Danh sách truyện đã hoàn thành
Trở Về Từ Địa Ngục Năm tôi 5 tuổi, tôi và mẹ đã chết trong một vụ tai nạn xe hơi. Người đứng sau vụ tai nạn đó chính là bố tôi và người bạn thân nhất của mẹ tôi. Sau khi nhận được khoản tiền bảo hiểm từ cái chết của mẹ con tôi, họ kết hôn, sống hạnh phúc như một gia đình thực thụ. Thỉnh thoảng, người phụ nữ kia sẽ lo sợ: “Liệu hai mẹ con họ có trở thành quỷ quay lại báo thù chúng ta không?” Bố tôi chỉ cười nhạo bà ta mê tín dị đoan. Nhưng họ không hề biết rằng, tôi chưa chết. Và tôi, khi trở lại để báo thù, chắc chắn sẽ đáng sợ hơn cả ma quỷ.
Trở Về Từ Địa Ngục
Xuyên Sách Tôi Bị Cả Nhà Bá Tổng Nghe Được Tiếng Lòng Sau khi bị trói buộc với hệ thống rồi xuyên sách, tiếng lòng của tôi bị cả nhà Bá tổng nghe được. [Anh hai thật ngốc, có ai mà khi uống say rồi vẫn có thể ân ái được chứ, tỉnh lại đi, đứa bé trong bụng cô ta căn bản không phải là của anh.] [Chị cả cũng vậy, bị chồng cắm sừng còn phải giúp hắn ta nuôi con riêng, thật đúng là đáng thương.] [Còn Lục Trì, không thích mình tại sao lại không ly hôn, mình còn muốn sau khi ly hôn tìm trai trẻ, nghĩ đến mấy múi cơ bụng đó…] Đêm đó, Lục Trì quấn khăn tắm đi vào phòng tôi, vành tai đỏ lên, dáng vẻ ngây thơ: “Vợ ơi, cho em sờ.”
Xuyên Sách Tôi Bị Cả Nhà Bá Tổng Nghe Được Tiếng Lòng
Bà Ngoại Bà ngoại có đôi chân nhỏ, mỗi bước đi đều lắc lư muốn ngã. Chồng tôi là Chu Thư Ngôn khinh thường bà, nói bà là tàn dư của thời đại cũ, sẽ cản trở con đường thăng quan tiến chức của anh ta. Sau này tôi mới phát hiện ra, sau mấy chục năm kết hôn, mỗi tuần Chu Thư Ngôn cố định tăng ca, đều là cùng với mối tình đầu thời thanh xuân là ánh trăng sáng của mình đàn ca vui vẻ, nấu rượu pha trà. Còn tôi ở nhà hầu hạ bà mẹ chồng bị liệt, quán xuyến chuyện nhà, nuôi con, ngày này qua ngày khác, năm này qua năm khác. Tôi muốn ly hôn. Con trai khuyên tôi tuổi đã cao rồi đừng làm loạn nữa, mẹ khuyên tôi cả đời này cứ hồ đồ mà sống như thế đi. Chỉ có bà ngoại. Từ trong tủ đầu giường đã ngả màu lấy ra một chiếc hộp sắt không mấy bắt mắt, bên trong đựng đầy huân chương quân công. “Cháu gái ngoan, bà ngoại sẽ đòi lại công bằng cho cháu.”
Bà Ngoại
Chiêu Chiêu Như An Tên thị vệ bị ta bội tình bạc nghĩa xưng đế. Việc đầu tiên hắn làm chính là phong ta làm Quý phi. Đêm đêm độc sủng. Tựa như yêu ta đến cực độ. Nhưng khi Hoàng hậu xử ta trượng hình, hắn đứng bên cạnh cười lạnh nhạt: “Vũ Chiêu, đây là điều ngươi đáng nhận.” Khi ta sảy thai, hắn lại đỏ mắt chất vấn ta vì sao có thai mà không nói cho hắn biết. Ta đau đến toàn thân run rẩy, nhưng vẫn cười rạng rỡ: “Chẳng phải ngươi đã nói sao, đây là điều ta đáng nhận.” Huống hồ. Ta sao có thể sinh hạ nghiệt chủng của kẻ thù giết phu.
