Danh sách truyện đã hoàn thành

Phá Kén Ba tôi là con một trong nhà, ba đời độc đinh. Nhưng tôi lại là con gái. Thế nên, khi còn chưa cai sữa, tôi đã bị ba mẹ bỏ rơi trước cửa nhà bà ngoại giữa mùa đông lạnh giá, như thể họ chưa từng sinh ra tôi vậy. Bà ngoại bắt tôi thề rằng nhất định phải nên người, phải thành công. Sau này, ở Thanh Hoa, tôi gặp lại ba tôi. Ông ta đứt vốn, tìm đến đây để níu kéo cơ hội cuối cùng. Dù vậy vẫn không quên châm chọc tôi, bảo tôi ở đây chỉ tổ làm mất mặt. Tôi từ chối thẳng dự án của ông ta ngay tại chỗ. Tiện thể, sau khi ông ta phá sản, tôi kiện luôn tội danh vứt bỏ con ruột.
Phá Kén

Tân Sinh Viên Chỉnh Đốn Phân Biệt Giới Tính Khi Phát Cơm Dì ở nhà ăn bắt nạt tôi vì tôi là sinh viên năm nhất. Cơm thì tính tiền nhiều hơn, gắp thức ăn thì tay run đúng chỗ có thịt. Tôi đăng bài lên mạng, kết quả lại bị cô phụ đạo gọi lên văn phòng. Cô ta đắc ý nói: “Xin lỗi đi, không thì tôi bảo cháu trai tôi đuổi học em.” Tôi bật cười, gọi thẳng cho hiệu trưởng: “Chú à, từ khi nào mà một cô phụ đạo lại có quyền đuổi học sinh thế?”
Tân Sinh Viên Chỉnh Đốn Phân Biệt Giới Tính Khi Phát Cơm

Ta Và Ngân Lượng, Đúng Là Trời Sinh Một Cặp! Kiếp trước, ta và đường tỷ xuất giá cùng ngày. Đường tỷ tính tình đoan trang cao quý, xưa nay không màng danh lợi. Phu quân nàng ta ra sức gây dựng thế lực trên triều đình, cuối cùng lại bị chính nàng một tay phản bội, cả nhà bị chu di cửu tộc. Còn nàng thì vì hành động “đại nghĩa diệt thân”, được hoàng thượng phong làm Khiết Thanh huyện chủ, danh tiếng vang xa. Phu quân của ta thì trái ngược hoàn toàn với tỷ phu. Rõ ràng xuất thân danh môn, lại không muốn nhập sĩ, dựa vào của hồi môn của ta mà tiêu dao sơn thủy. Kết cục ta vì lao lực quá độ mà bệnh nặng qua đời, còn hắn lại được xưng tụng là “chí khiết sơn nhân”, được đám sĩ tử thiên hạ tôn sùng. Trọng sinh trở về, ta gặp lại người tỷ phu xui xẻo của kiếp trước. “Ta gả cho chàng, được không?” “Được!”
Ta Và Ngân Lượng, Đúng Là Trời Sinh Một Cặp!

Ba Trăm Tờ Giấy Nợ Từ năm mười tuổi đến năm mười tám tuổi, bố mẹ bắt tôi viết tổng cộng hai trăm chín mươi chín tờ giấy nợ. Mỗi khoản tiền tôi xin họ đều phải ghi nợ lại, đợi đến khi tôi trưởng thành sẽ phải trả lại. Cho đến khi tôi gặp tai nạn xe, lúc cần nộp tiền phẫu thuật, trong thẻ vẫn còn thiếu ba nghìn tệ. Đường cùng, tôi chỉ có thể cầu xin bố mẹ. Nhưng họ chỉ cười lạnh lùng nói: “Tần Sơ, con đã mười tám tuổi rồi, chúng ta không có nghĩa vụ phải cho con tiền nữa! Con viết thêm một tờ giấy nợ đi!” Tôi rơi nước mắt viết tờ giấy nợ thứ ba trăm. Sau ca phẫu thuật, tôi lướt thấy dòng trạng thái trong vòng bạn bè của con gái nuôi trên mạng xã hội. Trong ảnh, con ấy đang ở trên du thuyền nước ngoài tổ chức sinh nhật mười tám tuổi, được mọi người vây quanh như một nàng công chúa nhỏ. Quà bố mẹ tặng cô ấy là một căn hộ lớn ở trung tâm Thượng Hải và chìa khóa xe một chiếc Maserati. Còn cậu bạn trúc mã của tôi, ánh mắt nhìn cô ấy cũng đầy yêu thương. Cô ấy nói, cảm ơn những người yêu thương nhất đã cho cô ấy tất cả những điều tốt đẹp nhất. Còn tôi cúi đầu nhìn tờ giấy nợ nhàu nát trong tay, bỗng bật cười. Trả hết nợ rồi, một gia đình như vậy, tôi cũng không cần nữa.
Ba Trăm Tờ Giấy Nợ

