Tiên Hiệp
Độ Khanh Hồi nhỏ, vì thân thể yếu ớt nên cha mẹ dẫn ta đến một gốc cây, bái nó làm tỷ muội, mong nó phù hộ che chở. Nào ngờ, trong mơ, cây không chỉ mắng ta mà còn đuổi theo đánh: “Ta là nam nhân, không muốn kết nghĩa tỷ muội với ngươi!” Ta ấm ức muốn khóc, ôm chặt lấy thân cây: “Xin đừng đánh nữa, đợi ta biết nói rồi sẽ lập tức giải trừ quan hệ.” Cây mặt lạnh như tiền: “Ý ngươi là một đứa câm có thể biết nói? Muốn lừa ta, không có cửa!” Nói xong, nó dùng một nhánh cây quật ta ngất xỉu. Về sau, khi ta trở thành kiếm tu, cây lại e dè tiến đến gần: “Hồi nhỏ ta còn ôm ngươi đấy, đừng có chặt cành của ta nha~” Ta đáp: “Ta vẫn thích dáng vẻ phóng khoáng, bất cần đời của ngươi lúc trước hơn.” Cây sợ đến mức tái mặt: “Ngươi là cầm thú à! Khi đó ngươi mới bao nhiêu tuổi mà đã nhung nhớ ta rồi?!” “?” Hình như cây đã hiểu lầm điều gì đó.
Ta nhặt được ba người nam nhân. Một là yêu quái, một là ma đầu, một là thần tiên. Cả ba người bọn hắn đều bị thương nặng, nằm rải rác trên cùng một ngọn núi ở chân núi, lưng chừng núi và đỉnh núi. Ta đánh xe bò lên núi đốn củi, nhặt từ chân núi lên đỉnh núi, xe đã đầy. Được rồi, về nhà thôi.
Số Kiếp Nữ Phụ Ta là nữ phụ phàm nhân độc ác trong truyện Tiên ma. Nam chính Cố Yến vì để nữ chính ghen, đã chọn cứu ta trước, sau khi nữ chính Tạ Ương Ương nhảy xuống vực thì mất tích. Cố Yến trong một đêm thành ma, điên cuồng tàn sát thành trì. Khi ta và bốn mươi vạn dân chúng phàm nhân ở thành Cẩm Châu bị tàn sát sạch sẽ, Tạ Ương Ương cuối cùng cũng xuất hiện. Hắn ôm chặt lấy nàng, nghiến răng nói bên tai nàng: “Nếu còn dám chạy, cô sẽ giết hết người trong thiên hạ để chôn cùng nàng.” Còn ta hóa thành du hồn, tồn tại trong oán niệm vô tận suốt ngàn năm, khi tỉnh lại lần nữa thì ta đã bị trói buộc với một thứ gọi là hệ thống. Nó nói với ta rằng, nó đến từ thế giới khác, còn thế giới ta đang ở chỉ là một quyển sách, bất kể ta có đầu thai bao nhiêu lần, ta cũng không thoát khỏi số phận của nữ phụ độc ác, ta sẽ bị họ giẫm đạp xuống bùn đen, đời đời kiếp kiếp không được chết tử tế.
Cao trời có lối, nhất định sẽ đến nơi, dẫu cơn gió mạnh dâng lên, ta cũng sẽ cưỡi gió mà phá vạn dặm. Dưới dãy núi Cửu Trọng, dưới chân Thanh Vân Lĩnh. Trên tấm bia đo linh căn lóe lên tia sáng ngũ sắc yếu ớt, trong đó tia sáng xanh là mạnh nhất, những tia khác không chênh lệch nhiều.“Linh căn chính mộc, căn giá trị mộc là năm, các giá trị khác thì thấp.”Bên cạnh tấm bia đo linh căn, trung niên quản sự của Thiên Diễn Tông, Hồng Thao, vẻ mặt nghiêm nghị, nắm chặt tấm thẻ gỗ cuối cùng, nhìn chằm chằm vào tiểu nữ nhi trước mặt.Nàng đầy bùn đất, gầy gò như que củi, tóc vàng rối bù bết dính trên trán, tay đầy máu, đầu gối trầy xước, trên chân chỉ còn một chiếc dép rách. Không giống những đứa trẻ khác được gia đình đưa đến, nàng tự mình leo lên dãy núi Cửu Trọng, dù chật vật, nhưng đôi mắt đen láy của nàng sáng rực như sao, nhìn chằm chằm vào tấm thẻ gỗ trong tay Hồng Thao, tấm thẻ quyết định số phận của nàng.“Phía sau còn mấy người nữa?”
