Điền Văn
Tôi xuyên thành con của nữ chính trong một bộ truyện ngược. Mới ba tuổi đầu, tôi đã trở thành vật hi sinh cho tình yêu độc hại của cha mẹ. Mẹ tuyệt thực, tôi bị đói theo, mẹ bỏ trốn, tôi bị phạt quỳ đến trầy đầu gối chảy máu. Hai kẻ đó trên giường thì hận nhau, còn dưới đất thì coi tôi như chó để hành. Sau một lần mẹ lại trốn khỏi nhà, tôi gõ cửa nhà kẻ thù không đội trời chung của ba. “Nhà chú có nuôi border collie* không ạ? Cháu dễ nuôi lắm, nửa cái bánh mì là sống được rồi.” (*border collie: giống chó chăn cừu thông minh, trung thành)
Diễm Dao Bất Phàm Giang Lạc Dao là đích nữ của phủ Nhạc Xương Hầu, từ nhỏ đã được yêu chiều vô hạn. Một ngày, một thầy bói đến cửa, nói rằng nàng mang mệnh có tai ương, chỉ khi tìm được một người mang sát khí bên mình mới có thể hóa nguy thành an. Cha nàng nghe xong, hoảng hốt vỗ đùi, lập tức đưa nàng đến phủ Nhiếp Chính Vương. Nhiếp Chính Vương là kẻ nổi danh hung ác tàn nhẫn nhất thiên hạ, lại còn nợ Giang gia một ân tình. Không ngờ Giang gia lại thừa cơ đem con gái gán cho hắn. Nhiếp Chính Vương không ngẩng đầu, cầm bút viết thư trả lời: “Bản vương không cần con gái ngươi.” Đúng lúc hắn vừa đặt bút, bên ngoài, một thiếu nữ dung nhan tuyệt sắc khoác áo choàng trắng như tuyết bước vào, giọng nói khẽ khàng: “Lạnh.” Nhiếp Chính Vương nhíu mày: “Lạnh? Lạnh thì đừng đi lung tung.”
Niên Tuế Hữu Cảnh Chồng ta vì trả nợ cờ bạc, muốn bán ta và con gái để lấy tiền. Mẹ con ta như súc vật bị trói lại mang đi rao bán ngoài phố. “Một lớn một nhỏ, có thể làm nô làm tì. Ai ra giá cao thì về tay người nấy!” Người trả giá cao nhất, là một tên ngỗ tác hèn hạ. Hắn không những không muốn mẹ con ta làm nô làm tì, mà còn muốn cưới ta làm nương tử. Nhưng hắn bị quỷ dữ ám, đã hại chết hai người vợ trước. Mọi người đều nói, ta gả cho hắn chẳng khác nào đi tìm cái chết. Nhưng sau này, không ai ngờ rằng, người chết lại là tên chồng bạc tình lúc trước của ta.
Thế Tử Phu Nhân Trưởng Công chúa tổ chức tiệc cài trâm để chọn con dâu, các tiểu thư quý tộc có mặt đông đủ, nhưng Trưởng Công chúa lại chỉ chọn mình ta. Người ta đều nói con trai độc nhất của Trưởng Công chúa có một quý thiếp, được sủng ái vô cùng. Sau khi cưới ta, hắn lại gặp được chân ái, và muốn cùng nàng ấy du ngoạn bốn phương. Không sao cả, ta cũng không cưới hắn để cầm sắt hoà minh, ta chỉ cần tương kính như tân là đủ rồi.
Một Đời Bên Nhau Phu quân ta phục vụ quân binh suốt mười năm, cuối cùng cũng trở về nhà. Toàn thân sát khí, hắn ôm ta đặt lên đùi, cúi đầu tiến lại gần. “Nghe nói trước ngày thành thân, nàng từng được tên thư sinh nhà bên muốn đưa đi trốn cùng?” Ta khẽ nhích người ra sau, lại bị hắn siết chặt lấy eo. Đành thở dài một hơi. “Chuyện này đúng là có thật.” Vị phu quân này, ta chưa từng gặp mặt bao giờ, chỉ nghe nói đến cả đám côn đồ trong thôn cũng không dám chọc vào hắn. Sắc mặt hắn rõ ràng trầm xuống. “Vậy cớ gì nàng vẫn gả cho ta? Ta còn nghe nàng từng khen hắn ôn hòa, lễ độ, thậm chí rất có cảm tình với hắn.” Ta lại thở dài. “Quả thực đúng vậy, nhưng thời loạn thế này, hắn vốn không thể bảo vệ ta, có thích đến đâu cũng có ích gì?”
