SE
Đừng Gọi Tên Em Nữa Ánh trăng sáng của chồng tôi đã bị c ư.ỡ ng h iế.p rồi sát hại. Khi tôi tỉnh lại trong bệnh viện, anh ấy đang ngồi bên giường, tiều tụy canh chừng. “Là cô thuê người làm đúng không?” Biểu cảm đau đớn của anh ấy khiến tôi thấy buồn cười. Tôi nhếch môi, kéo căng vết thương còn chưa lành. “Là do cô ta tự chuốc lấy.” Từ khoảnh khắc đó, trong lòng Phó Duật Thâm, tôi đã bị tuyên án tử hình.
Tựa Như Mây Khói Thế tử trời sinh kiêu ngạo nhưng hơi nhút nhát, sau khi vô tình rơi xuống nước và trở thành kẻ ngốc, hắn dần mất đi sự yêu thương. Khi hắn đến tuổi học cách quan hệ vợ chồng, phu nhân đã chọn một nha hoàn xinh xắn trong viện để ngủ với hắn, và đó là ta. Từ nhỏ ta đã giỏi nuôi lợn nên cũng nuôi thế tử thành một chàng trai béo tròn, ngoan ngoãn. Thế nhưng sau này, khi hắn khỏi bệnh lại chê ta thô tục, thiếu sự nhã nhặn nên hắn ném khế ước bán mình xuống trước mặt ta và đuổi ta đi. Ta vui tươi hớn hở về nhà nuôi lợn. Sau đó, ta nghe nói đã làm ầm ĩ một trận, đòi ra ngoài đi tìm nha hoàn tên Lan Linh. Có người hỏi ta có phải nha hoàn đó hãy không, ta vội vã xua tay và đáp: “Ta tên là Nhị Hoa.”
Giấc Mộng Vinh Quang Mẹ tôi tung tin đồn, ép chết người đứng đầu kì thi tuyển sinh đại học. Đối mặt với sự chất vấn, bà như phát điên: “Không phải mẹ là vì để con có thể giành được vị trí số một của trường sao!” Bởi vì như vậy, bà ấy mới có thể có được tư cách trở thành đại diện phụ huynh ưu tú lên bục diễn thuyết, giành được vinh quang. Bởi vì vinh quang đó, trong 18 năm, bà ép đến mức ba phải bỏ đi, tan nhà nát cửa, hủy hoại thanh xuân của tôi. Thậm chí, khi ý thức được tôi chỉ có thể đứng thứ hai, bà gạt bỏ tương lai của chàng thiếu niên đứng đầu kia. Vì vậy khi hội phụ huynh tuyên bố hủy bỏ hoạt động để tưởng niệm trạng nguyên, bà ấy đã phát điên. Đó là kì nhập học đại học 3 năm trước, trước mặt toàn trường, bà ấy nhéo tai tôi chửi mắng : “Cái ngữ chỉ thi đứng thứ hai, tao nuôi mày được ích lợi gì? Sao mày không đi chết đi! Tao không đóng học phí đại học cho mày, tự đi bán cái thân mày mà đóng đi!” Do vậy ngày thứ hai, tôi cúi mình dập đầu 3 cái trước nhà cậu thiếu niên ấy. Sau đó đi lên tầng thượng mà cậu Trạng nguyên kia từng đến.
Cây Kết Hương Nửa đêm về sáng, khoảng hai giờ, người yêu cũ của tôi lại đến. Anh ta dùng chìa khóa mở cửa, thay dép rồi đi vào phòng tắm, sau đó ra bếp nấu mì… Nghe tiếng anh ta lúi húi làm những việc quen thuộc mà ồn ào ấy, tôi bực bội vùi đầu vào chăn, cố ép mình ngủ. Nhưng càng cố ngủ thì càng không tài nào ngủ được, tôi bất giác nhớ lại tất cả những chuyện đã qua.
