Trang chủ Thể loại Điền Văn

Điền Văn

Thiếu dấu chân

Không có cao, cũng không có mưa rào.Không gian tối tăm và bức bách, tiếng nước nhỏ làm người ta không biết từ đâu phát ra.Gió lạnh rít lên, thổi ngang qua làm nước văng tung tóe, khiến người sống đoạn tuyệt gan ruột.Đột nhiên, trong bùn lầy, một bàn tay trắng bệch thò ra.Một bàn tay tràn đầy khát vọng sinh tồn.Khó nhọc bới bùn lầy, tựa như người sắp chết đuối, khao khát tìm kiếm chút hi vọng sống sót.Phù!Một nữ nhân toàn thân bùn đất theo bàn tay kia bới ra mà đứng dậy.

THẢ THÍNH ĐƯỢC THÁI TỬ BẮC KINH QUA MẠNG

Tôi yêu đương với một người qua mạng, anh ta nói anh ta là thái tử Bắc Kinh.Tôi bảo tôi là công chúa Nam Thành.Anh nói anh cao 1m88, có tám múi và “18 cm”.Tôi bảo mình là cỡ D, thân hình nóng bỏng không ai bì kịp.Rồi hai đứa gặp nhau, tôi sốc:“Không thể tin nổi, thái tử Bắc Kinh mà cũng yêu qua mạng sao, đúng là gần gũi thật đấy!”Anh ấy còn sốc hơn:“Không thể tin nổi, thông tin gì cũng là giả, em đúng là chém gió siêu thật!”

Quét ngang bầu trời

Bầu trời biến sắc, cả đại địa Thần Châu nổi lên gió mây.Tất cả bách tính Thần Châu đều nhìn về một hướng, vì nơi đó là kinh đô của một đế quốc huyền thoại – Hàm Dương.Cùng với tin tức từ trong kinh đô truyền ra, cả Thần Châu đều biết, vị Hoàng đế sáng lập tên Tần Thủy Hoàng – đã băng hà.Khi có người cảm thấy tiếc thương cho vị Hoàng đế ngàn đời này qua đời, có người lại âm thầm vui mừng, vì dã tâm của họ đã lâu nay bắt đầu trỗi dậy.Một người rời đi, thiên hạ sẽ loạn.Tuy nhiên, có một việc mà tất cả mọi người đều không ngờ tới.Tần Thủy Hoàng vốn nên rời đi trong yên lặng, lúc này lại đang trên bầu trời, nhìn xuống cả đại địa Thần Châu.Bộ long bào quen thuộc khiến Tần Thủy Hoàng mơ hồ.“Trẫm, đây là đi đến cuối rồi…”

NHẬT KÝ LẤY CHỒNG GIÀU

Mỗi người bạn trai của tôi đều là con nhà giàu.Ngay lần đầu gặp người bạn trai thứ sáu, anh ấy đã khen tôi:“Em là cô gái đặc biệt nhất mà anh từng gặp.”Nhưng anh ấy không biết rằng, để có được lần gặp mặt hoàn mỹ như vậy, tôi đã phải tính toán từng bước từ trước.Không biết mọi người có từng tưởng tượng rằng, nếu có cơ hội hẹn hò với con nhà giàu và là người tự gây sự nghiệp, thì các bạn sẽ chọn ai?Hiện tại, tôi đang đứng trước sự lựa chọn đó.Tất nhiên, cơ hội quý giá này là do tôi đã chuẩn bị cẩn thận trong nhiều năm, từng bước từng bước tiến lên, và khi thời cơ đến, tôi đã tự giành lấy nó.

Hôn Nhân Bất Ngờ Với Đội Trưởng

Hôn Nhân Bất Ngờ Với Đội Trưởng Doanh nhân Đường Tiêu Tiêu sống đến tận 80 tuổi, sau khi qua đời lại nhận được tin báo rằng người lính cứu hỏa đã cứu cô trong trận động đất năm xưa đã bị tàn tật ở chân, mang thương tật suốt cả cuộc đời. Được hỏi là muốn đi đầu thai hay trở về để giúp ân nhân chữa chân, cô lập tức trả lời: Đương nhiên là chữa chân rồi! Sau khi trọng sinh, Đường Tiêu Tiêu lập tức đến vùng nông thôn, tìm về quê hương của ân nhân cứu mạng. Tống Cảnh Chi: “Đồng chí Đường, tôi không cần cô báo ơn, cô về đi.” Đường Tiêu Tiêu: “Nếu anh không cho tôi ở lại, ngày mai tôi sẽ loan tin ra ngoài rằng chúng ta đã có tiếp xúc da thịt, và anh phải chịu trách nhiệm với tôi.” Tống Cảnh Chi: “…”

