Nhân Thú

Đại Bạch Vĩ “Tôi có thể chạm vào đuôi của anh không?” Tôi cẩn thận hỏi ông chủ của mình. Anh ta đang say rượu, dưới lớp âu phục chỉn chu lại lộ ra một chiếc đuôi trắng xù mềm mại ở phần đốt sống cuối cùng! Anh ta mơ màng, đôi má ửng hồng vì men say, nhưng giọng nói vẫn lạnh lùng như cũ: “Được.” “Phương Tiểu Linh, em có thể chạm vào.”

Tôi Đã Quay Lưng Không Hề Do Dự Tôi bị hệ thống “Đa tử đa phúc” ràng buộc, xuyên vào thế giới thú nhân. Sau khi được một thú nhân tộc thỏ cứu giúp, tôi và anh ấy nảy sinh tình cảm, rồi sinh ra ba bé thỏ dễ thương. Nhưng khả năng sinh sản đặc biệt của tôi bị các thú nhân khác phát hiện. Họ nhân lúc Bạch Dực đi săn, b*t c óc tôi, é p tôi sinh con. Vì để cứu tôi, Bạch Dực – vốn thuộc tộc thỏ yếu ớt – liều mạng trên đấu trường, nhưng vẫn bị đánh đến đ ầ u r ơ i máo chảy, chỉ có thể trơ mắt nhìn tôi bị đưa đi. Sau khi tôi trốn thoát trở về, anh ấy không hề chê bai mà còn cố gắng bù đắp cho tôi mọi thứ. Nhưng chỉ trong 5 năm ngắn ngủi, tôi đã bị bắt đi đến 8 lần, sinh liền 10 đứa con. Tôi cầu xin hệ thống cho tôi trở về thế giới ban đầu, nhưng nó lạnh lùng đáp: “Không thể quay lại.” ………….

Chó Nhà Tôi Là Sói Tôi nhặt được một con “chó bỏ đi” dạng thú nhân ở chợ đen về làm vệ sĩ. Bạn thân tôi tròn mắt: “Con mẹ nó, rõ ràng là sói mà!” Tôi không tin. Cho đến khi quân đoàn thú nhân lục soát đến tận nhà. “Lão đại nhà bọn tôi có ở đây không?” “Thuần huyết lang nhân, giết người không chớp mắt.” Tôi vô tội đáp: “Nhà tôi chỉ nuôi một con chó thôi mà.” Nói rồi tôi còn xoa đầu anh ta: “Cún con ngoan~” Anh ta đeo rọ mõm, gầm gừ trong cổ họng vài tiếng trầm thấp. Và rồi… trước mặt bao nhiêu thú nhân, lại lắc lắc cái đuôi phía sau. Cả đám đứng hình. “Lão đại, bọn tôi tìm anh nửa năm rồi.” “Kết quả anh trốn ở đây… làm chó nhà người ta?”

Táo Bạo Bắt gặp chồng sắp cưới là người thú, trước khi kết hôn muốn cho em gái tôi mượn giống. Trần Ý Ly nhíu mày, ngữ khí lạnh lùng: “Chỉ là muốn giúp con bé có đứa con khoẻ mạnh mà thôi, cũng không phải ngoại tình, em không cần phải chuyện bé xé ra to. Xin lỗi em gái em đi.” Hốc mắt cô em gái tôi phiếm hồng, cố nén uất ức: “Chị, bạn trai em không được, nhưng bác sĩ nói tình trạng sức khỏe hiện tại của em cần mau chóng mang thai. Người thú ở phương diện này rất mạnh, anh rể cũng chỉ giúp em, giữa bọn em cái gì cũng không có, chị ngàn vạn lần không nên hiểu lầm.” Sau đó, Trần Ý Ly bắt gặp tôi và đối thủ một mất một còn của hắn – Hứa Tân Nam ôm hôn nồng nhiệt. Đôi mắt hắn đỏ ngầu, lạnh lùng chất vấn tôi: “Khương Bắc – con mẹ nó các người đang làm gì vậy?!” Tôi bình tĩnh trả lời: “Tìm anh trai của anh xin giống chất lượng tốt một chút mà thôi.” Hứa Tân Nam nhéo eo tôi nhìn về phía hắn, môi mỏng khẽ nhếch: “Chậc, cậu đừng có không biết lớn nhỏ, gọi chị dâu đi.”

Giao Nhân Người hầu dâng lên một giao nhân, nói rằng loài này có thể khóc ra ngọc trai. Ta cầm roi ngựa đặt lên cằm hắn, ánh mắt đối diện với một khuôn mặt đầy ngạo mạn và cố chấp. “Ngươi đừng mơ lấy được nước mắt của ta.” “Ồ? Thật vậy sao?” Sau một trận roi phạt, trên thân thể trắng nõn của hắn xuất hiện vô số dấu vết đỏ. Ta ra tay rất có chừng mực, không làm rách da hay chảy máu, chỉ khiến da thịt sưng đỏ. Thân thể cơ bắp săn chắc như ngọc, những vết đỏ như nứt vỡ, đẹp đến lạ kỳ. Hắn cắn răng chịu đựng, quả thật không rơi một giọt nước mắt nào. Sau đó, ta dùng tay dò vào nơi dưới lớp vảy cá của hắn, một chỗ nhạy cảm, nóng bỏng và ẩm ướt không thể không mở ra, để ta thăm dò. “Đừng… xin ngươi…” Chớp mắt, những giọt lệ như mưa, rơi xuống không ngừng.