Kẹo Sữa Bạch Thố Tôi nằm trên bàn mổ, bác sĩ chính lại là bạn trai cũ của tôi. Anh nhìn xuống chỗ đó của tôi, rồi tức quá mà bật cười: “Em xăm cái quỷ gì ở đây vậy?”
Kẹo Sữa Bạch Thố

Sống Lại Lần Nữa Bạn cùng bàn của tôi bề ngoài nhã nhặn như hoa cúc, nhưng lại khuyên tôi nhường suất thi duy nhất cho một đứa học dốt lười học, miệng thì nói là “cho người ta một cơ hội”. Khi xét học bổng, cô ta kiên quyết chọn mấy đứa con nhà giàu không thiếu ăn mặc. Sắp đến kỳ thi đại học, cô ta đem hết mấy cuốn ghi chép tinh túy suốt ba năm của tôi tặng đi không chút do dự. Những thứ bị đem nhường, đều là đồ của tôi. Khi tôi chất vấn, cô ta thất vọng nói tôi quá thực dụng, thậm chí còn đăng chuyện của tôi lên mạng khiến tôi bị chửi rủa đến chết. Còn cô ta lại được tung hô là “cô tiên nhỏ xinh đẹp tốt bụng”. Nhưng bà đây, đã sống lại rồi.
Sống Lại Lần Nữa

Chồng Tôi Và Bạch Nguyệt Quang Cùng Nhau Bay Màu Tôi vừa xác nhận mình mang thai, về đến nhà thì phát hiện trong nhà trống không một bóng người. Trên bàn chỉ có mảnh giấy mà chồng tôi để lại. Anh ấy nói mình bị trầm cảm, cần lái xe đi du lịch tự chữa lành trong vòng 8 tháng. Hiện tại đã cùng với “bạch nguyệt quang” của anh ta bon bon trên đường cao tốc rồi. Tôi thì cuống hết cả lên. Xe trong nhà vốn đang hỏng phanh, còn chưa kịp sửa xong. Lỡ mà anh ta đ âm ch .t người thật thì phải làm sao đây?
Chồng Tôi Và Bạch Nguyệt Quang Cùng Nhau Bay Màu

Nơi Ánh Nắng Không Chạm Tới Khi tôi 6 tuổi, vì rót nước nóng mà bị ngã, làm phỏng mặt, để lại vết sẹo hủy dung. Từ đó ba mẹ rút kinh nghiệm, không bao giờ cho em gái làm việc nhà, hễ có ai gặp là lại khen em xinh xắn đáng yêu, còn chê tôi xấu xí. Năm 10 tuổi, tôi bị sốt cao nhưng ba mẹ không coi trọng, để đến lúc não bị tổn thương, trí nhớ giảm sút. Từ đó họ rút kinh nghiệm, chỉ cần em gái ho một tiếng là ngay trong đêm đưa đi bệnh viện chăm sóc chu đáo. Tôi giống như vật thí nghiệm của họ, tất cả những sai lầm từng mắc phải đều sửa sai trên người em gái. Tôi xấu xí, ít nói, đần độn, chẳng ai quan tâm. Em gái thì xinh đẹp, miệng dẻo, thông minh, được tất cả mọi người yêu thương cưng chiều. Sau khi được chẩn đoán mắc trầm cảm, tôi lấy hết can đảm để tâm sự với họ. Nhưng mẹ lại quát vào mặt tôi, bảo tôi có bệnh thần kinh, nhỏ nhen, rồi gào lên: “Nếu mày giỏi thì đi ch .t đi!” Sau khi tôi bị em gái đ ẩ.y từ tầng cao xuống, họ mới phát hiện, sai một ly đi cả dặm rằng em ấy chẳng phải con ruột của bất kỳ ai trong số họ. Người con gái duy nhất mang huyết thống của họ… thật ra là tôi.
Nơi Ánh Nắng Không Chạm Tới