Đừng Thách Thức Sư Môn Diệp Tố xuyên vào một quyển tiểu thuyết tiên hiệp, nàng quyết định “nhập gia tùy tục,” cẩn thận tu hành. Khi rảnh rỗi, nàng thường đi xem nam nữ chính yêu đương, hợp hợp tan tan, sống một cuộc đời thoải mái và thư thả, thậm chí còn có thêm những cảnh “phim thần tượng cẩu huyết” để giải trí. Không ai ngờ rằng Yêu giới lại có một con rắn nhỏ giả dạng làm người, trà trộn vào Thiên Cơ Môn làm đệ tử. Nhưng khổ nỗi, công lực của con rắn nhỏ này kém cỏi, yêu khí tỏa ra bốn phương, đuôi rắn còn thường xuyên vô ý mà thò ra. Là người luôn tâm niệm tam giới bình đẳng và yêu hòa bình, Diệp Tố phải thường xuyên giúp hắn che giấu yêu khí và giấu đuôi rắn, tránh cho hắn bị sư môn tiêu diệt. Diệp Tố: Tâm mệt. Đại yêu Du Phục Thời trà trộn vào Thiên Cơ Môn, thường xuyên cố ý lộ ra mình là xà yêu để gây rối. Thế nhưng, ở Thiên Cơ Môn lại có một người không hành xử theo lẽ thường: mỗi khi hắn lộ yêu khí, người ấy lập tức dùng chân khí che lại, khiến không ai trong môn phái phát hiện được. Du Phục Thời nghĩ rằng nếu đã làm thì phải làm đến cùng, nên quyết định lộ ra chân thân xà yêu để hù chết cái nhân sĩ chính đạo thích lo chuyện bao đồng kia. Nhưng vừa mới thò cái đuôi rắn ra, người nọ lại vội vàng lấy quần áo bọc lại, thậm chí còn sờ sờ cái đuôi của hắn! Du Phục Thời: Quả nhiên, Thiên Cơ Môn toàn là một lũ háo sắc ra vẻ đạo mạo, ngay cả xà yêu cũng không tha!!!
Đại Sư Tỷ Phản Kích Ta và đại sư huynh đang tu luyện thì tẩu hỏa nhập ma. Chỉ vì ta và đại sư huynh đang tu luyện hăng say thì tiểu sư muội vô tri vô giác xông vào, làm gián đoạn thi pháp. Nàng ta thấy ta và đại sư huynh thì vô cùng kinh ngạc, sau đó vô tội nói: “Đại sư tỷ, Thanh Thanh không nhìn thấy gì hết, Thanh Thanh không biết… Thanh Thanh thật sự không cố ý.” Trong mắt nàng ta đã óng ánh nước mắt: “Đại sư tỷ, ta đã quấy rầy chuyện tốt của tỷ và đại sư huynh. Tỷ… tỷ sẽ không trách ta chứ?” Mẹ kiếp, xuyên sách thì xuyên sách, lại còn làm thế thân cho loại trà xanh này, thật là xui xẻo. Đại sư huynh vội vàng che chở tiểu sư muội sau lưng: “A Lăng, ngươi đừng trách Thanh Thanh, nàng ấy chỉ là một tiểu nữ hài đơn thuần, lương thiện, yếu đuối, không thể tự lo cho bản thân mà thôi~ “Nếu thật sự muốn trách, thì cứ trách ta là được.” Ta đứng dậy, sửa sang lại vạt áo, trực tiếp tung ra một chiêu Bình sa lạc nhạn, tiếp theo là một chiêu Hắc hổ đào tâm, rồi bổ sung thêm một chiêu Hầu tử Trộm đào. Đại sư huynh lập tức ngã xuống đất, co ro che lấy hạ thân, vô cùng đau đớn. Ta nhìn tiểu sư muội đang vô cùng kinh hãi, cười lạnh một tiếng, trực tiếp ra tay tát nàng ta hai mươi cái bạt tai. Ta móc kính sát tròng đỏ chót ra khỏi mắt, nhìn bọn hắn đang run lẩy bẩy nói: “Thật có lỗi, vừa mới tẩu hỏa nhập ma.”
