Trang chủ Truyện hoàn thành

Danh sách truyện đã hoàn thành

Ngân Hàng Tủy Sống

Ngân Hàng Tủy Sống Năm thứ hai sau khi hiến tủy, một cô gái tìm đến nhà tôi. Cô ta nói mình bị tái phát bệnh bạch cầu, yêu cầu tôi lập tức bỏ đứa con trong bụng để hiến tủy cho cô ta thêm một lần nữa. Tôi không thể tin nổi, và đã từ chối. Không ngờ, chồng tôi – người trước nay luôn yêu thương tôi, lại chỉ trích rằng tôi là kẻ máu lạnh. Anh ta lớn tiếng trách mắng: “Em khiến anh quá thất vọng rồi. Con cái có thể sinh lại, nhưng người chết thì không thể sống lại được.” Trong cơn bàng hoàng, tôi đã thuê một thám tử tư. Không ngờ, kết quả điều tra cho thấy cô gái đó chính là “bạch nguyệt quang” mà chồng tôi ngày đêm nhung nhớ. Từ lúc thuyết phục tôi tham gia ngân hàng tủy, anh ta đã lên kế hoạch biến tôi thành nguồn tủy sống di động để cứu “bạch nguyệt quang” của mình… Tôi kìm nén cảm xúc, gọi đến khoa sản. “Tôi sẽ làm theo lời chồng, dù đau lòng vì đứa con thế nào, tôi cũng sẽ hiến tủy!”

Ngân Hàng Tủy Sống

5 chương
Báo Thù
Kiều Niệm

Kiều Niệm Ngày Cố Thanh Hoài thành hôn cùng nữ chính, chẳng một ai báo cho ta hay. Ta lo ngại đôi tay hắn mỗi khi trở trời lại đau, bèn cất công mua da chồn may thành bao tay, định đem tặng. Nào ngờ vừa bước đến, lại vô tình bắt gặp hắn cùng nữ chính đang thử hôn phục và mũ miện. Nàng tựa hồ có chút bận tâm, khẽ hỏi Cố Thanh Hoài: “…Việc của chúng ta, thực sự không cần nói với Kim Kim một tiếng sao?” Cố Thanh Hoài chau mày đầy chán ghét: “Nàng ta ngay cả một bông hoa cũng thêu không tốt, coi như biết cũng chỉ sẽ cùng ta náo.” Mãi đến lúc này ta mới vỡ lẽ, hóa ra hắn cũng không thích cô nương bị mù một con mắt. Về sau, ta nhận sính lễ của người khác, lấy chồng ở Cô Tô, dỗ dành vị công tử ăn chơi kia đèn sách, cuối cùng giúp chàng ấy đỗ Giải Nguyên. Lần nữa gặp lại Cố Thanh Hoài, là tại yến tiệc mừng phu quân ta thăng quan. Vừa trông thấy ta bước ra rót rượu, hắn liền thất thần làm rơi chén, bị cứa thương bàn tay. Ta hảo tâm đưa khăn, bình thản mà ôn tồn hỏi: “Cố đại nhân, đến mùa đông, tay người có còn đau không?” Nào ngờ khi hắn trông thấy vẻ điềm nhiên của ta, mắt hắn lại thoáng đỏ hoe.

Kiều Niệm

6 chương
Cổ Đại
Tôi Là Đứa Con Bất Hiếu Trong Truyện

Tôi Là Đứa Con Bất Hiếu Trong Truyện Chỉ vì khen một người dì xa lạ: “Dì thật xinh đẹp,” mẹ tôi đột nhiên bùng nổ. “Con đi đi, mẹ không cần con nữa.” Khuôn mặt mẹ lạnh lùng, giọng nói dứt khoát: “Cả hai cha con các người, tôi đều không cần!” Ngày hôm đó, tôi ôm món quà còn chưa kịp tặng, chạy đuổi theo chiếc taxi thật xa. Khi ngã nhào xuống đất, tôi nhìn thấy những dòng chữ kỳ lạ trên không trung: 【Đáng đời! Dám khen kẻ thứ ba đẹp, sao không ngã chết luôn đi!】 【Nữ chính thật ngầu, loại con sói mắt trắng thế này phải bị vứt bỏ.】 Lúc ấy tôi mới biết, hóa ra mình chính là đứa con bất hiếu trong câu chuyện “Mẹ bỏ chồng bỏ con.” Còn mẹ tôi, nữ chính mạnh mẽ, đang tích lũy giá trị hối hận của tôi.

