả đám người xông vào đánh cho một trận tơi bời. Bà ta đâu biết rằng, tiểu thế tử Trấn Nam vương – Triệu Tử Quý – gần như là do ta nuôi lớn. Không chỉ có hắn, mà trong giới quyền quý bậc nhất kinh thành, ít nhất một nửa số con cháu thế gia cũng đều như vậy. Nếu từ bảy tuổi trở đi, chỉ cần nam nữ ở chung một phòng là không còn trong sạch nữa, thì e rằng… một nửa đám con cháu quyền quý trong kinh thành này đều chẳng còn trong sạch nữa rồi!

Nhớ Đã Thích Em

Nhớ Đã Thích Em Sau mười năm kết hôn, tôi bất ngờ quay trở về năm 18 tuổi. Tôi lập tức lên tàu, vượt hơn hai nghìn cây số để tìm chồng. Nhưng anh nhìn tôi, gương mặt đầy lạnh lẽo. Tâm trạng tôi lập tức rơi xuống đáy vực. Rõ ràng anh đã từng nói, đối với anh, tôi là tiếng sét ái tình. Nhưng vừa quay người, tôi đã nghe thấy cuộc đối thoại giữa anh và bạn thân: “Tống Hoài, xem giúp tôi tóc có rối không, vừa nãy tôi không dám động đậy… Tôi hình như đang yêu rồi…”

Xác Nhận Mắc Bệnh Nan Y, Tôi Ép Buộc Yêu Kẻ Thù Truyền Kiếp

Xác Nhận Mắc Bệnh Nan Y, Tôi Ép Buộc Yêu Kẻ Thù Truyền Kiếp Sau khi xác nhận mắc bệnh nan y, tôi nhất thời nông nổi liền bắt cóc kẻ thù truyền kiếp, cả ngày giày vò hắn. Phó Tuấn luôn bị tôi ép đến mức thần trí mơ hồ. Hiếm khi tỉnh táo, hắn nghiến răng nghiến lợi nói: “Triệu Nhiên, đợi tôi ra ngoài nhất định sẽ giết cô.” Tôi không để tâm, vẫn cười tươi nhìn hắn: “Có bản lĩnh thì bây giờ giết tôi luôn đi.” “Tốt nhất khiến tôi một câu cũng không nói được nhé.” Sau này phát hiện là chẩn đoán nhầm, tôi lập tức bỏ trốn trong đêm. Cho đến khi gia đình gặp khủng hoảng kinh doanh, hắn lại trở thành đối tượng liên hôn mà gia đình tôi lựa chọn. Tôi cúi đầu, xin lỗi Phó Tuấn: “Anh muốn giết tôi thì đừng làm trước mặt người khác.” “Con cháu Giang Thành chúng tôi cần giữ thể diện.” “Hoặc anh cho tôi chút thời gian, tôi tự giải quyết.” Phó Tuấn bóp cằm tôi, buộc tôi ngẩng đầu nhìn hắn. Giọng hắn lạnh lùng, mang theo chút băng giá: “Tối nay cô mà nói được một câu thì xem như tôi thua.”

Nữ Phụ Trong Bình Luận

Nữ Phụ Trong Bình Luận Học sinh nghèo Giang Du bị một đám lưu manh chặn đầu ở đầu hẻm trêu chọc. Tôi vừa định lao tới cứu người thì trước mắt bất ngờ hiện lên hàng loạt bình luận bay lơ lửng: 【Tiểu thư đừng cứu cô ta! Cô ta là nữ phụ độc ác, sau này sẽ chen chân vào tình cảm giữa cô và vị hôn phu đấy.】 【Chỉ vì vị hôn phu đưa cho cô ta một tờ khăn giấy lau mặt mà cô ta đã yêu anh ấy đến mức không thể cứu vãn nổi rồi.】 【Anh ấy trở thành ánh sáng trong cuộc đời cằn cỗi của cô ta, và rồi cô ta bám riết như một hồn ma.】 【Rõ ràng là cô cứu người, nhưng sau này cô ta sẽ nhiều lần hãm hại cô, xem cô như cái gai trong mắt, đúng là loại vong ân phụ nghĩa!】 Tôi khựng bước lại một chút. Nhưng khi đối diện với ánh mắt cầu cứu của Giang Du, tôi vẫn chạy nhanh tới, nghiêm giọng quát: “Tránh ra hết! Tôi đã báo cảnh sát rồi!” Đám lưu manh vội vàng tản đi như ong vỡ tổ. Tôi quay lại, phát hiện Giang Du đang nhìn tôi chằm chằm.