Tứ Hải Thanh Bình Lúc chiến loạn, sư phụ đã nhặt được một thiếu nữ mang về núi. Nàng thân thể yếu ớt, ta dùng gà rừng hầm canh bồi bổ cho nàng, nàng lại ôm bụng nhăn mặt. “Tỷ tỷ, từ nhỏ ta đã không ăn đồ tanh.” Ta liền đến hậu sơn hái một giỏ rau dại nấm rừng về. Đem lên, nàng lại ghét bỏ nôn khan không ngừng. “Tỷ tỷ, ta ăn tuyết liên Thiên Sơn mà lớn lên, xưa nay không đụng vào những thứ bẩn thỉu này.” Ta đặt đồ ăn xuống quay người bỏ đi, nàng đói quá đành cầm đũa miễn cưỡng ăn. Sau khi khỏi bệnh, Khương Ninh trộm vòng ngọc rồi bỏ đi mà không nói một lời từ biệt. Không lâu sau, nhiếp chính vương đột nhiên dẫn binh đến vây quét tông môn. “Ninh nhi là thiên mệnh thần nữ, các ngươi là lũ ăn mày rách rưới sao lại dám ép nàng ăn rễ cỏ vỏ cây!” Vài vạn người vây quanh ta, ta giết đến máu me đầy người chắn trước sư phụ, rồi bị nhiếp chính vương dùng một mũi tên bắn thủng đầu. Khương Ninh yếu đuối nép vào lòng hắn, trên mặt còn văng máu của ta. Ngày đó, tông môn một trăm linh sáu người đều tử nạn. Mở mắt lần nữa, Khương Ninh vừa mới đánh đổ canh gà của ta. Ta không nói hai lời, từ trong phòng lôi ra một thanh đoản đao đầy vết máu loang lổ. Trốn tránh thế sự lâu rồi, bọn họ đều quên chiến thần năm xưa rốt cuộc là ai.
Nam Tinh Tôi xuyên vào một quyển tiểu thuyết tu tiên. Tin tốt: Tôi có người cha giàu có nhất Tu Chân giới. Tin xấu: Tôi là nữ phụ ác độc, là cái loại mà vừa chiếm mất sự trong sạch của nam chính đó.
Ngàn Năm Luyến Hận Tiểu Ngư Tinh kia dựa vào việc mình là nữ chính, cướp mất trúc mã của ta, cướp mất ân tình cứu mạng của ta, thậm chí còn ngang nhiên chiếm đoạt gia sản mà phụ thân để lại cho ta. Nàng cười híp mắt quấn lấy trúc mã của ta, nước mắt lưng tròng nói: “Tiên nữ tỷ tỷ, ta không cố ý muốn gả cho chàng ấy đâu.” Trúc mã phòng ta như phòng thú dữ, sợ ta làm nàng bị thương. Ta thản nhiên cười nói, sau khi chúc hắn tân hôn vui vẻ xong thì quay người bỏ đi. Làm sao hắn biết được, trong mắt ta làm gì có hắn chứ?
Mộng Hồi Cố Hương Khi được chọn làm cung nữ trong cung, ta chỉ mang theo hai vật. Một bình nước biển. Bên trong chứa tổng cộng 69 linh hồn chưa nhắm mắt. Cùng một viên ngọc Nam Châu. Là thứ được chính tay ta moi ra từ bụng của cha.
Đại Sư Huynh Yếu Ớt Đại sư huynh lừng danh nhất giới tu chân nay đã trở thành phế nhân. Không chỉ yếu ớt đến mức không thể trói nổi con gà, mà đôi mắt cũng đã mù lòa. Ta phụng mệnh sư phụ, chăm sóc “phế nhân” sư huynh. Ngày đầu tiên, huynh ấy dậy giữa đêm, vô ý đè lên người ta. “Xin lỗi sư muội, ta không thấy gì cả.” Ngày thứ hai, khi huynh ấy đang tắm, kéo ta ngã vào thùng nước. “Xin lỗi sư muội, chân tay ta chẳng còn sức.” Ngày thứ ba, huynh ấy bị tên hái hoa tặc hạ xuân dược liều lượng cực mạnh. “Xin lỗi sư muội, muội cứ đi đi! Cứ để ta khí huyết đảo lưu mà chết.”