NGƯỜI TÔI THẦM YÊU BỊ MÙ

Tôi giả làm vợ chưa cưới của Phó Yên và chăm sóc anh suốt một năm.Khi người thật trở lại, tôi bị đuổi khỏi biệt thự.Tôi một mình ra nước ngoài làm việc.Nhưng không hề hay biết rằng, ở trong nước, Phó Yên đã phát điên lên để tìm tôi.

Giả mang thai 280 ngày

Dung Thu, là một bán yêu được sinh ra từ sự kết hợp giữa nhân tộc và thỏ yêu.Tiểu thỏ có lông trắng mịn, dễ thương xinh xắn, mười dặm tám làng ai ai cũng yêu quý.Ngày hóa thành nhân hình, cha thỏ yêu bí ẩn giáo dục Dung Thu rằng, tộc thỏ yêu bẩm sinh đã có đặc dị, dù là đực hay cái đều có thể giả mang thai, mọi tình huống không khác gì mang thai thật.Sau này, nếu tiểu thỏ không cưới được vợ, có thể thử các mẹo nhỏ truyền từ tổ tiên để câu vợ.Một là, giả mang thai đổ vạ, trước yêu sau cưới, phát triển tình cảm.Hai là, giả sẩy thai, lừa lấy lòng thương.Ba là, phản khách vi chủ, đem gạo nấu thành cơm.Thỏ đã thử đều nói tốt!Tình cờ, mẹ của Dung Thu đứng ngoài cửa: “?”

Diễm Dao Bất Phàm

Diễm Dao Bất Phàm Giang Lạc Dao là đích nữ của phủ Nhạc Xương Hầu, từ nhỏ đã được yêu chiều vô hạn. Một ngày, một thầy bói đến cửa, nói rằng nàng mang mệnh có tai ương, chỉ khi tìm được một người mang sát khí bên mình mới có thể hóa nguy thành an. Cha nàng nghe xong, hoảng hốt vỗ đùi, lập tức đưa nàng đến phủ Nhiếp Chính Vương. Nhiếp Chính Vương là kẻ nổi danh hung ác tàn nhẫn nhất thiên hạ, lại còn nợ Giang gia một ân tình. Không ngờ Giang gia lại thừa cơ đem con gái gán cho hắn. Nhiếp Chính Vương không ngẩng đầu, cầm bút viết thư trả lời: “Bản vương không cần con gái ngươi.” Đúng lúc hắn vừa đặt bút, bên ngoài, một thiếu nữ dung nhan tuyệt sắc khoác áo choàng trắng như tuyết bước vào, giọng nói khẽ khàng: “Lạnh.” Nhiếp Chính Vương nhíu mày: “Lạnh? Lạnh thì đừng đi lung tung.”

Xuân Sơn Có Tĩnh Thư

Xuân Sơn Có Tĩnh Thư Bách phu trưởng đưa về di cốt của cha ta. Hắn thấy đại ca ta định bán ta, không đành lòng, hỏi ta có muốn đi theo hắn không. Ta ôm lấy đứa bé còn đang quấn trong tã lót, cẩn thận từng li từng tí nhìn qua hắn. Hắn cười cười, vết sẹo ở khóe miệng giật giật, nói: “Chỉ với hai mẹ con các ngươi cũng không làm ta nghèo đi được.”

Đồng An An

Đồng An An Năm ta mười sáu tuổi, ta bị chủ mẫu độc ác bán đến nhà họ Triệu ở thôn Đào Thủy. Nghe nói nhà họ Triệu có ba nam nhân độc thân tràn đầy sức sống: Một người là nông dân chân lấm tay bùn, một người là mọt sách, một người là kẻ lêu lổng đầu đường xó chợ. Hơn nữa, hai em chồng của ta còn có sở thích nửa đêm nghe lén tẩu tẩu qua vách tường. Nhưng đến khi ta gả vào đó mới biết, thì ra gia đình mang tiếng xấu nhất này, lại đáng giá để ở lại.  

