Danh sách truyện đã hoàn thành

Cơn Mưa Ngang Qua Năm lớp 12, tôi chuyển trường. Không ngờ sau khi tôi đi, đám bạn học lại đồn ầm lên rằng tôi mất vì ung thư máu. Sau khi tôi rời đi, cậu nam sinh ngồi cuối lớp — người luôn tỏ ra bất cần đời — bỗng chốc trở nên trầm lặng. Cậu ta thay đổi hoàn toàn, bỏ lại vẻ lười nhác thường ngày, liều mạng học hành, cuối cùng thi đỗ vào nhạc viện danh tiếng nhất cả nước. Chín năm sau, cậu ấy đã thành công, nổi tiếng khắp nơi, là ngôi sao hạng A mà ai cũng biết mặt đặt tên. Trong một chương trình livestream, khi được hỏi về chuyện tình cảm, ánh mắt cậu ấy trở nên ảm đạm. “Cô ấy… không còn nữa rồi.” “Nếu biết trước, tôi đã không chúc cô ấy mãi mãi mười tám tuổi.” Tôi đang đeo khẩu trang, vác máy quay lia qua hình nền điện thoại của cậu ấy thì bỗng sững người. Ơ? Đó… là tôi à?
Cơn Mưa Ngang Qua

Ta Là Công Chúa Cơ Mà Ta xuyên đến thân thể một vị công chúa vô dụng. Chỉ vì nhìn thám hoa nhiều hơn một chút, liền bị phò mã tát một bạt tai, đẩy xuống ao sen. Hắn nói là muốn cho ta một bài học nhớ đời. Ta lập tức xông vào trong cung tố cáo. Hoàng đế lại chỉ phạt phò mã ba mươi trượng. Hắn chịu xong hình phạt, còn có thể bò dậy đe dọa ta. Ta lập tức quyết định, cũng nên cho hắn một bài học nhớ đời. Ví như… lấy mạng hắn!
Ta Là Công Chúa Cơ Mà

Chúng Ta Đã Từng Yêu Như Thế Năm thứ mười trong cuộc hôn nhân với Thẩm Hoài Chi, tôi phát hiện anh ta ngoại tình. Không có ảnh chụp. Không có bằng chứng. Chỉ bởi vì… sáng hôm đó, anh ta nói với tôi: “Chào buổi sáng.” Mười năm nay, mỗi sáng thức dậy anh đều nói: “Buổi sáng tốt lành.” Mà hôm đó, đột nhiên lại đổi thành: “Chào buổi sáng.”
Chúng Ta Đã Từng Yêu Như Thế

Theo Lời Tổ Dạy Tôi bị bọn buôn người bắt cóc vào sâu trong núi, thì nhận được tin nhắn của chồng: “Vợ yêu, chúng ta đã hứa sẽ bên nhau trọn đời, anh đến tìm em ngay đây.” Bọn buôn người cười khẩy: “Chỗ bọn tao ở, đến định vị vệ tinh còn không tìm ra. Cô đừng mơ mà thoát được.” Nghe vậy, tôi bỗng thấy… nhẹ cả lòng. Chồng tôi là kẻ vũ phu, ba năm qua tôi trốn chạy khắp nơi, nhưng hắn luôn tìm được tôi. Nếu bọn buôn người không nói dối thì… Tốt quá. Lần này, làm ơn đừng để tên đàn ông vũ phu đó tìm ra tôi nữa.
Theo Lời Tổ Dạy

Chết Mày Chưa? Cho Mày Chừa Con bé con nuôi của tôi đậu đại học xong thì ba mẹ ruột của nó mò đến, đòi nhận lại con. Tôi ngăn cản, nhưng nó vẫn lén lút đi nhận. Cuối cùng, vì ba mẹ ruột, nó bày trò giết tôi. Nên, khi sống lại lần nữa, tôi lập tức trả nó về cho ba mẹ ruột. Kết quả, mới về đó được vài ngày, nó đã hối hận. Vì ba mẹ ruột đến tiền học đại học cũng không muốn bỏ ra cho nó. Vậy nên, nó cầu xin tôi nhận lại. Tôi cười khẩy: “Chỗ tôi không phải bãi rác tái chế.”
Chết Mày Chưa? Cho Mày Chừa

