Đọc Tâm

Sau Khi Xuyên Sách Ta Thành Tứ Công Chúa

Sau Khi Xuyên Sách Ta Thành Tứ Công Chúa Ta xuyên sách rồi bị phụ vương nghe được tiếng lòng. Tỷ tỷ tiện nghi ngã xuống đất, khóc lóc thảm thiết: “Phụ vương, người đừng trách tứ muội, là Lạc Lạc không cẩn thận tự ngã thôi.” “Con chỉ bị trầy xước chút thôi, không sao đâu.” “Tứ muội còn nhỏ, muội… muội ấy không có ý xấu đâu.” Nàng ta câu nào cũng như có vẻ đang nói thay ta nhưng thực chất từng câu thốt ra đều đang đổ nước bẩn lên đầu ta. Ta dựng đôi mày liễu, đôi mắt đẹp như lửa. Vừa định mắng, bỗng nhớ ra thân phận hiện tại của ta là tứ công chúa tính tình trầm tĩnh. Vì vậy, ta chỉ có thể nhẹ giọng nói: “Con không đẩy tỷ ấy.” [Kẻ ti tiện, dám vu khống bổn công chúa!] Phụ vương cau mày, quay đầu nhìn ta. [Phụ vương nhìn ta làm gì? Chẳng lẽ ông ấy lại tin lời ma quỷ của Tang Lạc Lạc sao?] [Không thể nào? Không thể nào? Thế mà lại không tin lời nữ nhi ruột thịt của mình sao?] Tang Lạc Lạc vẫn còn khóc trên mặt đất, thái giám bên cạnh phụ vương thấy vậy, vội vàng đỡ nàng ta dậy. [Thế gian này, kẻ yếu thì có lý… Biết thế, ta cũng nằm lăn ra đất khóc.] Phụ vương đứng ngược sáng, sắc mặt tối tăm không rõ, ông khẽ gọi ta một tiếng: “Khánh Nhi.” [Hay là giả vờ ngất đi, nếu không lại phải bị phạt chép sách.] Cùng với tiếng “Tứ công chúa.” the thé của thái giám, ta trợn trắng mắt, ngã xuống đất.

Bí Mật Hào Môn

Bí Mật Hào Môn Tôi là thiên kim thật. Trói định với hệ thống ăn dưa. Ngày đầu tiên trở về hào môn, cả nhà đều đọc được suy nghĩ của tôi. [Mẹ bảo dưỡng tốt thật, chẳng trách sau khi ly hôn với ba vẫn có thể làm streamer hở hang.] Mẹ ruột vốn định lập quy củ với tôi sắc mặt trắng bệch. Tôi liếc nhìn thiên kim giả đang khóc lóc. [Ồ, có thai rồi, là của anh cả hay anh hai nhỉ?] Hai anh em liếc nhìn nhau, biểu cảm kỳ quái. Ba ruột khoan thai đến muộn. Tôi “Chậc.” một tiếng. [Thì ra là của ba.] …

Sau Khi Tái Sinh, Ta Có Được Thuật Đọc Tâm

Sau Khi Tái Sinh, Ta Có Được Thuật Đọc Tâm Ta là Hoàng hậu bị mưu hại. Hại ta chính là đương kim Hoàng đế, còn có thân muội muội nhìn rất vô hại của ta. Nhưng bọn hắn thế nào cũng đều không nghĩ tới, ta trùng sinh! Không chỉ trùng sinh vào đúng ngày đại hôn, còn có được thuật đọc tâm. “Thật muốn cướp cô dâu nha!” Ai đang nói chuyện vậy? Ta vừa nghiêng đầu, chậc, đây không phải đương triều bệnh kiều thừa tướng sao?

Sống Lại Chỉnh Đốn Hậu Cung

Sống Lại Chỉnh Đốn Hậu Cung Sau khi sống lại, ta có khả năng nghe được suy nghĩ và ta nghe thấy toàn bộ người trong hoàng cung đều đang chửi rủa ta. Hoàng đế: [Hoàng hậu này đúng là đồ ngốc, sớm muộn gì trẫm cũng phế truất nàng ta.] Thục phi: [Hoàng hậu như con heo, sớm muộn gì cũng chết trong tay ta.] Đức phi: [Hoàng hậu lại làm trò rồi, đúng lúc đổ tội vụ Thục phi rơi xuống nước cho nàng ta.] Ta… chính là Hoàng hậu, đã đến lúc phải chỉnh đốn lại hoàng cung rồi!

Tình Duyên Ngàn Năm Của Hoàng Đế Và Quý Phi

Tình Duyên Ngàn Năm Của Hoàng Đế Và Quý Phi Ta là sủng phi của hoàng đế. Sau khi chết một nghìn năm, mộ của ta bị người ta đào lên. Một nhát xẻng của máy xúc đã làm hỏng phượng quan mà ta đã tranh sủng rất lâu mới có được. Ta tức giận đến nỗi đội mồ sống dậy, chạy quanh công trường truy đuổi mọi người như điên. Kết quả là bị một đạo sĩ đi ngang qua thu vào trong hồ lô. Đang lúc ta suy nghĩ cách đục một lỗ trên hồ lô để trốn ra ngoài thì bên tai ta vang lên một tiếng nói thầm. [Thứ này trông giống hệt quý phi chết yểu của ta, chỉ có điều con mắt có hơi đỏ.] Mắt ta đỏ ư? Mắt ta đỏ còn không phải vì bị chọc tức à! Không phải, khoan đã, giọng nói này… Ta kinh hoàng ngẩng đầu nhìn khuôn mặt của đạo sĩ. Bệ hạ, người giấu diếm ta tu luyện tà thuật trường sinh bất lão đúng không?