Mật Đào Dưới Trăng Thanh Ta đem mình bán đi, bán được năm lượng bạc. Ta đứng bên cạnh tên buôn người đếm bạc, lén lút giấu một lượng vào trong tay áo, còn lại đều đưa cho mẹ. Mẹ rơi lệ bảo ta phải tự chăm sóc bản thân cho tốt nhưng cha ta lại không kiên nhẫn cầm tiền bỏ đi: “Sau này có phạm lỗi thì đừng nói mình là con của ta!”
Hôn Nhân Bất Ngờ Với Đội Trưởng Doanh nhân Đường Tiêu Tiêu sống đến tận 80 tuổi, sau khi qua đời lại nhận được tin báo rằng người lính cứu hỏa đã cứu cô trong trận động đất năm xưa đã bị tàn tật ở chân, mang thương tật suốt cả cuộc đời. Được hỏi là muốn đi đầu thai hay trở về để giúp ân nhân chữa chân, cô lập tức trả lời: Đương nhiên là chữa chân rồi! Sau khi trọng sinh, Đường Tiêu Tiêu lập tức đến vùng nông thôn, tìm về quê hương của ân nhân cứu mạng. Tống Cảnh Chi: “Đồng chí Đường, tôi không cần cô báo ơn, cô về đi.” Đường Tiêu Tiêu: “Nếu anh không cho tôi ở lại, ngày mai tôi sẽ loan tin ra ngoài rằng chúng ta đã có tiếp xúc da thịt, và anh phải chịu trách nhiệm với tôi.” Tống Cảnh Chi: “…”
Phúc Báo Cha ta leo lên cành cao, bỏ lại ba mẹ con ta, đến phủ tướng quân ở rể. Mười năm sau, tro cốt của ông được đưa về. Mẹ ta đang may y phục dưới mái hiên: “Chết thật khéo.” Thiên kim tiểu thư của phủ tướng quân cũng lúng túng gãi đầu: “Đúng vậy, chết quá khéo.”
Mỗi người bạn trai của tôi đều là con nhà giàu.Ngay lần đầu gặp người bạn trai thứ sáu, anh ấy đã khen tôi:“Em là cô gái đặc biệt nhất mà anh từng gặp.”Nhưng anh ấy không biết rằng, để có được lần gặp mặt hoàn mỹ như vậy, tôi đã phải tính toán từng bước từ trước.Không biết mọi người có từng tưởng tượng rằng, nếu có cơ hội hẹn hò với con nhà giàu và là người tự gây sự nghiệp, thì các bạn sẽ chọn ai?Hiện tại, tôi đang đứng trước sự lựa chọn đó.Tất nhiên, cơ hội quý giá này là do tôi đã chuẩn bị cẩn thận trong nhiều năm, từng bước từng bước tiến lên, và khi thời cơ đến, tôi đã tự giành lấy nó.
Đồng An An Năm ta mười sáu tuổi, ta bị chủ mẫu độc ác bán đến nhà họ Triệu ở thôn Đào Thủy. Nghe nói nhà họ Triệu có ba nam nhân độc thân tràn đầy sức sống: Một người là nông dân chân lấm tay bùn, một người là mọt sách, một người là kẻ lêu lổng đầu đường xó chợ. Hơn nữa, hai em chồng của ta còn có sở thích nửa đêm nghe lén tẩu tẩu qua vách tường. Nhưng đến khi ta gả vào đó mới biết, thì ra gia đình mang tiếng xấu nhất này, lại đáng giá để ở lại.
Bầu trời biến sắc, cả đại địa Thần Châu nổi lên gió mây.Tất cả bách tính Thần Châu đều nhìn về một hướng, vì nơi đó là kinh đô của một đế quốc huyền thoại – Hàm Dương.Cùng với tin tức từ trong kinh đô truyền ra, cả Thần Châu đều biết, vị Hoàng đế sáng lập tên Tần Thủy Hoàng – đã băng hà.Khi có người cảm thấy tiếc thương cho vị Hoàng đế ngàn đời này qua đời, có người lại âm thầm vui mừng, vì dã tâm của họ đã lâu nay bắt đầu trỗi dậy.Một người rời đi, thiên hạ sẽ loạn.Tuy nhiên, có một việc mà tất cả mọi người đều không ngờ tới.Tần Thủy Hoàng vốn nên rời đi trong yên lặng, lúc này lại đang trên bầu trời, nhìn xuống cả đại địa Thần Châu.Bộ long bào quen thuộc khiến Tần Thủy Hoàng mơ hồ.“Trẫm, đây là đi đến cuối rồi…”
Điền Tâm Dưỡng Mộng Tôi trượt chân ngã khỏi sân khấu tuyển chọn, rồi bị một cô gái cổ đại chiếm lấy thân xác. Cô ấy nói mình tên là Lâm Đại Ngọc. Vì muốn giúp tôi hoàn thành tâm nguyện cuối cùng, cô ấy cắn răng thay tôi tiếp tục tham gia chương trình tuyển chọn “Thiếu nữ Quốc Phong 101”. Ban đầu cô ấy chỉ định góp mặt cho có, ai ngờ lại từ lớp F một đường tiến thẳng lên lớp A. Sau này, cả mạng xã hội đều đuổi theo cô ấy gọi “em gái ơi”. Từ khóa hot nhất trên Weibo: “Lâm muội muội cuối cùng cũng bước ra khỏi Đại Quan Viên rồi.”