Chọc Giận Nữ Thần Ta cùng Thái Hoa Đế Quân trải qua chín mươi chín tình kiếp. Hắn và ta cùng nhau trở về Cửu Trùng Thiên, vĩnh viễn không chia lìa. Ta từng nghĩ rằng tình yêu ở kiếp chín mươi chín không thể đạt được nhưng cuối cùng đã viên mãn. Cho đến khi trên đá Tam Sinh xuất hiện tên chân mệnh thiên nữ của hắn. Hắn vô cùng sủng ái Liễu Như Yên, vì nàng ta mà xuống tay lột đi tiên cốt của ta. “Tô Ly, ngươi chẳng qua chỉ là một phàm nhân, chết chỉ là chết, còn Như Yên chính là chân mệnh thiên nữ của ta!” Vào ngày đại hôn của họ, ta mang thai đứa con của Thái Hoa, kéo thân thể tàn tạ nhảy xuống Tru Tiên Đài. Thái Hoa Đế Quân lại điên rồi.
Đại Hiệu Diên Ta say mê sư huynh nghìn năm, nhưng trong mắt huynh ấy chỉ có tiểu sư muội. Huynh ấy bị tâm ma khống chế, ta không tiếc thân mình mà hóa giải. Nhưng đổi lại, ta chỉ nhận được những lời chất vấn trong cơn hỗn loạn. Ta chật vật bỏ trốn, tuyên bố với bên ngoài rằng ta bế quan. Không ngờ bụng ta lại ngày một lớn dần. Sau đó, ta giả chết rời đi, chỉ mong cả đời này không còn tương phùng. Nhưng khi tiểu bảo mới được nửa tháng, sư huynh lại tìm đến tận cửa. Vị sư huynh trước giờ luôn thanh cao như gió mát trăng thanh, vậy mà lại trói chặt ta trên giường: “Sư đệ, ta không cần biết đứa nghiệt chủng này là ngươi sinh với ai, chỉ cần ngươi chịu theo ta trở về, nó chính là người thừa kế đứng đầu Tiên tông.”
Chân Long Thiên Nữ Nương ta là rồng, đẻ hai quả trứng và ta. Bà nhận ra hai quả trứng, nhưng không nhận ra ta, tưởng ta là ký sinh trùng, liền ngậm lấy rồi ném đi. Mãi đến khi đột nhiên nhớ ra bản thân từng nằm với một kẻ hai chân, bà mới lập tức trong đêm quay lại, nhặt ta về.
Ta Được Cả Tiên Giới Sủng Ái Mẫu thân ta là đoàn sủng của Tiên giới. Phụ thân ta lại là Ma tôn của Ma giới. Ngàn năm trước, phụ mẫu ta cùng lúc hạ phàm độ kiếp. Cha ta cảm thấy độ kiếp quá dễ dàng, nên tự tăng độ khó cho mình, chia thành ba phân thân để cùng trải qua kiếp nạn. Ý định là một lần vượt ba kiếp, đưa tu vi của mình lên một tầng cao mới. Thật khéo, mẫu thân ta lại đang độ tình kiếp, sợ chỉ đạp một thuyền thì sẽ khó mà vượt qua. Cho nên, nàng quyết định một chân đạp ba con thuyền. Và đối tượng đều chính là phụ thân ta.