Mười Năm Và Một Đời Tôi và Phó Thanh Hứa là kết quả của một cuộc hôn nhân gia tộc. Anh ta có một “bạch nguyệt quang” trong lòng, sau khi kết hôn, chúng tôi nhìn nhau mà cảm thấy chán ghét. Mười năm sau ngày cưới, anh ta qua đời vì ung thư dạ dày. Tôi, ở tuổi trung niên mất chồng và kế thừa khối tài sản khổng lồ của anh ta, thật là sướng chết đi được! Sau khi “sướng” chết rồi, tôi lại trọng sinh…
Ước Hẹn Tan Như Bọt Biển Chồng tôi để đẩy tôi ra, chính anh ấy bị xe hơi đâm bay đi, bác sĩ nói anh ấy có thể cần phải cắt cụt chân. Sau khi nghe xong, không chút do dự tôi đề nghị ly hôn với anh ấy. Tôi nói: “Chu Phóng, em không thể yêu một người tàn phế.” Để anh ấy từ bỏ, tôi phá bỏ đứa con ba tháng trong bụng. Tôi nhìn ánh sáng trong mắt anh ấy dần tắt, mặc cho tuyệt vọng lan dần trên người anh ấy. Rồi sau đó anh ấy hồi phục một cách kỳ diệu, nhưng lại hận tôi thấu xương. Anh ấy đến chùa cầu nguyện thì được một người nổi tiếng trên mạng ngẫu nhiên phỏng vấn, người đó hỏi điều ước của anh ấy là gì, anh ấy nhìn vào ống kính từng chữ một nói: “Hy vọng vợ cũ của tôi không được chết tốt.” Bồ Tát linh nghiệm, điều ước của anh ấy thực sự trở thành hiện thực. Nhưng anh ấy lại phát điên.
Nữ Xuyên Sách Mau Cút Đi! Cô gái xuyên sách đem lòng yêu trúc mã của tôi. Chính cô ta tuyên bố rằng chính cô ta mới là nữ chủ, sẽ cùng trúc mã của tôi yêu nhau suốt cuộc đời này. Còn tôi chỉ là bia đỡ đạn thứ N, đã định trước sẽ trở thành hòn đá lót đường cho bọn họ trên con đường tình yêu. Tôi không tin. Cho đến khi tôi nhìn thấy trúc mã của mình, người đã từng kháng cự cô gái xuyên sách, giờ lại xịt lên mình nước hoa dành dành yêu thích nhất của cô ta, vì cô ta mà hủy bỏ hôn ước với tôi ở nơi công cộng. “Nhược Mai, anh từ trước đến giờ chưa từng thích một người nào nhiều như vậy, từ nhỏ đến lớn, em là người hiểu chuyện nhất, em nhất định sẽ thành toàn cho bọn anh, có đúng không?”. “Sau khi hủy bỏ hôn ước, em vẫn là em gái của anh!”. Tôi ngơ ngác nhìn anh ấy, hóa ra, thanh mai trúc mã thật sự không thể vượt qua được địch từ trên trời giáng xuống. Cô ta chỉ mất có ba tháng, liền có thể đánh bại hai mươi năm của tôi.
Nhất Sinh Bình An Vào ngày phu nhân tướng quân Dịch gia hạ sinh, bầu trời kinh thành đỏ rực, ánh vàng chiếu khắp phòng. Một đạo sĩ đã lớn tiếng nói rằng đây là điềm đại cát, giống như có điềm báo của phượng hoàng. Tuy nhiên, đạo sĩ này không ngờ rằng Dịch gia lại sinh đôi hai nữ nhi. Mọi người đều cười, làm sao phượng hoàng có thể tồn tại cùng lúc hai con? Thế là đạo sĩ bị đuổi ra khỏi kinh thành vì bị coi là lừa đảo. Chỉ có ta biết, ông ấy nói đúng sự thật.