Cứu Vớt Nam Chính Văn Nữ Tôn “Thê chủ, ta có thể làm bất cứ điều gì, cầu xin nàng đừng bỏ rơi ta.” Người nam nhân vận thanh sam gầy yếu đang quỳ trên mặt đất, níu chặt lấy vạt váy của ta mà khẩn thiết cầu xin. Đôi mắt phượng đỏ hoe, nước mắt như chuỗi trân châu đứt đoạn, không ngừng lăn dài trên gương mặt hắn. Bên cạnh còn có một bé trai tầm sáu, bảy tuổi, cũng gầy gò không kém, đang khóc lóc thảm thiết đến xé ruột xé gan. Ta vừa xuyên qua đã thấy cảnh tượng này. Đầu óc choáng váng, vô số ký ức xa lạ liên tục đan xen hiện lên. Còn chưa kịp làm rõ tình hình, hai nữ nhân cao lớn lực lưỡng đã muốn kéo nam nhân đi. “Thê chủ, cầu xin nàng, đừng bán ta. Ta có thể sinh con, ta thật sự có thể sinh con mà…” “A nương, xin người đừng bán cha…” “Cha, đừng đi…”
Quả Ngọt Năm Tháng Chồng đi công tác gửi cho tôi một đoạn video báo bình an, trong mười mấy giây thời gian đó đầy sơ hở đó thì tất cả đều là bằng chứng. Tôi nhắn tin chất vấn anh ta: [Anh gửi đoạn video này là muốn thách thức tôi sao?] Ba ngày sau, lúc anh ta sắp về đến thì anh ta mới trả lời tôi: “Công việc đã xong, trưa mai anh về đến nhà.” Đã xem nhưng lại nói lảng sang vấn đề khác. Anh ta vẫn luôn như vậy, gặp vấn đề thì không giải thích, không giải quyết. Có lẽ khoảnh khắc đó tôi đã hạ quyết tâm ly hôn…
Mong Trùng Phùng Cha vì một xâu tiền mà bán rẻ ta và a tỷ. A tỷ bị bán cho tên thọt chân họ Chu ở đầu làng, còn ta bị bán cho tên gù lưng họ Trương ở cuối làng. Tên thọt chân họ Chu một năm cưới đến năm bà vợ, người nào người nấy cũng yểu mệnh. Gã gù lưng họ Trương thì nhỏ hơn ta ba tuổi, mắc bệnh lao, cũng chẳng biết có sống nổi dăm bữa nửa tháng nữa không. Cả hai đều chả phải là mối nhân duyên tốt đẹp gì. Ta thấy kiếp này của ta coi như xong rồi. Nhưng đến ngày thành thân, đợi mãi đợi mãi, người vén khăn che mặt ta lại không phải là tên gù lưng họ Trương, mà là a tỷ. Tỷ ấy tay trái cầm dao, trên người đầy máu, mồ hôi cùng bùn đất hòa vào nhau, cười với ta: “Tiểu muội, a tỷ đưa muội đi, muội có muốn đi không?”
Xuân Sơn Có Tĩnh Thư Bách phu trưởng đưa về di cốt của cha ta. Hắn thấy đại ca ta định bán ta, không đành lòng, hỏi ta có muốn đi theo hắn không. Ta ôm lấy đứa bé còn đang quấn trong tã lót, cẩn thận từng li từng tí nhìn qua hắn. Hắn cười cười, vết sẹo ở khóe miệng giật giật, nói: “Chỉ với hai mẹ con các ngươi cũng không làm ta nghèo đi được.”