Hồ Ly Quyến Rũ Động Lòng Người Ta và Trường Ninh thượng tiên làm phu thê một ngàn tám trăm năm, sớm đã chán ngấy nhau từ lâu. Gần đây hắn ta nuôi hồ ly hồng, vô cùng cưng chiều, mang nàng ta đi lên trời xuống đất, khắp Tam giới không ai không biết. Ta khuyên hắn ta khiêm tốn một chút, hắn ta lại nói: “Hồ ly trời sinh quyến rũ, làm người khác ăn rồi mới biết tủy trong xương liếm thôi cũng ngon.” “Ngưng Sương, ngươi hóa hình lâu như thế rồi, nên sửa đổi bản tính lạnh nhạt khát máu của rắn đi.” Ta cười không nói. Hắn ta không biết, ta đã sớm câu được thái tử của Hồ tộc từ lâu rồi. Tối hôm qua con Cửu Vĩ Hồ kia còn quấn ta đến tận nửa đêm, đến bây giờ eo vẫn còn đau nhức đây. Sắp tới Mê Truyện có kết hợp với Lazada/Shopee tung ra một loạt các mã giảm giá cực sâu, các mã giảm giá 30k, 60k, 100k. Mấy bà join nhóm dưới đây để nhận mã nhanh nhất nhen😘
Đại Sư Tỷ Tẩu Hỏa Nhập Ma Rồi Ta và đại sư huynh đang tu luyện thì tẩu hỏa nhập ma. Chỉ vì ta và đại sư huynh đang tu luyện hăng say thì tiểu sư muội vô tri vô giác xông vào, làm gián đoạn thi pháp. Nàng ta thấy ta và đại sư huynh thì vô cùng kinh ngạc, sau đó vô tội nói: “Đại sư tỷ, Thanh Thanh không nhìn thấy gì hết, Thanh Thanh không biết… Thanh Thanh thật sự không cố ý.” Trong mắt nàng ta đã óng ánh nước mắt: “Đại sư tỷ, ta đã quấy rầy chuyện tốt của tỷ và đại sư huynh. Tỷ… tỷ sẽ không trách ta chứ?” Mẹ kiếp, xuyên sách thì xuyên sách, lại còn làm thế thân cho loại trà xanh này, thật là xui xẻo. Đại sư huynh vội vàng che chở tiểu sư muội sau lưng: “A Lăng, ngươi đừng trách Thanh Thanh, nàng ấy chỉ là một tiểu nữ hài đơn thuần, lương thiện, yếu đuối, không thể tự lo cho bản thân mà thôi~ “Nếu thật sự muốn trách, thì cứ trách ta là được.” Ta đứng dậy, sửa sang lại vạt áo, trực tiếp tung ra một chiêu Bình sa lạc nhạn, tiếp theo là một chiêu Hắc hổ đào tâm, rồi bổ sung thêm một chiêu Hầu tử Trộm đào. Đại sư huynh lập tức ngã xuống đất, co ro che lấy hạ thân, vô cùng đau đớn. Ta nhìn tiểu sư muội đang vô cùng kinh hãi, cười lạnh một tiếng, trực tiếp ra tay tát nàng ta hai mươi cái bạt tai. Ta móc kính sát tròng đỏ chót ra khỏi mắt, nhìn bọn hắn đang run lẩy bẩy nói: “Thật có lỗi, vừa mới tẩu hỏa nhập ma.”
Ma Quân Khó Dỗ Ta là nữ phụ phàm nhân độc ác trong truyện Tiên ma. Nam chính Cố Yến vì để nữ chính ghen, đã chọn cứu ta trước, sau khi nữ chính Tạ Ương Ương nhảy xuống vực thì mất tích. Cố Yến trong một đêm thành ma, điên cuồng tàn sát thành trì. Khi ta và bốn mươi vạn dân chúng phàm nhân ở thành Cẩm Châu bị tàn sát sạch sẽ, Tạ Ương Ương cuối cùng cũng xuất hiện. Hắn ôm chặt lấy nàng, nghiến răng nói bên tai nàng: “Nếu còn dám chạy, cô sẽ giết hết người trong thiên hạ để chôn cùng nàng.” Còn ta hóa thành du hồn, tồn tại trong oán niệm vô tận suốt ngàn năm, khi tỉnh lại lần nữa thì ta đã bị trói buộc với một thứ gọi là hệ thống. Nó nói với ta rằng, nó đến từ thế giới khác, còn thế giới ta đang ở chỉ là một quyển sách, bất kể ta có đầu thai bao nhiêu lần, ta cũng không thoát khỏi số phận của nữ phụ độc ác, ta sẽ bị họ giẫm đạp xuống bùn đen, đời đời kiếp kiếp không được chết tử tế.