Mệnh Cách Tỳ Hưu 3: Tìm Xác Tại Quỷ Thành

Mệnh Cách Tỳ Hưu 3: Tìm Xác Tại Quỷ Thành Thiên kim thật giả mạo mệnh cách Tỳ Hưu để vào giới giải trí, nổi tiếng nhờ hình tượng “chiêu tài trừ tà”. Tôi là chân chạy vặt trong show thực tế kinh dị, cô ta hù tôi: “Diệp Hưu, tối nay cô sẽ bị ác quỷ cắn đứt cổ đấy.” Cô ta đâu biết, tôi mới là người thật sự mang mệnh Tỳ Hưu. Nửa đêm, ác quỷ xuất hiện, thiên kim thật run lẩy bẩy trốn trong bụi cỏ. Còn tôi thì livestream vừa nhai vừa nuốt từng con quỷ một. Khán giả phấn khích gào thét: “Chị gái này đáng kết bạn nè! Có quỷ là chị ăn thật!”

Kẻ Yếu Đuối

Kẻ Yếu Đuối Trong giới ai cũng biết, Hạ Tây Lâu có một Bạch Nguyệt Quang mà anh ta rất yêu. Mà tôi, chẳng qua chỉ là tình nhân được anh ta bao dưỡng. Tôi mất một năm trời mới khó khăn trói chặt được người này, thế mà Bạch Nguyệt Quang lại đột ngột về nước. Hạ Tây Lâu nhìn đến mức cả đôi mắt cũng sững lại. Tôi tức giận đến mức phồng cả má như cá nóc, nhưng lại chẳng thể làm gì. Để không bị đá, tôi quyết định chủ động đá Hạ Tây Lâu trước, tìm một người đẹp trai hơn. Anh em tốt của Hạ Tây Lâu không biết nghe tin từ đâu, mở miệng liền nói: “Một năm 10 triệu, có muốn theo tôi không?” Nghĩ đến sau này phải chạm mặt với người cũ, tôi dứt khoát từ chối. “30 triệu.” “Khụ khụ, vậy… để tôi suy nghĩ chút.” “50 triệu.” “Giao dịch.” Tôi vui vẻ thu dọn hành lý, kết quả lại bị Hạ Tây Lâu đã đứng sẵn ở cửa bắt tại trận. Người đàn ông lạnh lùng nhìn tôi chằm chằm, cười khẩy rút thắt lưng: “Diệp Chiêu Chiêu, em mẹ nó muốn tìm chết phải không!”

