Sủng

Tôi trở lại ngày anh ấy tỏ tình với tôi.Thiếu niên ấy ngồi vắt chân, lười biếng dựa vào lưng ghế sofa, đầu ngón tay kẹp điếu thuốc mới châm.Ánh mắt của anh ấy lướt qua phòng một vòng rồi dừng lại ở góc.“Vậy thì cô ấy đi.”Trong bầu không khí im lặng, giọng anh không quá cao cũng không quá thấp, toát lên vẻ hời hợt đầy khinh suất.“Này, tôi thích cậu.”

Khi đi vào giấc mơ của chồng, tôi mới phát hiện ra một tính cách hoàn toàn khác của anh ấy.Bình thường, anh ấy: Vẻ mặt nghiêm nghị, giọng điệu lạnh lùng, vì bảo vệ “bạch nguyệt quang” mà nghiêm khắc cảnh cáo tôi: “Tránh xa Tiểu Mạn ra, nếu cô ấy có bất kỳ tổn hại nào, tôi sẽ không tha cho em.”Trong giấc mơ của anh ấy: Đôi mắt đong đầy tình cảm, biểu hiện buồn bã, tội nghiệp nhìn tôi: “Chỉ có anh mới có thể nhìn thấu sự mạnh mẽ giả tạo của em, hiểu được nỗi buồn của em, bảo vệ sự yếu đuối của em… huhu, vợ yêu ơi, nhìn anh một cái được không?”

Mọi người đều nói bác sĩ Ôn ở khoa ngoại thần kinh là người không gần gũi với phụ nữ.“Ngoan nào~ Để anh hôn thêm một cái.”Người đàn ông có vẻ mặt lạnh lùng, đôi môi mỏng khẽ mở, giọng nói trầm ấm đầy từ tính thốt ra câu nói khiến tim người nghe đập loạn nhịp.Sao bảo là không gần gũi phụ nữ mà? Tôi khẽ sờ lên đôi môi hơi sưng đỏ của mình mà trầm ngâm suy nghĩ…

Bị ép buộc làm chim hoàng yến trong suốt ba năm, rồi đột nhiên kim chủ của tôi phá sản.Tôi nhận được một khoản tiền từ Cận Gia Ngôn, trong khi anh ấy bình thản chuẩn bị tự sát.Đối diện với tôi, anh ấy nói: “Xin đừng chế giễu tôi, và em có thể rời đi rồi.”“Tôi không đi đâu.” Tôi lắc đầu.“Bây giờ đến lượt tôi chiếm đoạt anh.”

Sau khi tôi và cô bạn thân đậu vào cùng một trường đại học, cô ấy đã bao nuôi một anh chàng mọt sách nghèo.Còn tôi, quay lưng lại bao nuôi một anh chàng lưu manh của trường, người mà thường bán rượu trong quán bar.Mọi người đều cười nhạo chúng tôi thấy trai đẹp là não liền ngừng hoạt động rồi, dù gì hai anh chàng kia rất đẹp trai, nhưng suy cho cùng vẫn là không có tương lai.Tôi thở dài: “Mẹ ốm, bố thì mê cờ bạc, em gái vẫn đang đi học, còn anh ấy thì khỏi phải nói.Nếu tôi không nuôi anh ấy thì ai sẽ nuôi đây?Đừng nói nữa, tôi chỉ là đau lòng cho anh ấy thôi.”Cho đến khi sau này, khi tôi và bạn thân lén lút đến câu lạc bộ nam để xem các người mẫu nam.Lại vô tình nghe thấy trong phòng VIP trên tầng cao nhất, họ gọi anh mọt sách nghèo là Tiểu Cố Tổng.Quay lại thì gọi anh chàng lưu manh là… Thái tử gia….

Sau khi tôi bị hại chết, đứa con trai mà tôi cực kỳ ghét đã liều mạng để báo thù cho tôi. Người chồng ngày ngày ăn chơi sa đọa của tôi, sau khi phá hủy tập đoàn của kẻ thù, đã ôm hũ tro cốt của tôi và tự vẫn.Linh hồn của tôi trôi nổi trên không trung, không thể tin vào những gì đang diễn ra.Khi mở mắt ra lần nữa, tôi vừa cay nghiệt mắng đứa con trai chỉ đứng hạng nhì toàn trường, vừa đập vỡ hàng loạt đồng hồ hàng hiệu của chồng.Tôi: “…”Tạm ngưng vai diễn độc ác, tôi cần đổi vai thôi.