Niệm Niệm Sơn Hà Khi Minh Dung gặp Đoan Mộc Vũ, một người chín tuổi, một người mười bốn tuổi, một người là cháu gái của Thừa tướng, một người là “con rể nuôi từ nhỏ” được chọn. Khi đó, thiếu niên tràn đầy nhiệt huyết và nghị lực, sắc bén như một thanh bảo k//iếm. Hắn nhìn chằm chằm vào bóng dáng nhỏ bé trên ghế dài, đôi mắt như chảy m//áu, như thể hắn đang phải chịu một sự ủy khuất rất lớn. Minh Dung đang dựa vào ghế dài với vẻ mặt ốm yếu, rõ ràng là ở độ tuổi ngây thơ và hoạt bát, nhưng vẻ mặt lại đầy suy sụp, giống như một lão thái thái già yếu. Nàng để cho Đoan Mộc Vũ chửi bới không ngừng, chỉ cuộn người trong chiếc áo lông cáo của mình, ho một lúc rồi dùng khăn tay che miệng, sau đó ngẩng đầu lên, sắc mặt tái nhợt, thờ ơ nhìn thiếu niên, không vui cũng không buồn: “Ngươi yên tâm, có lẽ ta sẽ không sống nổi qua ngày… cập kê đâu.”
Chàng Trúc Mã Của Tôi Sau khi tôi chết, trúc mã của tôi phát điên rồi. Lúc bà nội qua đời, ông nội dẫn về một cô gái câm. Cả nhà vì cô ta mà học ngôn ngữ dành cho người câm, bố mẹ che chở cô ta, anh trai thương tiếc cô ta. Bất luận tôi làm cái gì thì trong mắt bọn họ đều chỉ là đang “tranh giành tình cảm”. Tôi nhập viện do nôn ra máu, bác sĩ bảo trong cơ thể tôi giờ có hơn mấy chục loại độc. Tôi đã gửi báo cáo lên nhóm chat gia đình nhưng chẳng ai để tâm đến, anh trai còn đá tôi ra khỏi nhóm. Thì ra cô gái câm là người xuyên việt, cô ta cướp đi vận khí của tôi rồi trở thành nữ chính của thế giới này. Còn tôi thì trở thành nữ phụ độc ác rất nhanh đã phải đi lĩnh cơm hộp. Người nhà dung túng cho cô gái câm hạ độc tôi, bọn họ đều mong tôi sớm chết đi. Ba ngày sau khi tôi chết, Lục Cân Hạc người bị tôi bắt nạt mười tám năm đã quay về…
Chung Bất Tự Thiếu Niên Du Nghe nói, ngày nhận được ý chỉ triệu ta vào cung, Lạc vương náo loạn từ Dưỡng Tâm điện của Hoàng đế, đến tận Ninh Thọ cung của Thái hậu. Hoàng đế là con nuôi của Thái hậu, Lạc vương lại là con ruột của Thái hậu, cho nên trong lòng hắn chắc chắn rằng mình có thể thắng. Kết quả Hoàng đế tránh mặt không gặp hắn, Thái hậu thì trực tiếp ném chén trà về phía hắn: “Nếu ngươi còn đ//iên cuồng như vậy, cẩn thận tính m//ạng của nữ nhi Tiêu gia!” Lạc vương lúc này mới chán nản ngã xuống đất. Hắn vốn là thiếu niên sáng chói nhất kinh thành, có ân sủng của hoàng huynh, được mẫu hậu thiên vị, luôn toả sáng và tràn đầy năng lượng. Hiện tại hắn mới hiểu được, mặc dù như vậy, hắn cũng tranh không nổi với trời, mà hoàng huynh của hắn chính là trời. Hắn thua, cũng nhân tiện thua cả đời ta. Nhưng ta vẫn cảm kích hắn đã nguyện ý vì ta mà tranh giành một chút. Bởi vì hắn là người trong lòng ta ba năm qua.
Bước Đường Cùng Mẹ tôi tung tin đồn, ép chết người đứng đầu kì thi tuyển sinh đại học. Đối mặt với sự chất vấn, bà như phát điên: “Không phải mẹ là vì để con có thể giành được vị trí số một của trường sao!” Bởi vì như vậy, bà ấy mới có thể có được tư cách trở thành đại diện phụ huynh ưu tú lên bục diễn thuyết, giành được vinh quang. Bởi vì vinh quang đó, trong 18 năm, bà ép đến mức ba phải bỏ đi, tan nhà nát cửa, hủy hoại thanh xuân của tôi. Thậm chí, khi ý thức được tôi chỉ có thể đứng thứ hai, bà gạt bỏ tương lai của chàng thiếu niên đứng đầu kia. Vì vậy khi hội phụ huynh tuyên bố hủy bỏ hoạt động để tưởng niệm trạng nguyên, bà ấy đã phát điên. Đó là kì nhập học đại học 3 năm trước, trước mặt toàn trường, bà ấy nhéo tai tôi chửi mắng : “Cái ngữ chỉ thi đứng thứ hai, tao nuôi mày được ích lợi gì? Sao mày không đi chết đi! Tao không đóng học phí đại học cho mày, tự đi bán cái thân mày mà đóng đi!” Do vậy ngày thứ hai, tôi cúi mình dập đầu 3 cái trước nhà cậu thiếu niên ấy. Sau đó đi lên tầng thượng mà cậu Trạng nguyên kia từng đến.