NPC trong trò chơi kinh dị đều là hàng xóm của tôi

Sau khi bị kéo vào phó bản trò chơi có tên【Khu Phố Hạnh Phúc】, hệ thống yêu cầu chúng tôi thành lập một gia đình hạnh phúc: một cha, một mẹ, một đứa con. Ai không làm được, bị x/óa s/ổ tại chỗ. Bố mẹ tôi cùng em họ đứng sát vào nhau, ba người tạo thành một thể thống nhất. Chỉ chừa lại tôi, lẻ loi và luống cuống. Ngay lúc tôi nhắm mắt chuẩn bị chờ ch/ết, một bác bảo vệ khu phố bỗng vui vẻ chào tôi: “Tiểu Chu à, con về rồi hả?” Tôi mới sững người nhận ra Các NPC trong trò chơi này… hình như đều là hàng xóm cũ của tôi. 【Chào mừng đến với phó bản k/inh d/ị: Khu Phố Hạnh Phúc】 【Hãy nhớ rằng, các người là một gia đình hạnh phúc.】 【Người chơi vui lòng tìm đúng người thân của mình trong thời gian quy định để được vào khu dân cư.】 【Trong suốt trò chơi, phải hòa thuận với hàng xóm và giành được sự công nhận của họ, mới có thể sống sót rời khỏi khu phố.】 【Nếu không x/óa s/ổ tại chỗ.】 【Chúc các bạn… may mắn sống sót】 Ngay khi âm thanh thông báo kết thúc, đám người lập tức tản ra, cuống cuồng đi tìm “người nhà” của mình. Tất cả chúng tôi đều rất rõ Trong loại trò chơi k/inh d/ị này, nhiệm vụ chính là thánh chỉ. Không hoàn thành thì chỉ có con đường ch/ết. Không ai dám chống lại luật chơi. Trong tình huống nguy cấp, tiềm năng sinh tồn của con người được đẩy lên cực hạn. Chẳng mấy chốc, hầu như ai cũng đã tìm được bạn đồng hành. Chỉ còn mình tôi đứng trơ trọi giữa quảng trường trống, thành một “vùng chân không” rõ rệt. Tôi là người dư thừa nhất ở đây. Ba mẹ tôi… đang ôm chặt lấy em họ tôi Chu Kiều Kiều. Tôi nhìn ánh mắt cảnh giác và chán ghét của em họ, rón rén bước tới gần, đưa mắt cầu xin họ: “Ba… mẹ…” Tôi nức nở gọi. Mẹ nhìn thấy tôi, ánh mắt thoáng lộ vẻ xót xa, định giơ tay ra gọi tôi. Nhưng bị ba tôi kéo lại ngay lập tức, ông lạnh lùng quát khẽ: “Bà làm gì thế? Nhiệm vụ nói rõ chỉ được ba người, bà gọi nó qua chẳng phải muốn hại ch/ết cả nhà mình à?” “Bà nghĩ tới Kiều Kiều đi!” Mẹ còn muốn nói gì đó, nhưng em họ lại bật khóc: “Ba mẹ con mất sớm, gặp chuyện thế này con cũng đành chịu. Con không phải là con ruột, nên đáng lẽ phải biết thân biết phận.” “Chị ấy mới là con gái ruột của hai người, hãy quan tâm chị ấy đi…” Nói rồi, nó đẩy tay mẹ ra, mắt đỏ hoe: “Chỉ là, con vẫn luôn xem dì như mẹ ruột, con…con thật sự rất ngưỡng mộ chị.” Chưa kịp nói hết, mẹ tôi đã vội vàng kéo nó lại, gấp gáp an ủi: “Kiều Kiều, đừng nói linh tinh. Trong lòng dì, con chính là con gái ruột.” Sau đó, bà ta lén liếc nhìn tôi, nghiến răng nói: “Chị con mệnh lớn, chắc chắn không sao đâu.” Những lời ấy lọt vào tai tôi rõ ràng như d/ao c/ứa. Tôi khựng lại giữa đường, tim lạnh ngắt như tro tàn. Em họ tôi mồ côi vì ta/i n/ạn xe từ nhỏ, rồi được đưa về sống cùng gia đình tôi. Lúc đó, điều kiện kinh tế nhà tôi cũng chẳng khá gì, cái ăn cái mặc đều phải tính từng đồng. Một lần hiếm hoi mua được một con gà quay, tôi chỉ được ăn phần xương vụn. Trong khi nó được ăn nguyên chiếc đùi gà. Mẹ tôi còn dặn tôi: “Không được đụng vào cái đùi còn lại, để dành cho Kiều Kiều.” Tôi thèm đến mức nước miếng chảy ròng. Nó nhìn tôi, cười hả hê, nhỏ giọng dụ dỗ: “Chị mà sủa như ch/ó một tiếng, em sẽ cho cắn một miếng.” Tôi yếu đuối không cưỡng lại được, cuối cùng nhỏ giọng “gâu” một tiếng. Nó bật cười khanh khách, quay đầu đi khoe với cả lớp rằng tôi học ch/ó sủa chỉ vì một miếng đùi gà. Từ đó, không ai còn chơi với tôi nữa. Nó kéo theo một đám bạn, vứt kẹo bánh xuống đất, mặt đầy gh/ê t/ởm: “Muốn ăn không? Lại kêu một tiếng đi.” “Chu Nhuyệt à, cái bộ dạng lết lết liếm chân của chị thật buồn nôn.” Tôi về nhà khóc lóc kể với ba mẹ. Họ chỉ nói: “Sao người ta chỉ cô lập con mà không ai cô lập nó? Chắc chắn là do con có vấn đề.” Tôi nghẹn ngào nói là do em họ bày trò chia rẽ. Ba tôi tát tôi một cái như trời giáng, túm tóc tôi lôi ra ngoài cửa, giận dữ: “Dám vu oan cho em con? C/út ra ngoài, hôm nay khỏi ăn cơm!” Tôi đứng đó, bụng đói meo, ánh mắt của hàng xóm xung quanh như kim châm vào da thịt. Một lần rồi lại một lần, Họ chưa bao giờ đứng về phía tôi. Dù là những chuyện nhỏ nhặt hay là vấn đề sinh tử Họ luôn chọn em họ tôi. Tôi lẽ ra nên sớm hiểu ra điều đó rồi.

Bản Năng Tin Tức Tố

Bản Năng Tin Tức Tố Tôi bị một Omega xinh đẹp cưỡng ép. Khi tôi chui ra khỏi con hẻm đó thì trời đã chạng vạng. Tôi ngơ ngác nhìn đôi tay không còn trong sạch của mình, đứng lặng người trong làn gió rối tung. Vệ sĩ của tôi cuống cuồng tìm được tôi, mặt mày hoảng hốt, vội vàng kiểm tra xem tôi có bị thương không. Tôi bặm môi nhìn anh ta, trong lòng khổ không nói nên lời, nước mắt lưng tròng tuôn rơi không ngừng. “Em… em không cần đôi tay này nữa hu hu hu hu…”