Viên Mãn Tân hoàng đế bỏ rơi ta, cưới ánh trăng sáng của hắn. Từ đó, cả nhà ta bắt đầu buông thả. Biên ải bị tấn công, cha ta: Bệnh cũ tái phát, không dậy nổi. An ninh kinh thành không tốt, đại ca ta: Nghỉ phép năm, đừng làm phiền. Hộ bộ không có tiền, mẹ ta: Nghèo, không cho vay được. Tân hoàng đế nổi giận: Các ngươi là cái thá gì? Trẫm có đầy người! Được thôi~ Tiếp tục buông thả. Sau đó, huynh trưởng của ánh trăng sáng bị tân hoàng đế phái đi nghênh địch, suýt nữa bị giết. Huynh thứ của ánh trăng sáng bị tân hoàng đế lôi đi phá án, ba ngày sau thì sợ ngây người. Mẹ của ánh trăng sáng vì muốn chống lưng cho con gái mà đã tiêu hết cả tiền dành dụm. Ô hô~ Cứ buông thả mãi, cứ sung sướng mãi~~~

Mùa hè năm tôi đỗ vào Đại học Thanh Hoa, tôi đã quen qua mạng với một thiếu gia giàu có.Anh ấy nói muốn gọi đồ ăn ngoài cho tôi, nhưng tôi từ chối.Anh ấy khen tôi không chạy theo vật chất, nhưng thực ra ở làng tôi thì làm gì có dịch vụ giao đồ ăn.Tôi luôn nhắn tin chào buổi sáng cho anh ấy vào lúc năm giờ, anh ấy lại khen tôi có giờ giấc sinh hoạt điều độ.Nhưng thực ra năm giờ là lúc gà trống gáy, tôi bị đánh thức và không ngủ tiếp được, lo lắng rằng anh ấy sẽ nghe thấy tiếng gà gáy.Chúng tôi đã duy trì một mối quan hệ như thế suốt mùa hè, cho đến khi anh ấy khóc lóc đòi gặp tôi.Tôi hoảng hốt, vì anh ấy phải đi máy bay, chuyển tàu cao tốc, bắt xe buýt đến thị trấn, sau đó đi xe máy đến đầu làng và cuối cùng đi bộ vài dặm đường núi nữa mới đến được.Thế là tôi nhắm mắt, xóa kết bạn với anh ấy và xách hành lý lên Thanh Hoa.Không ngờ rằng buổi học đầu tiên, trợ giảng của giáo sư bảo chúng tôi thêm bạn bè trên WeChat, và tôi đã nhìn thấy một hình đại diện quen thuộc.

Tôi vừa gặp đã yêu bạn cùng phòng của anh trai mình.Cố gắng giả vờ dễ thương, quyến rũ hơn nửa tháng, tôi mới phát hiện hóa ra anh ấy ghét kiểu con gái ngọt ngào.Trong giây lát, tôi cảm thấy bị tổn thương nghiêm trọng, liền chạy vào livestream của anh ta để “nổi điên”:“Buồn cười thật, thực ra tôi cũng chẳng thích kiểu như anh đâu.”“Đồ giả vờ cool ngầu, tôi có người yêu mới rồi, vừa dịu dàng vừa đẹp trai hơn anh…”Tối hôm đó, nam thần eSports lần đầu tiên trong sự nghiệp phải ngừng livestream.Tôi chưa kịp chạy trốn thì đã bị anh ta đuổi theo, vừa khóc vừa cầu xin tha thứ, chiếc nơ bướm màu hồng trên ngực áo cũng bị bóp nát trong tay anh ấy:“Ly Ly, trẻ con làm sai chuyện cũng cần bị phạt đấy…”

