Drama

Tôi là một “thiên kim giả” mà nhà họ Lục đã nuôi dưỡng tận tâm suốt 20 năm. Vào ngày sinh nhật 20 tuổi của tôi, “thiên kim thật” xuất hiện, trong tình trạng tàn tạ, tự mãn tuyên bố rằng cô ấy mới chính là thiên kim thực sự. Cô ta nói tôi là kẻ đã đánh tráo hai người, là chim cúc chiếm tổ của chim khách. Nhưng cô ta không biết rằng, nhà họ Lục đã sớm biết tôi không phải là con ruột của họ rồi. Chưa kể, số tiền bố mẹ ruột để lại cho tôi còn nhiều gấp vài lần nhà họ Lục, đủ để tôi tiêu sài phung phí trong suốt 800 đời.[…]

Tôi trở lại ngày anh ấy tỏ tình với tôi.Thiếu niên ấy ngồi vắt chân, lười biếng dựa vào lưng ghế sofa, đầu ngón tay kẹp điếu thuốc mới châm.Ánh mắt của anh ấy lướt qua phòng một vòng rồi dừng lại ở góc.“Vậy thì cô ấy đi.”Trong bầu không khí im lặng, giọng anh không quá cao cũng không quá thấp, toát lên vẻ hời hợt đầy khinh suất.“Này, tôi thích cậu.”

Tôi xuyên không thành cô vợ cũ độc ác của nam chính.Tôi ép anh ta đi làm việc nặng ở công trường, còn sau khi anh ta bị tai nạn xe, tôi lại cuỗm hết tiền bồi thường rồi bỏ chạy theo người giàu.Sau này, anh ta khôi phục trí nhớ và trở thành thiếu gia của một gia tộc giàu có hàng đầu.Tôi lại lao vào, muốn tái hôn với anh ta.“Chỉ có liệu pháp kích thích mới giúp anh phục hồi trí nhớ, anh yêu, anh có hiểu lòng em không?”

Em trai tôi bị lừa tiền, bố nhập viện, đột nhiên có một ông lão tìm tôi nói: “Năm mươi triệu, cưới không”Nhìn vào hợp đồng ghi rõ một tháng năm mươi triệu, tôi đã đồng ý cưới, ai ngờ người tôi cưới là cháu trai trưởng của ông.Vừa bước vào phòng bệnh, tôi nghe thấy một giọng nói kim loại: “Ký chủ, đối tượng nhiệm vụ đã đến, nhiệm vụ đầu tiên là để cô ấy hôn và đánh thức ký chủ dậy.”Tôi: ?Ai đang nói chuyện vậy?Giây tiếp theo, một giọng nói trong trẻo nhưng đầy tức giận vang lên: “Bộ cậu bị điên à, tôi đang hôn mê mà!”Tôi: ???

Chúng tôi đối diện nhau trong căng thẳng, thì bỗng nhiên một giọng nam từ ngoài cửa vang lên: “Tôi muốn về nhà, về… nhà, tại sao không cho tôi về nhà. Cô là người xấu, tôi không chơi với cô nữa.”Tiếng nói đứt quãng của một đứa trẻ tầm bảy, tám tuổi vang lên.Tôi không thể ngồi yên, liền đứng dậy và nhìn ra, thấy một cậu bé khoảng mười lăm, mười sáu tuổi đang giằng co với một phụ nữ mang thai, nhất quyết muốn đi về phía chúng tôi.Khi tôi thấy món đồ chơi trên tay cậu bé, tôi lập tức lao lên.Con gấu bông đó là tôi mua cho Nhuyễn Nhuyễn, con bé luôn mang theo bên mình.Tôi định giật lại, nhưng cậu bé cũng không màng đến người phụ nữ mang thai kia, mà dùng cả hai tay để giằng co với tôi.Không giành lại được, cậu bé hét lớn về phía người đàn ông râu ria: “Bố, bố, cô ấy xấu, đây là của con.”Tôi mạnh tay giật lại con gấu bông, cậu bé mất thăng bằng ngã xuống đất.Người đàn ông râu ria không giả vờ nữa, vội vàng lao lên ôm lấy con trai mình.Tôi phủi bụi trên con gấu bông, còn người phụ nữ mang thai thì định rời đi, nhưng Tăng Huệ đã nhanh chóng giữ cô ta lại.Cậu bé nằm trên đất không ngừng chỉ vào con gấu bông trong tay tôi: “Đó là của tôi, của vợ tôi.”Tôi hơi bất ngờ, còn người đàn ông râu ria thì vội bịt miệng cậu bé lại.Nhìn người phụ nữ mang thai đang cố thoát khỏi Tăng Huệ, tôi đột nhiên hiểu ra điều gì đó, liền tiến tới hỏi cô ta: “Nhuyễn Nhuyễn đâu? Nói mau!”

Vào phút cuối cùng của thời hạn nộp nguyện vọng, tôi đã đổi từ Thanh Hoa sang Bắc Đại.Sau khi tắt máy tính, tôi cảm thấy như đã giải quyết xong một chuyện lớn trong lòng, cho đến khi dựa vào lưng ghế và vô tình nhìn vào bức ảnh ba người đặt trên bàn.Trong ảnh, ba người đứng trước cổng trường Thanh Hoa, tôi tinh nghịch lè lưỡi, còn phía sau, bên trái là Bùi Ngôn Triệt và bên phải là Tống Tinh Dã.Bùi Ngôn Triệt với ánh mắt lạnh lùng luôn dõi theo tôi, nét mặt đượm chút cưng chiều.Tống Tinh Dã thì thản nhiên khoác vai tôi, cằm đặt trên đỉnh đầu tôi, nhìn tôi với ánh mắt mang chút chiếm hữu.Tôi cười tự giễu, xé bỏ mảnh giấy note dán trên ảnh, hơi ngả màu vàng.Trên đó viết: “Ôn Dự Từ, Bùi Ngôn Triệt, Tống Tinh Dã sẽ cùng nhau vào Thanh Hoa!”