Chiêu Chiêu Như An
Đoạn Trường Khúc Đây là năm thứ mười kể từ khi ta qua đời, và Tiêu Cảnh Thừa lại có thêm mười mỹ nhân mới. Người được sủng ái nhất có đôi mắt hơi giống ta. Ta nhìn gương mặt giống mình đang bóc nho cho Tiêu Cảnh Thừa ăn, cảm thấy vô cùng quái dị. Trái lại, hắn có vẻ rất thích thú, im lặng để nàng ta dỗ dành ăn hết cả đĩa nho. Nhưng một lúc sau hắn lại nổi giận, ném vỡ cái đĩa xuống đất: “Ngươi không phải là nàng, cút ra ngoài, tất cả cút ra ngoài cho trẫm, nàng ấy sẽ không bao giờ bóc nho cho trẫm!” Lời này không sai, ta quả thật sẽ không làm vậy. Không đầu độc hắn đã là may lắm rồi. Tiểu Liên từng khuyên ta: “Chủ nhân, nếu ngài cứ như vậy, Hoàng thượng sẽ không vui đâu.” Thật sao? Vậy thì tốt quá. Tiêu Cảnh Thừa không vui, Thì ta đây lại càng vui.
Đoạn Trường Khúc
Họa Quốc Yêu Phi Ta cùng tỷ tỷ là song sinh. Nhưng cao tăng lại đoán mệnh, bảo rằng ta là hồ yêu chuyển thế, về sau sẽ trở thành yêu phi mê hoặc quân vương. Gia tộc giấu kín thân phận của ta, đưa ta đến Pháp Hoa Tự để tu tâm dưỡng tính. Đã mười sáu năm kể từ khi ta thanh tu. Hầu như ta đã quên mất mình là yêu, chỉ một lòng muốn trở thành người lương thiện. Nhưng vào lúc này, hoàng hậu đang được sủng ái nhất lục cung lại mộng thấy, có một nữ tử họ Thẩm sau này sẽ đoạt mất Phượng vị của nàng. Thế là, tỷ tỷ sắp xuất giá của ta đã bị bọn sơn tặc thay nhau chà đạp, chịu đựng nhục nhã mà chết. Ta ôm lấy thân xác nàng, khóc đến cạn khô nước mắt. Ba tháng sau, hoàng đế lên núi cầu phúc, vừa gặp đã si mê ta. Hắn hỏi liệu ta có nguyện ý theo hắn trở về hoàng cung không. Ta nghĩ, danh xưng “yêu phi họa quốc” này, ta phải ngồi cho vững.
Họa Quốc Yêu Phi
Quay Về Bên Anh Tỉnh dậy sau giấc ngủ, tôi đã kết hôn với bạn cùng bàn thời trung học, còn có một đứa con trai ba tuổi. Khi tôi vẫn còn đang mơ hồ, người đàn ông cao lớn đẹp trai đã dính sát lưng tôi, nhẹ nhàng gọi: “Vợ ơi!” Tôi giật mình, lập tức đẩy hắn ra: “Cậu——” “Vợ ơi!” Người đàn ông bị tôi đẩy ra, hốc mắt lập tức đỏ lên: “Có phải em lại đang nghĩ đến người đàn ông khác ngoài kia không?” “Anh đã nói rồi, đời này em chỉ có thể ở bên anh, nếu em còn nghĩ đến hắn, anh sẽ giết chết cái tên súc sinh đó, nghe rõ chưa!” Tôi: “…… Cứu tôi với!” Ai có thể nói cho tôi biết, chuyện này là sao vậy?
Quay Về Bên Anh
Xuyên Tới Mười Năm Sau Tôi xuyên tới mười năm sau. Thiếu niên dịu dàng đã từng yêu tôi vô cùng sâu đậm. Bây giờ là ông lớn trong giới kinh doanh, chạm tay là bỏng. Điểm nào của anh cũng tốt, chỉ là ánh mắt nhìn về phía tôi, không có kinh ngạc, cũng không có mừng rỡ. Chỉ còn lại một vùng lạnh lùng và hận ý trống rỗng. Tất cả mọi người đều nói, tôi nên trả mạng cho Lục Hoài.