Hồng Trần Lạc Định Ta là thiên kim chân chính của phủ Tể tướng, lưu lạc bên ngoài nhiều năm. Ngày ta trở về, sinh mẫu đã khuất, trong phủ chỉ còn lại giả thiên kim được kế mẫu chống lưng, được sủng ái vô cùng, khiến ta rơi vào tình cảnh khó khăn chật vật. Chính vào lúc đó, Thế tử vốn đã bàn bạc hôn sự với giả thiên kim lại bất ngờ hủy bỏ, kiên quyết chọn ta làm thê. “Nếu không phải do số mệnh trêu ngươi, nàng sớm đã là thê tử của ta rồi.” Trong lòng ta dâng lên cảm giác áy náy, ngày thành thân đã đem phần lớn sính lễ nhường lại cho giả thiên kim. May mắn thay, bà mẫu hiền hòa, phu quân chu đáo, sau khi thành hôn, cuộc sống của ta vô cùng êm ấm thuận lợi. Thế nhưng, vào ngày thánh chỉ phong giả thiên kim làm Thái tử phi được đưa đến Tể tướng phủ, Ta tận tai nghe thấy phu quân nói với bà mẫu: “Hôm đó khi biết Thái tử muốn cưới thiên kim của phủ Tể tướng, con mới vội vàng cưới Chúc Thanh Đường.” “Giờ đây, Thuấn Hoa đã đạt được nguyện vọng, con cũng nên hưu thê rồi.”
Hồng Trần Lạc Định

Tình Yêu Ràng Buộc Bạn trai bảo tôi từ bỏ kỳ thi đại học để đi làm kiếm tiền nuôi anh ta học tiếp. Anh ta nói đợi đến khi công thành danh toại, sẽ cho tôi sống cuộc sống như bà hoàng. Tôi lập tức từ chối và thi đỗ vào một trường 985*. *”985″ là cách nói tắt của những trường đại học trọng điểm ở Trung Quốc, tương đương với nhóm đại học hàng đầu. Anh ta mắng tôi là kẻ ăn sẵn, cả đời sẽ không bao giờ có được tình yêu chân thành của đàn ông. Mười năm sau gặp lại, bạn trai cũ bế vợ con trong lòng, cười nhạo tôi cô đơn một mình. Người cộng sự bên cạnh lập tức kéo anh ta lại, nhắc nhở: “Câm miệng, cô ấy là sếp bên phía khách hàng.”
Tình Yêu Ràng Buộc

Bề Ngoài Thanh Tao, Bên Trong Tào Lao Bố tôi ngoại tình, mẹ tôi đòi ly hôn. Bà nội – người lúc ra ngoài thì ra vẻ tao nhã như hoa cúc, về nhà thì chỉ toàn nói xàm – liền lôi sổ hộ khẩu ra. “Con dâu à, ly hôn chứ không rời nhà nhé! Mẹ chỉ nhận con thôi, tuyệt đối không nhận nó!” Mẹ tôi nghe thế mừng như mở cờ, cầm ngay sổ hộ khẩu đi trong đêm đổi họ cho tôi với chị gái. Xong xuôi, bà nội đơ người như tượng. Mẹ tôi cười tươi rói: “Mẹ ơi, mình là người một nhà mà. Giờ trong sổ hộ khẩu chỉ còn mỗi mẹ là khác họ, nhìn mà thương ghê. Hay mẹ cũng theo họ tụi con luôn đi?”
Bề Ngoài Thanh Tao, Bên Trong Tào Lao

Tuyết Rơi Trắng Trời Trong lễ cưới, Đoạn Tri Hứa ném bó hoa cưới trong tay xuống, ngay trước mặt tất cả mọi người dắt theo cô thanh mai trúc mã rời khỏi hiện trường. Chỉ còn lại tôi – cô dâu hữu danh vô thực – bị khách mời đến dự lễ cưới nhìn như xem trò khỉ, chỉ trỏ bàn tán. Người anh em thân thiết của anh ta, Lục Dữ An, bất ngờ nhảy lên sân khấu, mặc kệ ánh mắt xôn xao của đám đông, nhìn tôi đầy sâu sắc: “Mạn Mạn, em cũng nhìn anh một lần đi được không? Anh có điểm nào thua kém Đoạn Tri Hứa chứ?” “Cho anh một cơ hội, để quãng đời còn lại anh được chăm sóc em, được không?” Tôi không do dự chút nào, khoác tay anh ta, quyết tâm hoàn thành buổi lễ đến cùng. Năm đó, dưới sự dịu dàng tấn công không ngừng của anh ta, tôi yêu anh ta một cách toàn tâm toàn ý. Lễ Tình Nhân đầu tiên sau khi kết hôn. Lục Dữ An đưa tôi đến núi Phúc Sơn trượt tuyết, nhưng lại vô tình gặp Giang Lạc Nhan – người xuất hiện một mình. Khi tôi quay người rời đi thì bị cô ta va vào. Lúc xe cứu thương đến, Lục Dữ An không nghĩ ngợi gì mà bế Giang Lạc Nhan lên xe: “Mạn Mạn, em đợi ở đây nhé, anh đưa Lạc Nhan đến bệnh viện kiểm tra trước đã!” Tôi sững sờ nhìn người đàn ông luôn miệng nói yêu tôi, lại có thể không chút do dự đẩy tôi ra ngoài thế giới của anh ta…