Niên Tuế Hữu Cảnh

Niên Tuế Hữu Cảnh Chồng ta vì trả nợ cờ bạc, muốn bán ta và con gái để lấy tiền. Mẹ con ta như súc vật bị trói lại mang đi rao bán ngoài phố. “Một lớn một nhỏ, có thể làm nô làm tì. Ai ra giá cao thì về tay người nấy!” Người trả giá cao nhất, là một tên ngỗ tác hèn hạ. Hắn không những không muốn mẹ con ta làm nô làm tì, mà còn muốn cưới ta làm nương tử. Nhưng hắn bị quỷ dữ ám, đã hại chết hai người vợ trước. Mọi người đều nói, ta gả cho hắn chẳng khác nào đi tìm cái chết. Nhưng sau này, không ai ngờ rằng, người chết lại là tên chồng bạc tình lúc trước của ta.

Bà Ngoại

Bà Ngoại Bà ngoại có đôi chân nhỏ, mỗi bước đi đều lắc lư muốn ngã. Chồng tôi là Chu Thư Ngôn khinh thường bà, nói bà là tàn dư của thời đại cũ, sẽ cản trở con đường thăng quan tiến chức của anh ta. Sau này tôi mới phát hiện ra, sau mấy chục năm kết hôn, mỗi tuần Chu Thư Ngôn cố định tăng ca, đều là cùng với mối tình đầu thời thanh xuân là ánh trăng sáng của mình đàn ca vui vẻ, nấu rượu pha trà. Còn tôi ở nhà hầu hạ bà mẹ chồng bị liệt, quán xuyến chuyện nhà, nuôi con, ngày này qua ngày khác, năm này qua năm khác. Tôi muốn ly hôn. Con trai khuyên tôi tuổi đã cao rồi đừng làm loạn nữa, mẹ khuyên tôi cả đời này cứ hồ đồ mà sống như thế đi. Chỉ có bà ngoại. Từ trong tủ đầu giường đã ngả màu lấy ra một chiếc hộp sắt không mấy bắt mắt, bên trong đựng đầy huân chương quân công. “Cháu gái ngoan, bà ngoại sẽ đòi lại công bằng cho cháu.”  

Phúc Báo

Phúc Báo Cha ta leo lên cành cao, bỏ lại ba mẹ con ta, đến phủ tướng quân ở rể. Mười năm sau, tro cốt của ông được đưa về. Mẹ ta đang may y phục dưới mái hiên: “Chết thật khéo.” Thiên kim tiểu thư của phủ tướng quân cũng lúng túng gãi đầu: “Đúng vậy, chết quá khéo.”

Bán Giang Yên Vũ

Bán Giang Yên Vũ Ta nhặt được một phu nhân nghèo túng ở dưới chân Hoàng thành. Từng chén từng chén hoành thánh đút xuống, cứu mạng bà. Sau đó bà ấy đột nhiên biến mất. Vào mùa thu, sạp hoành thánh có một thái giám đến. Nói Hoàng hậu triệu ta vào cung làm bạn đọc của Thái tử. Ta khó xử nói: “Ta cái gì cũng không biết, ta chỉ biết làm hoành thánh thôi.” Lão thái giám híp mắt suy nghĩ một lát. “A, vậy dạy Thái tử làm hoành thánh đi.”

Mật Đào Dưới Trăng Thanh

Mật Đào Dưới Trăng Thanh Ta đem mình bán đi, bán được năm lượng bạc. Ta đứng bên cạnh tên buôn người đếm bạc, lén lút giấu một lượng vào trong tay áo, còn lại đều đưa cho mẹ. Mẹ rơi lệ bảo ta phải tự chăm sóc bản thân cho tốt nhưng cha ta lại không kiên nhẫn cầm tiền bỏ đi: “Sau này có phạm lỗi thì đừng nói mình là con của ta!”

Đào Thuỷ Thôn

Đào Thuỷ Thôn Năm ta mười tuổi, tổ mẫu dẫn ta đến phủ Quốc Công để “đón gió thu” (ý nói xin sự giúp đỡ). Ai ngờ, một lần đi tùy tiện như vậy lại giúp ta kiếm được một phu quân vừa tuấn tú vừa giàu có. Là phận nữ nhi thôn quê bán bánh mè, ta cứ ngỡ đây đã là đỉnh cao cuộc đời mình rồi. Nhưng không ngờ, vào ngày thành thân, ngay cả Thái Thượng Hoàng cũng đến dự.