Xuyên Tới Mười Năm Sau
Chồng Sắp Cưới Tưởng Mình Là Bạch Nguyệt Quang Thẩm Chiêu Xuyên luôn cho rằng bạch nguyệt quang trong sổ nhật ký của tôi là anh ta. Trong buổi tụ họp, anh ta cố tình đọc trước mặt mọi người và châm biếm nó. “Những gì cô ta viết trong nhật ký ngày ấy chẳng khác gì của một kẻ điên khùng rình mò theo dõi người khác, thật ghê tởm.” Tôi xấu hổ tưởng chừng không chỗ dung thân. Không phải vì lời Thẩm Chiêu Xuyên nói. Mà là vì nhân vật chính thật sự trong cuốn nhật ký đang ngồi trong một góc nhìn chằm chằm tôi. Sau đó, tôi và Thẩm Chiêu Xuyên chia tay. Thẩm Chiêu Xuyên nhìn tôi với vẻ khinh thường: “Lại giở thủ đoạn, chẳng phải tôi là bạch nguyệt quang của cô sao? Cô bỏ được tôi à?” Tôi đang định biện minh, nhưng người phía đối diện đã lên tiếng trước. “Tôi mới là bạch nguyệt quang, thứ hàng giả nhà anh cút!”
Chồng Sắp Cưới Tưởng Mình Là Bạch Nguyệt Quang
Giúp Mẹ Chồng Xé Xác Trà Xanh Già Tôi lấy chồng cũng khá tốt, nhà chồng là gia đình danh giá nổi tiếng trong vùng. Chồng tôi rất si tình, luôn nghe lời tôi răm rắp. Mẹ chồng tuy có chút không hài lòng về tôi, nhưng bà là người chính trực, không hề bắt bẻ. Một ngày nọ, cô em gái cùng cha khác mẹ của bố chồng từ nước ngoài trở về, mẹ chồng bị ‘trà xanh già’ này hành hạ suốt ngày đêm. Sau đó, tôi ra tay.
Giúp Mẹ Chồng Xé Xác Trà Xanh Già
Xuyên Sách Thành Mẹ Của Nữ Phụ Ác Độc Ta là một tiểu đầu bếp trong Phong Nguyệt Lâu, tình cờ nhận nuôi nữ phụ ác độc chính là thiên kim thật. Hệ thống bảo rằng ngày sau nàng ta sẽ cướp lấy cơ hội của nữ chính, moi tim gan phổi thận của nàng chỉ để vững vàng giữ lấy vị trí trắc phi của nam chính. Nàng ta là một kẻ si mê đến cực đoan, tuyệt đối không thể giữ lại! Ta như nước đổ đầu vịt, vớt từ trong nồi ra một bát mì Dương Xuân đang nghi ngút khói, rắc chút hành lá, nhỏ thêm ít dầu thơm, cuối cùng còn đập thêm một quả trứng. Sau đó, ta nghi ngờ nhìn tiểu bánh bao đang chảy nước miếng bên bếp. Nàng đang hì hục đạp chân ngắn, mắt sáng rực như sao mà bò lên trên nồi. “Mẫu thân, mì mì, thơm quá!” Chỉ có vậy? Nữ phụ ác độc?
Xuyên Sách Thành Mẹ Của Nữ Phụ Ác Độc
Kế Hoạch Ly Hôn Năm mà cuộc hôn nhân của tôi rực rỡ nhất, tôi đã đệ đơn ly hôn. Hứa Dịch cười nhạo tôi: “Thư Niệm, đừng học theo những người phụ nữ chỉ biết yêu mà không biết sống.” Sau đó, tôi dọn khỏi biệt thự, anh ta khóa thẻ của tôi. Anh ta luôn không đánh mà thắng, muốn tôi ngoan ngoãn khuất phục. Nhưng tôi đã chuẩn bị cho cuộc ly hôn này trong năm năm rồi. Một người đàn ông nông cạn, đê tiện bạc tình như anh ta, có gì đáng để tôi tiếp tục duy trì cuộc hôn nhân này?