Sau Khi Nuôi Một Mỹ Nhân Ngư, Tôi Không Xuống Giường Nổi Tôi nuôi một mỹ nam ngư. Nước mắt của anh ta là ngọc trai, có thể bán được rất nhiều tiền. Hôm nay, như thường lệ, tôi lại bắt anh ta khóc, thì trước mắt bỗng hiện ra dòng bình luận: 【Cười chết mất, nam chính định tỏ tình với chị gái bá đạo, kết quả bị đánh bất tỉnh, bị vác về nhà, ngày nào cũng bị bắt nạt, nước mắt thì bị đem bán lấy tiền, đúng là thảm thật!】 【Chị gái bá đạo không biết chứ, nam chính là thái tử tộc nhân ngư đấy! Nếu chị ta chịu làm thái tử phi, thì giàu sang phú quý hưởng không hết, thế mà lại cứ thích trói anh ta, đánh đập mỗi ngày.】 【Mà chị gái lần nào cũng đánh ngay giữa đuôi cá, chẳng lẽ không biết ở đó là chỗ nào sao? Nghĩ thôi cũng thấy đau thay nam chính rồi.】 【Lầu trên nhầm rồi, chưa chắc là đau đâu, rõ ràng là sướng thì có! Không tin thì nhìn đi, mỗi lần chị gái dừng tay, nam chính lại tự động lấy đuôi cá cọ vào tay chị ấy đấy!】 Tay tôi đang đánh đuôi cá cũng khựng lại. Trước mắt, mỹ nam ngư vẫn giữ vẻ xấu hổ và phẫn nộ, nhưng lại âm thầm ưỡn người, đưa đuôi cá tới gần tôi hơn. Đúng lúc ấy, lại một dòng bình luận xuất hiện: 【Hóng cảnh chị gái bá đạo sau khi kiếm đủ tiền rồi vứt bỏ nam chính, để rồi nam chính hóa thú, ngày ngày ngược lại chị gái đến phát khóc! Tội nghiệp chị ấy, vẫn chưa biết gì cả!】

Hồi Quang Chi Tử Khi ta hạ sinh nữ nhi, bà đỡ run rẩy bẩm báo với Tống Phù Chu: “Bẩm là… là một công chúa.” “Hoàng tử hay công chúa đều như nhau cả.” Trong mắt Tống Phù Chu, niềm vui chẳng hề giảm sút. Hắn bước nhanh tới, trân trọng vô cùng mà mở lớp tã bọc đứa trẻ ra. Nào ngờ đúng lúc ấy, một đoạn đuôi rắn trơn nhẵn bỗng dưng thò ra từ dưới lớp tã. Vị đế vương ôn hòa đoan chính ấy, sắc mặt lập tức tái nhợt như tờ giấy.

Khi Ký Chủ Bỏ Mặc Gặp Phản Diện Người Cá Biết được phản diện là một nhân ngư, mỗi lần khóc sẽ rơi ra ngọc trai, tôi lập tức từ thùng rác móc lại q/ue th/ử th/ai mình vừa vứt. Rồi đi lên sân thượng. “Này, nhân ngư bọn anh mỗi lần sinh là mấy đứa con vậy? Ăn thức ăn cá hay bú sữa bột?” Giang Dạ đang đứng trên tầng thượng tính nhảy lầu, nghe vậy chân loạng choạng suýt ngã từ tầng 18 xuống. Tôi lắc đầu thở dài: “Thôi quên đi, sinh xong tôi vứt thẳng xuống biển luôn cho rồi.” Sau này, khi đứa nhỏ chào đời, Giang Dạ đến ngủ cũng không dám, sợ tôi sẽ nhân lúc anh ta không để ý mà mang con đi “phóng sinh”. Lần nữ chính và nam chính giận dỗi nhau rồi tìm đến tận cửa, thì anh ta đang gào lên khi nhìn bảng điểm bơi lội của con lớn: “Con là nhân ngư đấy! Làm sao lại sợ nước chứ?!”

Dựa Vào Bình Luận, Ta Chinh Phục Phu Quân Người Thú Rắn Bị Kỷ Dạ giam cầm ba năm, cuối cùng ta cũng trốn thoát khỏi đảo Xà. Nhưng ngay trước khi lên bờ, ta lại bị bắt về. Trong lúc tuyệt vọng, ta nhìn thấy dòng bình luận trôi nổi trên đỉnh đầu Kỷ Dạ: 【Cuối cùng cũng đến cảnh kích thích trong căn phòng nhỏ tối tăm rồi sao? Kỷ Dạ vốn là người thú rắn, ngoài mặt lạnh lùng nhưng thực chất rất trọng dục. Lần này nữ phụ suýt chạy thoát, chắc chắn đã chọc giận hắn, về đến nơi thì bảy ngày bảy đêm nàng đừng mong xuống giường.】 【Nữ phụ thật đáng thương, cố gắng chạy trốn, nhưng lại không biết mình bị gia đình dâng hiến cho phản diện. Cha, anh em trai và cả vị hôn phu của nàng đều đã quỳ dưới váy nữ chính từ lâu.】 【Nữ phụ ngốc quá, phản diện là Vương thú, ngay cả thể chất mê hoặc của nữ chính cũng không làm gì được hắn, vậy mà hắn lại điên cuồng yêu nàng. Chỉ cần nàng làm nũng một chút, hắn sẵn sàng dâng cả mạng sống cho nàng!】 Nhìn biểu cảm lạnh lẽo của Kỷ Dạ, ta lấy hết can đảm, nửa tin nửa ngờ mà hôn lên môi hắn. “Kỷ Dạ, ta sai rồi. Tha thứ cho ta lần này được không?” Nét giận dữ trên mặt Kỷ Dạ lập tức biến mất, khóe môi hắn khẽ nhếch lên: “Không được có lần sau!”