Tổng Tài

Quá Khứ, Hiện Tại Và Tương Lai Đều Là Anh

Quá Khứ, Hiện Tại Và Tương Lai Đều Là Anh Lúc tôi đi du học về, trúc mã đã thành tổng giám đốc, đang quấn quýt với thế thân của tôi. Mẹ anh đến tìm tôi: “Một ngàn vạn, quay lại bên cạnh con trai tôi.” Tôi nhã nhặn từ chối: “Dì, dì hiểu lầm rồi, tiêu chuẩn để làm ánh trăng sáng chính là giống như người chết vậy.” “Một trăm triệu, có làm không?” “Không thành vấn đề, đảm bảo khiến dì hài lòng!”

Cũng Chỉ Là Hạt Bụi

Cũng Chỉ Là Hạt Bụi Cánh cửa phòng làm việc của chồng tôi bị cô thư ký nhỏ gõ lần thứ tư. Anh ta cau mày: “Cô có hiểu phép lịch sự không, ra ngoài!” Cô thư ký nhỏ ngẩn người, lập tức khóc như mưa, liên tục xin lỗi rồi đóng cửa lại. Chồng tôi mất kiên nhẫn, đuổi theo ra ngoài mắng mỏ. Giọng nói cố tình hạ thấp nhưng vẫn truyền rõ ràng đến tai tôi. Anh ta dỗ dành: “Đừng làm loạn nữa, nhìn bao nhiêu lần cũng thấy cô ta chẳng bằng em.” “Ngoan nào, đừng khóc nữa, ngoài hôn nhân ra, anh đều cho em tất cả được không?” Tôi bình tĩnh đứng dậy. Mở cánh cửa anh ta quên đóng. “Hôn nhân cũng có thể cho, tôi đồng ý.”

Tổng Tài Là Đồ Nhát Gan

Tổng Tài Là Đồ Nhát Gan Đêm trước ngày cưới, em gái tôi chuốc say Cầm Tri Lễ. Muốn gạo nấu thành cơm, phá hoại hôn lễ của tôi. Tôi thì chẳng hề hoảng loạn. Ngược lại, Cầm Tri Lễ – người đàn ông luôn lạnh lùng điềm tĩnh lại luống cuống. Anh ta đá một cú khiến người kia văng ra xa: “Vãi chưởng, ở đâu ra cái con nhỏ xấu hoắc vậy!” Nhìn thấy tôi, lại lập tức yếu ớt, tội nghiệp nói: “Bên ngoài đáng sợ quá, vợ ơi ôm ôm…”

Hóa Mưa Thành Ánh Sáng

Hóa Mưa Thành Ánh Sáng Tôi là vị thiên kim thật nhưng bị người người ghét bỏ, chỉ có bạn trai Giang Tống là không rời đi. Thế nhưng, trước đêm cưới, Giang Tống đã cảm thấy chán. Anh ta qua đêm không về, đùa giỡn với người khác giới. “Yên tâm. Tính cách của Giản Nguyệt, giống như con chó, đánh cũng không đuổi đi được.” Trong tiếng cười đùa của mọi người, chú nhỏ của Giang Tống lên tiếng: “Nếu đã quyết định rồi, thì đừng hối hận.” Giang Tống tưởng chú nhỏ cũng đang khuyến khích mình, lòng anh ta tràn đầy cảm kích: “Cảm ơn chú nhỏ.” Mà tôi cuối cùng cũng hoàn toàn từ bỏ anh ta. Đêm đó, tôi lại bị chú nhỏ của anh ta ôm chặt eo trong chiếc Maybach. Trong màn đêm đen đặc vô biên, là giọng nói trầm khàn nam tính: “Không muốn gả cho Giang Tống?” “Vậy muốn làm thím của nó không?”