Điền Tâm Dưỡng Mộng

Điền Tâm Dưỡng Mộng Tôi trượt chân ngã khỏi sân khấu tuyển chọn, rồi bị một cô gái cổ đại chiếm lấy thân xác. Cô ấy nói mình tên là Lâm Đại Ngọc. Vì muốn giúp tôi hoàn thành tâm nguyện cuối cùng, cô ấy cắn răng thay tôi tiếp tục tham gia chương trình tuyển chọn “Thiếu nữ Quốc Phong 101”. Ban đầu cô ấy chỉ định góp mặt cho có, ai ngờ lại từ lớp F một đường tiến thẳng lên lớp A. Sau này, cả mạng xã hội đều đuổi theo cô ấy gọi “em gái ơi”. Từ khóa hot nhất trên Weibo: “Lâm muội muội cuối cùng cũng bước ra khỏi Đại Quan Viên rồi.”

Mong Trùng Phùng

Mong Trùng Phùng Cha vì một xâu tiền mà bán rẻ ta và a tỷ. A tỷ bị bán cho tên thọt chân họ Chu ở đầu làng, còn ta bị bán cho tên gù lưng họ Trương ở cuối làng. Tên thọt chân họ Chu một năm cưới đến năm bà vợ, người nào người nấy cũng yểu mệnh. Gã gù lưng họ Trương thì nhỏ hơn ta ba tuổi, mắc bệnh lao, cũng chẳng biết có sống nổi dăm bữa nửa tháng nữa không. Cả hai đều chả phải là mối nhân duyên tốt đẹp gì. Ta thấy kiếp này của ta coi như xong rồi. Nhưng đến ngày thành thân, đợi mãi đợi mãi, người vén khăn che mặt ta lại không phải là tên gù lưng họ Trương, mà là a tỷ. Tỷ ấy tay trái cầm dao, trên người đầy máu, mồ hôi cùng bùn đất hòa vào nhau, cười với ta: “Tiểu muội, a tỷ đưa muội đi, muội có muốn đi không?”

Gia Đình Mới

Tôi xuyên thành con của nữ chính trong một bộ truyện ngược. Mới ba tuổi đầu, tôi đã trở thành vật hi sinh cho tình yêu độc hại của cha mẹ. Mẹ tuyệt thực, tôi bị đói theo, mẹ bỏ trốn, tôi bị phạt quỳ đến trầy đầu gối chảy máu. Hai kẻ đó trên giường thì hận nhau, còn dưới đất thì coi tôi như chó để hành. Sau một lần mẹ lại trốn khỏi nhà, tôi gõ cửa nhà kẻ thù không đội trời chung của ba. “Nhà chú có nuôi border collie* không ạ? Cháu dễ nuôi lắm, nửa cái bánh mì là sống được rồi.” (*border collie: giống chó chăn cừu thông minh, trung thành)

Cứu Vớt Nam Chính Văn Nữ Tôn

Cứu Vớt Nam Chính Văn Nữ Tôn “Thê chủ, ta có thể làm bất cứ điều gì, cầu xin nàng đừng bỏ rơi ta.” Người nam nhân vận thanh sam gầy yếu đang quỳ trên mặt đất, níu chặt lấy vạt váy của ta mà khẩn thiết cầu xin. Đôi mắt phượng đỏ hoe, nước mắt như chuỗi trân châu đứt đoạn, không ngừng lăn dài trên gương mặt hắn. Bên cạnh còn có một bé trai tầm sáu, bảy tuổi, cũng gầy gò không kém, đang khóc lóc thảm thiết đến xé ruột xé gan. Ta vừa xuyên qua đã thấy cảnh tượng này. Đầu óc choáng váng, vô số ký ức xa lạ liên tục đan xen hiện lên. Còn chưa kịp làm rõ tình hình, hai nữ nhân cao lớn lực lưỡng đã muốn kéo nam nhân đi. “Thê chủ, cầu xin nàng, đừng bán ta. Ta có thể sinh con, ta thật sự có thể sinh con mà…” “A nương, xin người đừng bán cha…” “Cha, đừng đi…”