SE
Tựa Như Mây Khói Thế tử trời sinh kiêu ngạo nhưng hơi nhút nhát, sau khi vô tình rơi xuống nước và trở thành kẻ ngốc, hắn dần mất đi sự yêu thương. Khi hắn đến tuổi học cách quan hệ vợ chồng, phu nhân đã chọn một nha hoàn xinh xắn trong viện để ngủ với hắn, và đó là ta. Từ nhỏ ta đã giỏi nuôi lợn nên cũng nuôi thế tử thành một chàng trai béo tròn, ngoan ngoãn. Thế nhưng sau này, khi hắn khỏi bệnh lại chê ta thô tục, thiếu sự nhã nhặn nên hắn ném khế ước bán mình xuống trước mặt ta và đuổi ta đi. Ta vui tươi hớn hở về nhà nuôi lợn. Sau đó, ta nghe nói đã làm ầm ĩ một trận, đòi ra ngoài đi tìm nha hoàn tên Lan Linh. Có người hỏi ta có phải nha hoàn đó hãy không, ta vội vã xua tay và đáp: “Ta tên là Nhị Hoa.”
Ước Hẹn Tan Như Bọt Biển Chồng tôi để đẩy tôi ra, chính anh ấy bị xe hơi đâm bay đi, bác sĩ nói anh ấy có thể cần phải cắt cụt chân. Sau khi nghe xong, không chút do dự tôi đề nghị ly hôn với anh ấy. Tôi nói: “Chu Phóng, em không thể yêu một người tàn phế.” Để anh ấy từ bỏ, tôi phá bỏ đứa con ba tháng trong bụng. Tôi nhìn ánh sáng trong mắt anh ấy dần tắt, mặc cho tuyệt vọng lan dần trên người anh ấy. Rồi sau đó anh ấy hồi phục một cách kỳ diệu, nhưng lại hận tôi thấu xương. Anh ấy đến chùa cầu nguyện thì được một người nổi tiếng trên mạng ngẫu nhiên phỏng vấn, người đó hỏi điều ước của anh ấy là gì, anh ấy nhìn vào ống kính từng chữ một nói: “Hy vọng vợ cũ của tôi không được chết tốt.” Bồ Tát linh nghiệm, điều ước của anh ấy thực sự trở thành hiện thực. Nhưng anh ấy lại phát điên.
Ngọn Đèn Tương Tư Thái tử điện hạ cùng ta ân ái bảy năm, trong lúc lưu lạc ở dân gian thì mất trí nhớ. Chàng yêu một đoá sơn trà hoang dã tự do sinh trưởng ở thôn quê. “Nguyên Ninh, từ đầu đến cuối ta đều không hiểu, tại sao trước kia ta lại thích nữ tử vô vị như ngươi.” Ta không khóc không làm loạn, giữ vững tôn nghiêm của quý nữ vọng tộc, thiêu rụi từng món đồ trước kia chàng tặng ta, nào là bút lông sói, bùa bình an, hoa dành dành khắp vườn… Chàng thở phào nhẹ nhõm, cho rằng cuối cùng ta cũng buông bỏ. Chàng bắt đầu ngày càng sa đọa, cũng đối xử tốt với hoa sơn trà hoang dã đó hơn. Cho đến lúc chàng nhớ lại tất cả. Canh giữ trước sân vườn nay đã trơ trọi của ta, không dám vượt qua lôi trì nửa bước. Sau đó, nhìn ta từ từ tương tư thành bệnh, lao lực quá độ trong những năm qua. Dần dần giống như đèn dầu đã cạn…