Ánh Trăng Sáng Trong Ngày tôi bị chẩn đoán ung thư giai đoạn cuối, tôi lại mơ thấy mình là ánh trăng sáng sớm lụi tàn trong một câu chuyện ngược tâm. Thanh mai trúc mã của tôi, Quân Dịch An, đang thủ thỉ bên tai: “Minh Nguyệt, đi ăn lẩu cay đi.” Tôi khẽ cười: “Đổi khẩu vị đi, thử lẩu cà chua xem.” Nữ chính không ăn được cay, nhưng để giống tôi, sau khi được Quân Dịch An bao nuôi, cô ấy ngày ngày ăn cay, cuối cùng mắc bệnh dạ dày. Đã biết mình chẳng còn sống bao lâu, tôi càng không muốn để người khác vì tôi mà bất hạnh.
Tựa Như Mây Khói Thế tử trời sinh kiêu ngạo nhưng hơi nhút nhát, sau khi vô tình rơi xuống nước và trở thành kẻ ngốc, hắn dần mất đi sự yêu thương. Khi hắn đến tuổi học cách quan hệ vợ chồng, phu nhân đã chọn một nha hoàn xinh xắn trong viện để ngủ với hắn, và đó là ta. Từ nhỏ ta đã giỏi nuôi lợn nên cũng nuôi thế tử thành một chàng trai béo tròn, ngoan ngoãn. Thế nhưng sau này, khi hắn khỏi bệnh lại chê ta thô tục, thiếu sự nhã nhặn nên hắn ném khế ước bán mình xuống trước mặt ta và đuổi ta đi. Ta vui tươi hớn hở về nhà nuôi lợn. Sau đó, ta nghe nói đã làm ầm ĩ một trận, đòi ra ngoài đi tìm nha hoàn tên Lan Linh. Có người hỏi ta có phải nha hoàn đó hãy không, ta vội vã xua tay và đáp: “Ta tên là Nhị Hoa.”
Cô Gái Nhỏ Khương Miên Mẹ tôi lúc sinh tôi vì khó sinh mà qua đời, anh trai hận tôi 20 năm. 18 tuổi khi tôi bị người ta xâm hại, anh cười nói, nếu tôi chết đi thì tốt. Vào ngày sinh nhật 24 tuổi, tôi leo lên ban công, anh lại khóc không thành tiếng cầu xin tôi, “Anh sai rồi, anh sai rồi mà…” Tiếng gió gào thét bên tai, tôi nhìn anh, cong môi mỉm cười: “Em sắp chết rồi, anh trai, anh có vui không?” Nghe nhạc tại đây
Một Chín Một Mười Ta đã phải lòng hoàng thượng 10 năm, hắn từng vô số lần nhục nhã, giày vò ta bằng chuyện hoan ái nam nữ. Nhiều năm sau, hắn trở thành tù nhân của ta. Ta trói cổ tay của hắn lại, ra lệnh cho một người đàn ông trung niên khỏe mạnh đi vào phòng giam của hắn cả một đêm…
Ánh Trăng Soi Sáng Mình Ta Thái tử điện hạ cùng ta ân ái bảy năm, trong lúc lưu lạc ở dân gian thì mất trí nhớ. Chàng yêu một đoá sơn trà hoang dã tự do sinh trưởng ở thôn quê. “Nguyên Ninh, từ đầu đến cuối ta đều không hiểu, tại sao trước kia ta lại thích nữ tử vô vị như ngươi.” Ta không khóc không làm loạn, giữ vững tôn nghiêm của quý nữ vọng tộc, thiêu rụi từng món đồ trước kia chàng tặng ta, nào là bút lông sói, bùa bình an, hoa dành dành khắp vườn… Chàng thở phào nhẹ nhõm, cho rằng cuối cùng ta cũng buông bỏ. Chàng bắt đầu ngày càng sa đọa, cũng đối xử tốt với hoa sơn trà hoang dã đó hơn. Cho đến lúc chàng nhớ lại tất cả. Canh giữ trước sân vườn nay đã trơ trọi của ta, không dám vượt qua lôi trì nửa bước. Sau đó, nhìn ta từ từ tương tư thành bệnh, lao lực quá độ trong những năm qua. Dần dần giống như đèn dầu đã cạn…