Bà Ngoại Bà ngoại có đôi chân nhỏ, mỗi bước đi đều lắc lư muốn ngã. Chồng tôi là Chu Thư Ngôn khinh thường bà, nói bà là tàn dư của thời đại cũ, sẽ cản trở con đường thăng quan tiến chức của anh ta. Sau này tôi mới phát hiện ra, sau mấy chục năm kết hôn, mỗi tuần Chu Thư Ngôn cố định tăng ca, đều là cùng với mối tình đầu thời thanh xuân là ánh trăng sáng của mình đàn ca vui vẻ, nấu rượu pha trà. Còn tôi ở nhà hầu hạ bà mẹ chồng bị liệt, quán xuyến chuyện nhà, nuôi con, ngày này qua ngày khác, năm này qua năm khác. Tôi muốn ly hôn. Con trai khuyên tôi tuổi đã cao rồi đừng làm loạn nữa, mẹ khuyên tôi cả đời này cứ hồ đồ mà sống như thế đi. Chỉ có bà ngoại. Từ trong tủ đầu giường đã ngả màu lấy ra một chiếc hộp sắt không mấy bắt mắt, bên trong đựng đầy huân chương quân công. “Cháu gái ngoan, bà ngoại sẽ đòi lại công bằng cho cháu.”
Ngày Gió Xuân Về Cha ta là rể của nhà khác. Còn ta là con riêng của cha ta ở bên ngoài. Năm ta năm tuổi, cha ta dẫn theo mẹ ta bỏ trốn, bỏ lại ta một mình. Khi đói, ta đã ăn rơm trên mái nhà, uống cặn dư trong thùng nước rửa bát. Khi ta bị bọn trẻ ăn xin đánh đến thoi thóp thì bà bán thịt lợn ở chợ bỗng từ đâu xuất hiện. Bà chính là vợ cả của cha ta, bà không có con cái. Bị người ta chỉ trích là con hổ cái cô độc, cuộc sống cũng không được như ý. Ta theo bà giết lợn bán thịt, chiến tranh qua đi, dần dần hết khổ. Ta trở thành một ngự tứ nữ y, bà cũng có được đứa con gái bên cạnh mình. Lúc này cha ta bỗng xuất hiện, nói muốn bù đắp cho ta, còn muốn tái hợp với bà. Ta cười lạnh lùng, lấy ra tờ giấy đoạn tuyệt quan hệ, còn bà thì lấy dao giết lợn, đuổi theo cha ta năm con phố.
Nhật Ký Làm Di Nương Khi ta còn làm đại nha hoàn ở phủ Tuyên Bình hầu, cuộc sống trôi qua sung sướng giốngnhư tiểu thư vậy. Tam tiểu thư tuy là con thứ của hầu phủ, hơn nữa mẫu thân chỉ là một di nương không được sủng ái, nhưng phu nhân hầu phủ lại là người độ lượng, hiền đức, đối xử với đích thứ như nhau. Dù là con của ai sinh ra, các tiểu thư thiếu gia đều được ăn mặc dùng đồ tinh xảo xa hoa, người nào cũng được nuôi dưỡng sung sướng, quý giá như vàng ngọc. Ta là đại nha hoàn nhất đẳng, đồ ăn thức uống đều là đồ tốt mà tam tiểu thư thưởng xuống. Công việc hằng ngày chỉ là hầu hạ tam tiểu thư đọc sách viết chữ, đánh đàn thêu hoa, nói chuyện vui đùa, đúng là mười ngón tay không dính nước mùa xuân, so với tiểu thư nhà giàu cũng chẳng kém cạnh gì. Người ta đều nói rằng đại nha hoàn như ta sau này sẽ theo tiểu thư xuất giá, rồi đến lúc thích hợp sẽ hầu hạ cô gia, trở thành trợ thủ đắc lực của tiểu thư trong nội trạch. Nói cho dễ hiểu thì chính là di nương, thiếp thất. Đúng vậy, trở thành di nương chính là mục tiêu phấn đấu cuối cùng của ta – một đại nha hoàn.
Đào Thuỷ Thôn Năm ta mười tuổi, tổ mẫu dẫn ta đến phủ Quốc Công để “đón gió thu” (ý nói xin sự giúp đỡ). Ai ngờ, một lần đi tùy tiện như vậy lại giúp ta kiếm được một phu quân vừa tuấn tú vừa giàu có. Là phận nữ nhi thôn quê bán bánh mè, ta cứ ngỡ đây đã là đỉnh cao cuộc đời mình rồi. Nhưng không ngờ, vào ngày thành thân, ngay cả Thái Thượng Hoàng cũng đến dự.