Khi Bóng Tối Tan Biến, Cuối Cùng Ngân Hà Cũng Mãi Sáng

Khi Bóng Tối Tan Biến, Cuối Cùng Ngân Hà Cũng Mãi Sáng Sau khi tôi và Hạ Ngạn kết hôn, cả hai đều sống theo ý mình, không can thiệp vào cuộc sống của nhau. Cho đến một ngày, anh ta dẫn về một người phụ nữ đang mang thai, còn tôi dẫn về một cậu bé năm tuổi. “A Ngạn, đây là con trai thất lạc của tôi. Thằng bé còn nhỏ, không thể thiếu mẹ được.” Tôi dịu dàng vuốt ve khuôn mặt cậu bé, khuôn mặt giống tôi đến bảy, tám phần, rồi nhẹ nhàng nói. Biểu cảm yếu đuối, vô tội của người phụ nữ phía sau Hạ Ngạn lập tức đông cứng lại. Khuôn mặt Hạ Ngạn ngay tức khắc sa sầm.  

Sau Khi Xuyên Sách, Ta Ôm Đùi Sư Tổ

Sau Khi Xuyên Sách, Ta Ôm Đùi Sư Tổ   Xuyên vào quyển ngược văn cổ điển, trở thành nữ chính yếu đuối mềm mại, ai ngờ sư phụ, sư huynh, sư đệ đều thèm muốn thân thể của ta. Nhìn tình cảnh sắp bị ăn sạch không chừa mẩu, ta hoảng hốt ôm lấy đùi đại boss của tông môn-– Vị sư tổ thanh lãnh thoát tục, không nhiễm tình ái, được đồn là vô dục vô cầu. Ta ấm ức, mắt đẫm lệ mà kể khổ: “Sư tổ, bọn họ đều muốn làm chuyện xằng bậy với ta!” Sư tổ chẳng mảy may động lòng, tựa khuỷu tay lên gối, lười nhác đọc sách, dáng vẻ an nhàn. Một lúc sau, người kéo ta vào lòng, chậm rãi mở miệng. “Trùng hợp quá, ta cũng muốn.”  

Hoàng Thành Rực Lửa

Hoàng Thành Rực Lửa Ta là thư đồng của Nhị tiểu thư. Nàng gây họa, ta chịu tội thay. Ta làm điều mờ ám, nàng gánh tội thay. Chúng ta cùng nhau gây sóng gió ở Lĩnh Nam, được xưng là “song họa”. Cho đến khi Vương gia khải hoàn, hắn nắm giữ trọng binh lại vừa chiến thắng, Hoàng đế ngày càng không ngủ được, ngấm ngầm ám chỉ phải đưa một đứa trẻ đi làm con tin. Nhị tiểu thư nhìn đại tỷ sắp xuất giá, rồi lại vuốt đầu cặp đệ muội song sinh. Nàng quay đầu nhìn ta, cười nhe răng. “Ta đi Thượng Kinh làm con tin, ngươi có đi không?” Ta lập tức về nhà, lén bỏ thuốc xổ vào bữa ăn của kế mẫu luôn hại ta, rồi gói hành lý đến tìm nàng. “Đi!”