Tôi và người con gái “bạch nguyệt quang” trong lòng thiếu gia quyền quý của Bắc Kinh có đến tám phần giống nhau.Mọi người đều khuyên tôi nên làm thế thân để kiếm tiền, nhưng tôi chẳng buồn quan tâm, cứ dựa vào gương mặt này mà đi khắp nơi làm chuyện xấu.Quả nhiên, thiếu gia không chịu nổi, lần nào cũng ném cho tôi 5 vạn và bảo:“Tôi không cho phép em dùng gương mặt của cô ấy để livestream, quá tầm thường.”“Đừng dùng gương mặt của cô ấy để gọi trai đẹp đến!”“Ai cho phép em dùng gương mặt của cô ấy để quyến rũ tôi—”Sau đó, thiếu gia trở thành cái đuôi của tôi, tôi đi đâu anh ta cũng theo, đến cả tắm rửa hay ngủ cũng phải ở bên cạnh.Rồi đến khi “bạch nguyệt quang” quay về nước, cố tình ngã xuống ở sân bay.Thiếu gia chỉ lạnh lùng cười khẩy: “Đừng giả vờ nữa, người có gương mặt giống cô ấy không thể nào yếu đuối như thế được! Đồ trà xanh!”

Ngày hôm đó, con gái tôi chỉ vào bức ảnh tốt nghiệp cấp ba của tôi và hỏi: “Chú đẹp nhất trong ảnh là ai vậy mẹ?”Tôi dừng lại vài giây, rồi nói: “Chú đó là người mà mẹ đã thích nhiều năm.”“Vậy sao mẹ không cưới chú đó?”“Vì chú đó mãi mãi chỉ thích những cô gái xinh đẹp hơn mẹ.”Năm đó trong lúc tôi tuyệt vọng nhất vì sự giằng xé, tôi đã chọn kết hôn để khiến anh ta hối hận.Nhưng sau đó, tôi nhận ra rằng, hóa ra tôi cũng có thể yêu một người khác, không nhất thiết phải là Lục Kinh Trạch.

Quán bar mới khai trương có sự kiện: uống đủ mười ly rượu là có thể mang về bất kỳ món đồ nào trong quán.Tôi uống liền một hơi mười ly, không chút biểu cảm, rồi kéo luôn anh chàng bartender đẹp trai bên cạnh ra về.Cuối cùng, ông chủ quán bar trung niên vốn đang bình thản cũng thay đổi sắc mặt.“Cô gái! Để con trai tôi xuống ngay!”

Sau khi bị ép chia tay với người yêu, tôi bắt đầu nuôi “thế thân” của người mà tôi yêu thầm.Người đó là học trưởng của tôi. Anh trông cực kỳ đẹp trai, phong thái lạnh lùng, còn mang một chút khí chất chán đời.Để không bị anh ấy lấn át, tôi cầm ly rượu vang trong tay rồi nhìn anh ấy với ánh mắt u buồn và lạnh nhạt. Tôi nói: ” Ngoài tình yêu ra, tôi có thể cho anh tất cả mọi thứ.”Tôi cũng nói với bạn bè: “Anh ta chẳng qua chỉ là một món đồ chơi trong lúc nhàm chán của tôi mà thôi.”Tôi bao nuôi anh ấy hai năm, dần dần tôi nhận ra mình đã có tình cảm với anh ấy. Nhưng tôi lại không dám thừa nhận.Thế rồi một ngày nọ, người tôi yêu thầm đã quay về. Vừa hay, hôm ấy là sinh nhật của “thế thân”.Tôi gửi cho anh ấy một tin nhắn lạnh lùng: “Anh ấy đã quay lại, tôi phải đi đón anh ấy rồi.”Nghĩ một lúc, tôi nhắn thêm: “Đừng có làm loạn, sẽ không đáng yêu chút nào đâu.”Trên đường đi, tôi bị hơn chục chiếc xe sang chặn lại. Dẫn đầu là một chiếc Bugatti Veyron, từ đó bước xuống chính là “thế thân” của tôi.Anh ấy nhìn tôi bằng ánh mắt băng giá, khiến tôi không dám giả vờ té ngã để đòi tiền bồi thường thuốc men nữa.Từ những chiếc xe khác bước xuống một loạt công tử, họ huýt sáo rồi nói: “Này, Thái tử gia của Bắc Kinh chúng ta, anh đây là sắp mọc sừng rồi à ha ha ha…”

