Hái Trái Lê Đường
Giới thiệu:
Hái Trái Lê Đường
Thuở nhỏ vì cứu hoàng thái tôn, ta ngã xuống nước rồi trở nên ngốc nghếch.
Thái tử phi trong lòng áy náy, liền định thân để bồi thường.
Từ đó, ta trở thành cái đuôi nhỏ sau lưng Triệu Cảnh Xuyên, bám theo suốt bảy năm.
Thế nhưng hắn lại ghét ta dây dưa, ghét ta ngu muội, luôn tìm cách bỏ ta lại phía sau thật xa.
Đợi đến khi ta tròn mười sáu, việc đầu tiên hắn làm là thỉnh chỉ đi tuần du phương Nam.
“Quốc gia đại sự là trọng, nhi thần nên sớm rèn luyện.”
“Thẩm Đường Lê? Không cần báo cho nàng, để nàng phơi vài tháng cho gió thổi bớt nước trong đầu đi.”
Ta vô tình nghe được một câu ấy, trên đường trở về liền hớn hở hỏi tổ mẫu:
“Chỗ nào gió lớn nhất ạ?”
“Tất nhiên là Tái Bắc rồi.”
Hôm sau, thu dọn xong túi vải thêu hoa nhỏ, ta liền ngồi lên xe ngựa đi Tái Bắc, trong lòng vui như mở hội.
Trước kia Triệu Cảnh Xuyên luôn nói Tiểu Đường đầu óc vào nước, dù có ăn tiên đan cũng không cứu nổi.
Thế gian chẳng có tiên đan, nhưng có gió mà.
Gió ở Tái Bắc lớn, thổi cho sạch sành sanh, Tiểu Đường ta nhất định sẽ trở nên thông minh.
Mai sau gặp lại, thấy Tiểu Đường thông minh lanh lợi như thế, hắn sẽ không còn lý do để chê ta ngốc nữa.