Nguyện cùng Nguyệt Nguyệt Thiên kim thật bảy tuổi đã lột da một con rắn độc đang còn sống rồi nhét vào nội y của kẻ thù. Chị là người thừa kế duy nhất của gia tộc, từ nhỏ đã có tính cách có thù tất báo, không ai dám chọc vào. Tôi chỉ là cô nhi bố đưa về, vì để có người chống lưng nên đã ôm chặt đùi chị ấy. Trong khoảng thời gian dài sau đó, chị cắn người tôi đá người, chị bị đánh tôi bị mắng, lúc chị ấy tức giận tôi vẫn ôm chị ấy, gọi chị ấy là “chị”. Sau này cuối cùng chị ấy cũng không chê tôi phiền nữa, nụ cười trên mặt chị cũng ngày càng dịu dàng, bắt đầu kiềm chế tính tình, rèn luyện trở thành một người thừa kế hợp để bảo vệ tôi. Nhưng tôi không chờ được đến ngày đó đã bị một đám người bắt nạt vây quanh: “Xử lý đứa con hoang này, chắc chắn đại tiểu thư sẽ rất vui!” Nghe nói vào ngày tôi nhảy lầu, chị ấy đã buộc một chiếc máy bay ở nước ngoài dừng lại. Sau đó máu tươi nhuộm đỏ sân trường, mọi người mới biết, cuộc thảm sát những kẻ bắt nạt bây giờ mới bắt đầu.
Ngọn Đèn Tương Tư Thái tử điện hạ cùng ta ân ái bảy năm, trong lúc lưu lạc ở dân gian thì mất trí nhớ. Chàng yêu một đoá sơn trà hoang dã tự do sinh trưởng ở thôn quê. “Nguyên Ninh, từ đầu đến cuối ta đều không hiểu, tại sao trước kia ta lại thích nữ tử vô vị như ngươi.” Ta không khóc không làm loạn, giữ vững tôn nghiêm của quý nữ vọng tộc, thiêu rụi từng món đồ trước kia chàng tặng ta, nào là bút lông sói, bùa bình an, hoa dành dành khắp vườn… Chàng thở phào nhẹ nhõm, cho rằng cuối cùng ta cũng buông bỏ. Chàng bắt đầu ngày càng sa đọa, cũng đối xử tốt với hoa sơn trà hoang dã đó hơn. Cho đến lúc chàng nhớ lại tất cả. Canh giữ trước sân vườn nay đã trơ trọi của ta, không dám vượt qua lôi trì nửa bước. Sau đó, nhìn ta từ từ tương tư thành bệnh, lao lực quá độ trong những năm qua. Dần dần giống như đèn dầu đã cạn…
Năm Tháng Trôi Qua, Em Vẫn Chỉ Là Em Mọi người đều nói, tôi là người tình được cưng chiều nhất bên cạnh thái tử gia của giới thủ đô – Phó Tầm. Đã từng có lúc, tôi cũng tin là như vậy, thậm chí còn ảo tưởng một ngày nào đó anh ta sẽ cho tôi một danh phận. Cho đến ngày hôm ấy, tôi và bạch nguyệt quang của anh ta cùng bị bắt cóc. Trong điện thoại, giọng anh ta khàn đặc nhưng lại không chút do dự mà lựa chọn từ bỏ tôi. …