Chị Dâu Thích Chịu Khổ, Tôi Đành Hết Lòng Giúp Đỡ Tôi có một bà chị dâu rất thích “ăn khổ chịu cực”. Trước Tết Trung thu, tôi tính thuê người đến lau kính vì nhà tôi ở tầng cao, chị dâu nghe vậy liền bắt đầu bài giảng đạo lý. “Trong nhà bao nhiêu người rảnh, không nhờ lại đi thuê người lau kính, nhà mình tiền nhiều không có chỗ xài à?” Tôi nói công việc ở tầng cao rất nguy hiểm, nên phải thuê người chuyên nghiệp mới an toàn. Chị dâu nước mắt nước mũi ngắn dài, cầm ngay cái khăn lau: “Được rồi được rồi, mạng mấy người quý, mạng chị dâu này rẻ, để chị dâu lau!” Tôi nghe mà chán không tả nổi, lại sợ chị ta gặp nguy hiểm thật, nên thôi luôn việc lau kính. Thế mà chị ta vẫn cứ nói móc. “Có người kiếm được chút tiền là quên mất mình là ai liền, tiêu xài như nước, cho có núi vàng cũng không đủ cho cô ta phá.” “Loại người như vậy đáng ra nên về quê nuôi lợn, để biết cuộc sống khó khăn thế nào, lúc đó mới biết quý từng đồng từng cắc.” Tôi nghe xong thì gật đầu lia lịa, tối đó ngừng ngay khoản “trợ cấp” 5 vạn (~180tr) mỗi tháng cho anh trai. Chị dâu đã thích “ăn khổ”, thì tôi chiều theo vậy, để chị ta ăn đủ mới thôi!
Chị Dâu Thích Chịu Khổ, Tôi Đành Hết Lòng Giúp Đỡ

Cuộc Đời Đáng Thương Bạn trai tôi là thủ khoa đại học, nhưng lại nộp đơn vào một trường chuyên khoa vô danh. Tôi đã thuyết phục anh ta đổi nguyện vọng sang ngành Internet của Thanh Hoa. Sau khi tốt nghiệp, chúng tôi kiếm được trăm vạn mỗi năm, có cuộc sống viên mãn sau hôn nhân. Nhưng vào ngày bạch nguyệt quang của anh ta kết hôn, anh ta lại cầm CPU máy tính đập gãy chân tôi. “Giá mà cô không cản tôi, thì tôi đã có thể học cùng trường với Nguyệt Nguyệt rồi! Người kết hôn với cô ấy lẽ ra phải là tôi mới đúng!” Hóa ra, anh ta luôn ôm hận việc tôi đã thuyết phục anh ta thay đổi nguyện vọng. Trước mặt con cái, tôi bị bạo hành đến chết. Khi mở mắt ra lần nữa, tôi đã được trọng sinh. Trước mắt là màn hình máy tính, bạn trai tôi đã điền tất cả nguyện vọng vào trường đại học chuyên khoa vô danh mà bạch nguyệt quang của anh ta chọn. Anh ta quay đầu lại, mỉm cười hỏi tôi: “Bảo bảo, em thấy anh điền nguyện vọng thế nào?”
Cuộc Đời Đáng Thương

Tình Này Mãi Không Phai Năm thứ năm sau khi ta qua đời, phu quân đã trở thành kẻ đại gian thần bị người người phỉ nhổ. Hắn quyền khuynh triều dã, không việc ác nào không làm. Duy chỉ có một điều, hắn không gần nữ sắc. Thái hậu muốn gả công chúa cho hắn, nhưng hắn thẳng thừng từ chối ngay trước mặt bá quan: “Thê tử của thần đã khuất, cả đời này thần chỉ nguyện tưởng nhớ một người mà sống đến cuối đời.” Nhưng sau khi hạ triều, ta lặng lẽ đi theo hắn vào sâu trong cung cấm, mới thấy Thái hậu cao quý đang dịu dàng tựa vào lòng hắn. “Tạ khanh, ngươi dám chống đối ta trước bá quan triều đình, ngươi nói xem ta nên phạt ngươi thế nào đây?”
Tình Này Mãi Không Phai