Hoàng Thành Rực Lửa

5 chương
Cổ Đại
Ngày Mùa Xuân Đến

Ngày Mùa Xuân Đến Hệ thống yêu cầu tôi chinh phục nam chính, một người từ nhỏ đã có thuật đọc tâm, lớn lên trở thành người lạnh lùng tàn nhẫn, có trái tim lạnh giá, tính cách u ám cô độc. Tôi suy nghĩ một lát rồi quyết định bước vào thế giới lúc nam chính một tuổi. Hệ thống: ? “Từ hôm nay trở đi, tôi sẽ trở thành người giám hộ của thằng bé, dạy cho thằng bé biết tuân thủ pháp luật, tôn trọng phụ nữ, lạc quan cuối cùng trở thành một người tốt.” Tôi nói một cách bình tĩnh: “Một chiến lược xuất sắc nên bắt đầu từ giáo dục.” Hệ thống bị thuyết phục: “Cô nói đúng.” Nên là vào một ngày tuyết rơi, tôi ôm lấy nam chính một tuổi – Ứng Hạc Tuyết, bị bỏ rơi ở bệnh viện. Sáu năm sau, tại viện bảo trợ do tôi thành lập, thằng bé hỏi tôi với giọng nói ngây thơ: “Viện trưởng, công lược là gì?” Tôi vuốt ve đầu thằng bé: “Ý nghĩa là, viện trưởng sẽ để con cảm nhận được sự quan tâm và tình yêu của thế giới này.” Ứng Hạc Tuyết bảy tuổi, đôi mắt long lanh, vui mừng đến mức quay vòng quanh: “Con cũng yêu viện trưởng.” Những người xung quanh thằng bé, những người sẽ trở thành cấp dưới, đối tác, đối thủ và tình yêu trong tương lai của nam chính, đã bao vây tôi rồi nói ồn ào: “Tụi con yêu viện trưởng nhất!” Hệ thống: “Độ thân mật của nam chính đã đạt mức tối đa, nhiệm vụ chủ nhiệm hoàn thành… Còn có thể như vậy sao?!”

Ngày Mùa Xuân Đến

4 chương
HE
Chuyện Xưa Của Yểu Yểu

Chuyện Xưa Của Yểu Yểu Ngày tôi đến tiệm chụp ảnh để chụp di ảnh. Thời Dã dẫn bạn gái mới tới chụp ảnh đính hôn, cô bạn gái lại muốn nhiếp ảnh gia của tôi. Tôi thẳng thừng từ chối. Thời Dã nói tôi vẫn độc ác như trước, chẳng thay đổi chút nào. Đến hôm lấy ảnh, Thời Dã nhìn thấy di ảnh đen trắng của tôi. Trong ảnh, tôi cười sáng bừng, rạng rỡ. Anh ta phát điên rồi.

Hủ Thảo Vi Huỳnh Lương Phong Chí

Hủ Thảo Vi Huỳnh Lương Phong Chí Tin tức về việc Hứa Phi Mặc sắp nhậm chức tại Túc Châu đã được thông báo cho tất cả mọi người. Chỉ riêng ta, vị hôn thê của hắn, là bị giấu kín. Vì hắn chê ta ngốc nghếch, chê ta lúc nào cũng bám lấy hắn. “Lần thăng chức này, may nhờ tiền bối Từ ở Khúc Châu tiến cử, nhất định phải đến tận nơi để cảm ơn.” “Chúc Tiểu Huỳnh? Không cần nói với nàng ta. Nàng ta như một con chó ấy, ngửi thấy mùi sẽ tự mò đến Túc Châu thôi.” Ta vô tình nghe được câu nói ấy, rồi hớn hở quay về thu dọn chiếc túi nhỏ của mình. Trước đây đều là hắn bỏ rơi ta, lần này ta sẽ đến Túc Châu trước chờ hắn. Đợi Hứa Phi Mặc đến nơi, nhìn thấy Chúc Tiểu Huỳnh thông minh thế này, chắc chắn sẽ sững sờ cho xem. Nhưng đến ngày hôm sau, khi người lái thuyền hỏi ta đi đâu, ta gãi đầu, không nhớ rõ nữa. Túc Châu? Khúc Châu? Hay là Tô Châu? Người lái thuyền mất kiên nhẫn, ngoáy tai, định đẩy ta ra. Sợ ông ấy mắng mình như Hứa Phi Mặc, ta vội vàng dúi tiền vào tay ông, gật đầu lấy lòng: “Khúc Châu, là muốn đến Khúc Châu!”

