BE
Đôi Đường Đôi Ngả Mọi người đều ghen tị với Lục Vọng Châu vì có một vị hôn thê như tôi – dịu dàng, đảm đang, học vấn lại cao. Mỗi khi nghe vậy, anh ta chỉ cười khẩy một cách khinh miệt: “Mua về thôi.” Tôi không nói gì, chỉ gật đầu ngoan ngoãn rồi tiếp tục bóc vỏ tôm cho anh ta. Sau đó, tin đồn về anh ta và một nữ diễn viên nổi tiếng lan truyền khắp mạng xã hội. Tôi bình tĩnh thu dọn đồ đạc, chuẩn bị rời đi, nhưng anh ta lại đột nhiên nắm chặt tay tôi. “Ở lại đi.” Anh ta nghiến răng nói, lần đầu tiên trong đời cúi đầu, “Em muốn bao nhiêu cũng được.” Tôi cười: “Một trăm triệu.” Anh ta lập tức gật đầu, lấy điện thoại ra định chuyển tiền cho tôi. Nhưng tôi chỉ cầm lấy vali, mỉm cười nói nốt câu còn lại: “Cũng không mua được tôi nữa đâu.”
Lằn Ranh Thật Giả Tướng quân xuất chinh trở về, lại mang theo một nữ tử đang mang thai. Ta nói với hắn, phủ Tướng quân này, có nàng ta thì không có ta, có ta thì không có nàng ta. Cố Tử Cầm mang đầy áy náy, chỉ “ừ” một tiếng, rồi ngay trong đêm viết hưu thư, đuổi ta ra khỏi phủ.
Sau Khi Hắc Hóa, Tôi Cùng Em Trai Giả Tương Ái Tương Sát Đứa em trai bị bắt cóc đã được tìm thấy, nhưng tôi biết nó là giả. Nửa đêm, hắn lại một lần nữa hung hãn hôn tôi, tôi khóc lóc cầu xin: “Tôi đã có hôn phu rồi.” Hắn gục đầu trên đầu gối tôi: “Chị à, đừng giả vờ nữa.” Tôi nhếch môi cười, rắn rết quả thật không thể giả vờ làm thỏ trắng. Lần sau, tôi muốn hắn phải khóc lóc quỳ dưới chân tôi, van xin như một con chó.