Sau Khi Chú Rể Của Tôi Bỏ Trốn Vào đúng ngày cưới của tôi, cô thanh mai trúc mã của Cố Chu đã uống hết một lọ thuốc ngủ. Anh ta bất chấp tất cả, quyết đi cứu cô ta. Tôi nhắc anh rằng có thể để người khác đưa Lâm Uyển đến bệnh viện, dù sao hôm nay cũng là ngày cưới của chúng tôi. Anh ta mắng tôi là kẻ máu lạnh, vô tình. “Đủ rồi! Uyển Uyển đang nguy hiểm thế kia, em đừng có ghen tuông vô lý nữa được không?” Dường như nhận ra bản thân có phần quá đáng, anh ta ngừng lại một chút. “Lễ cưới lần sau anh bù cho em.” Rồi vội vã bỏ đi. Nhưng anh ta không biết… Sẽ chẳng có lần sau nữa. Bởi vì… Anh ta sắp chết rồi.
Sau Khi Chú Rể Của Tôi Bỏ Trốn

Phu Quân Nạp Thiếp Ngoại thất của phu quân trúc mã mang thai, quỳ trước cửa phủ cầu được vào cửa. Lúc cả phủ xôn xao vì chuyện này, ta chỉ thở dài: “Xem ra con chó nuôi bên người mỗi ngày cũng chẳng nghe lời.” Ngay lúc ta đang ra tay đánh cho trúc mã một trận, tam thúc của hắn, Trì Chiêu, cười tủm tỉm trèo qua tường: “A Tùy, vẫn là người lớn tuổi một chút đáng tin hơn, phải không?” “Ta cũng là người nhà họ Trì, hơn nữa tuổi ta lớn, ổn trọng, nói một là một!” “Hay là nàng hưu phu, cưới ta đi!” Ta ra lệnh ném trúc mã ra ngoài, đập thẳng vào mặt Trì Chiêu— Ổn trọng cái gì chứ? Bám tường nhà người ta cũng đòi ổn trọng à? Thiên hạ quạ đen đều một màu!
Phu Quân Nạp Thiếp

Tôi Mang Thai Với Anh Trai Kế Chỉ một đêm hỗn loạn, tôi bất ngờ mang thai con của anh trai kế. Nghĩ lại dạo trước khi cả nhà ăn cơm, ba mẹ giục cưới, anh lại đáp: “Con có người mình thích rồi.” Tôi tối sầm mặt mũi, xong rồi, tôi thành tiểu tam mất rồi. Tôi lập tức nộp đơn xin học cao học ở nước ngoài, chuẩn bị bỏ đứa bé rồi trốn ra nước ngoài để né nạn. Lúc đang ngồi ngoài phòng chờ đến lượt vào phẫu thuật, cổ tay tôi bất ngờ bị ai đó nắm chặt. Là anh trai kế. Anh nhìn tôi, giọng lạnh lẽo, cố chấp: “Em ghét anh đến thế sao?” “Thà phá thai rồi bỏ trốn ra nước ngoài, cũng không thèm nói với anh một lời, phải không – em gái yêu quý của anh?”
Tôi Mang Thai Với Anh Trai Kế

Bạn Trai Lấy Tôi Thế Thân, Tôi Quay Sang Và Kết Hôn Với Chú Giám Đốc Điều Hành Của Anh Ta Tết năm nay, tôi theo bạn trai Phó Hằng về quê ra mắt nhóm bạn thân từ nhỏ của hắn. Tửu lượng kém, tôi gục xuống bàn, lại vô tình nghe được cuộc trò chuyện giữa Phó Hằng và đám bạn thân. “Ê, Tống Dao, bạn gái cũ mà mày mãi không quên đã về nước ăn Tết rồi. Nghe nói lần này không đi nữa đâu.” “Thế còn bạn gái thay thế mà mày dùng để chữa lành vết thương lòng thì tính sao?” Phó Hằng nhanh chóng đưa ra quyết định: “Tết nhất mà chia tay thì xui xẻo lắm. Đợi qua mùng bảy rồi chia, đúng sinh nhật của Tống Dao, tao có thể nhân dịp đó cầu hôn luôn.” Lời của Phó Hằng hoàn toàn dập tắt chút hy vọng cuối cùng mà tôi còn đang níu kéo. Tôi viện cớ đi vệ sinh, gọi điện cho Phó Huyền Dạ: “Hôn ước vẫn giữ, tôi sẽ kết hôn. Nhưng đội phù rể đón dâu, tôi muốn tự chọn một người.” Phó Huyền Dạ sảng khoái đồng ý: “Được, cô nói đi.” “Cháu trai anh — Phó Hằng.”