Chủ tịch Tập đoàn Lục Thị, Lục Yến Châu, đã đăng tải một bức ảnh chụp viên kim cương hồng khổng lồ kèm dòng trạng thái: “Đi thăm bà xã.”Vài giờ sau, nữ diễn viên nổi tiếng đăng tải hình ảnh hai ly rượu vang, khoe chiếc nhẫn có viên kim cương hồng lớn trên ngón áp út và kèm dòng trạng thái: “Cảm ơn vì đã đến thăm, chỉ nhấm nháp chút thôi.”Cả mạng xã hội bùng nổ, mọi người đều kinh ngạc khi biết cặp đôi được ghép đôi kia thực ra là vợ chồng thật.Tôi ngơ ngác nhìn Lục Yến Châu đang nấu cháo cho tôi sau khi “hành sự”: “Anh còn có vợ khác bên ngoài à?”Nghe vậy, Lục Yến Châu sợ hãi: “Vợ ơi, đừng nói bậy, tội đa thê là phạm pháp đấy!”

Tôi nhắm hướng đi tới chỗ của nam thần để thổ lộ, kết quả lại là nhầm người.Vừa nói xong mấy câu, đằng sau vang lên một tràng pháo tay rầm rộ.“…”Nam thần mặt đầy hào hứng: “Chú nhỏ, cuối cùng cũng có người chịu rước chú rồi!”Tôi: ???

Nửa đêm lướt mạng, tôi vô tình xem được một video đời thường của anh chàng điển trai.Nhìn gương mặt đẹp như tượng tạc của anh chàng da trắng lạnh lùng trong video, tôi không nhịn được mà phải để lại bình luận.“Nếu được gả cho người như thế này, dù có ở biệt thự, lái xe sang tôi cũng chịu.”Anh chàng đáp lại: “Em đúng là vất vả quá rồi nhỉ.”

Sau khi có một đêm tình với người chú lạnh lùng, tôi chuẩn bị trốn đi ngay trong đêm thì chợt nhìn thấy một loạt bình luận trên màn hình:【Nữ phụ mạnh mẽ ép nam chính xong còn định mang theo con bỏ trốn, nhưng đợi cô 5 năm sau quay về nước thì nam chính đã là của nữ chính rồi.】【Đúng vậy, nữ phụ độc ác sinh ra một tiểu phản diện, rồi dẫn nó về nước. Nhưng lúc đó nam nữ chính đã thành đôi từ lâu.】Tôi sờ bụng mình, không thể tin nổi.【Nữ phụ sao vẫn chưa trốn, chẳng lẽ cô ấy biết nam chính cũng thích mình mà chỉ ngại không nói ra?】Tôi vén chăn lên rồi nằm trở lại.Trốn cái gì mà trốn, con này sao tôi có thể nuôi một mình được chứ.

Hôm đó, tôi gọi điện cho ba nhưng bấm nhầm số. Sau khi kết nối, tôi mơ màng gọi một tiếng: “Ba ơi!”Đầu dây bên kia im lặng hai giây, rồi bật cười: “Anh không già đến mức đó, em có thể gọi là anh trai.”Và rồi…Chẳng bao lâu sau, anh ấy trở thành bạn trai tôi.

Sau khi biết bản thân bị ung thư, tôi vừa khóc vừa gọi điện tỏ tình cho crush:“Đời này em chưa yêu ai cả, anh có thể hôn em một cái được không?”Anh ấy đồng ý.Kết quả là từ hôn nhẹ đến… giường, rồi bác sĩ báo tin tôi bị chẩn đoán nhầm.Anh ấy nhướn mày nhìn tôi:“Hôn xong rồi định chạy à?”“Không dễ đâu.”

Đồng nghiệp của tôi tỏ tình với sếp, bị từ chối.Bây giờ ngày nào cô ấy cũng lười biếng mà chẳng ai nói gì.Thế là tôi bắt chước cô ấy, đi tỏ tình với sếp.Nhưng sếp lại nhìn thấu mưu kế của tôi:“Thích tôi à? Thế hôn tôi một cái đi, tôi sẽ tin.”“Đây, hôn vào chỗ này.”Anh ấy chỉ vào môi mình.