Đừng Phụ Chính Mình

Đừng Phụ Chính Mình Sáu năm sau khi kết hôn bí mật với Tạ Ung, chúng tôi quyết định ly hôn trong âm thầm. Để bạn gái của anh ta không bị mang tiếng “tiểu tam cướp chồng”. Anh nói: “Tôi không muốn bất cứ ai biết chúng ta từng kết hôn.” Tôi gật đầu, không nói lời nào, chỉ thêm một con số 0 vào phần phân chia tài sản. Sắc mặt Tạ Ung thay đổi. “Trong lòng cô, ngoài tiền ra thì chẳng còn gì nữa sao?” Tôi khẽ bật cười. “Nhiều năm làm vợ chồng, quả nhiên anh vẫn hiểu tôi nhất.”

Đừng Phụ Chính Mình

4 chương
Hiện đại
Không Bỏ Lỡ

Không Bỏ Lỡ  Hệ thống bắt tôi cứu vớt người chồng trầm cảm, tôi say “No!”. Anh định dùng dao rạch tay, tôi thản nhiên làm ngơ, còn tiện tay mở cửa sổ ban công hét to: “Đôi giày cao gót phiên bản giới hạn vừa mới mua đã gãy gót, trời ơi, tôi không sống nổi nữa!” Chồng tôi sợ làm phiền hàng xóm, đành hạ dao xuống đến dỗ tôi: “Đừng khóc nữa, chúng ta đi mua đôi mới nhé.” Nửa đêm, anh muốn lẻn ra đường ray tàu vắng vẻ để “yên nghỉ” một mình, tôi lập tức nhét đôi chân lạnh ngắt vào lòng anh: “Em lạnh chết đi được, mau sưởi ấm cho em đi.” Anh bị lạnh đến run rẩy, nhíu mày ôm lấy chân tôi, chỉ còn cách kéo chăn đắp chặt hơn. Sau một thời gian dài chung sống, anh vẫn muốn cht, còn tôi vẫn chẳng buồn quan tâm. “Vậy trước khi anh cht, chúng ta ly hôn trước đi.” Chồng tôi sững sờ: “Muốn cht thì nhất định phải ly hôn sao?” Tôi trợn mắt: “Chứ còn gì nữa! Chỉ khi ly hôn em mới thoát khỏi nơi quỷ quái này chứ!” Anh bỗng ôm chặt tôi, hoảng hốt nói: “Vậy anh không cht nữa, anh không muốn ly hôn.”

Không Bỏ Lỡ

4 chương
Chữa Lành
Diều Giấy

Diều Giấy Tôi từng yêu một cậu sinh viên đại học lạnh lùng, sống dựa vào trợ cấp. Tôi đã tiêu rất nhiều tiền vào cậu, làm đủ mọi chuyện điên rồ. Nhưng trong lòng cậu, luôn có hình bóng một cô gái khác. Không cam tâm, tôi đã “chiếm đoạt” cậu rồi biến mất. Không ngờ, hai năm sau. Cậu sinh viên nghèo khó năm xưa đã trở thành người thừa kế của một tập đoàn lớn, và cậu xuất hiện trong bữa tiệc sinh nhật của tôi. Cậu lạnh lùng, quý phái, cao ngạo đến mức không thể với tới. Tôi giả vờ không quen biết, quay lưng bỏ đi. Nhưng cậu đã giữ chặt tay tôi lại. “Chị ơi, chạy đi đâu vậy?” “Ngủ với tôi rồi mà chị định không nhận người nữa sao?”

Diều Giấy

4 chương
Hiện đại