Kế Hoạch Chinh Phục Trai Thẳng

Kế Hoạch Chinh Phục Trai Thẳng Mẹ của Thái tử gia Bắc Kinh thả ra tin tức, người phụ nữ nào có thể ngủ thẳng đứa con trai gay của bà ấy thì sẽ được thưởng 10 triệu nhân dân tệ. Tôi thấy tiền liền sáng mắt, ngày nào cũng nghĩ ra đủ chiêu trò khác nhau để quyến rũ Thái tử gia. Lúc đầu, anh ta không hề lay động, nhưng về sau anh lại ta tóm lấy tôi đêm nào cũng chiến đấu, đến cả bạn gay trên Wechat cũng xóa hết. Nhiệm vụ hoàn thành, tôi cầm tiền giả chết nhưng lại bị Thái tử gia dẫn người chặn ở sân bay. Anh ta dùng cà vạt từng vòng từng vòng trói chặt cổ tay tôi, cười lạnh. “Lúc tôi mút em, sao em không nói tôi thích đàn ông? “Bây giờ để em xem rõ, tôi thẳng đến mức nào.”

Kiếp Này Chẳng Gặp Người

Kiếp Này Chẳng Gặp Người Năm thứ hai sau khi ly hôn với Triệu Kinh Tầm, tôi lại một lần nữa gặp anh ta. Anh ta ôm eo tình nhân mới, mỉm cười đưa tôi một tấm thiệp cưới. “Diện Hà, tôi sắp kết hôn lần hai, đứa con mà cô sinh hãy mang đi đi.” “Mẹ tôi không thích một người con dâu như cô, tất nhiên cũng không thích đứa trẻ do cô sinh ra.” Tôi sững sờ rất lâu, sau đó quay lại biệt thự nhà họ Triệu. Nhưng trong góc tối, anh ta lại bắt lấy tôi. “Đã quay về rồi thì tôi sẽ không để em đi nữa đâu, vợ à.” “Một đứa con không giữ chân được em, vậy thì sinh thêm một đứa nữa.”

Cát Mã Đốn Châu

Cát Mã Đốn Châu Bố từng nói tôi là Cát Mã Đốn Châu, viên ngọc trên thảo nguyên. Thế mà giờ đây tôi lại đứng giữa bữa tiệc xa hoa đầy những tiếng cười gượng gạo, những chiếc mặt nạ xã giao và lời tâng bốc giả tạo. Bọn họ cười tôi tay trắng, châm chọc tôi là loài tơ hồng phải dựa dẫm vào Giang Thịnh để tồn tại. Tôi núp trong một góc cố gắng thở đều, điện thoại bỗng nhận được một tin nhắn từ 10 năm trước. “Con gái nhỏ trên thảo nguyên của ba, không biết giờ con đã trở thành nhà thám hiểm vĩ đại chưa. Ba đã mua một khoản đầu tư cho con, hôm nay đến hạn rút rồi. Ba tặng con làm quà, trên con đường tự do mà con luôn mơ ước, ba muốn giúp con một tay!” “Nếu đọc tin này mà xúc động đến phát khóc, thì về nhà uống với ba một ly nhé! Cho ba gặp lại cô con gái 27 tuổi của mình. Không làm thám hiểm cũng được, chỉ cần con sống đúng với mình. Ba mãi mãi là hậu phương vững chắc của con!” Bên cạnh tôi là lời nhắc nhở đầy lạnh nhạt của người đàn ông rằng tôi phải biết thân biết phận, đừng mất mặt. Lúc ấy, tin nhắn của ba như xé đôi linh hồn tôi: Một nửa bị níu lại bởi quá khứ đầy ấm áp, một nửa vẫn gồng mình sống như một cái xác không hồn.

Tuyển Con Dâu Lương Cao

Tuyển Con Dâu Lương Cao Gia tộc Cố thị, dòng dõi độc đinh suốt tám đời và là nhà giàu nhất, vừa công bố một thông báo tuyển dụng: “Tuyển con dâu với giá cao. Sinh con trai thưởng ba ngàn vạn. Sinh con gái thưởng hai ngàn vạn. Cô chỉ cần sinh, nhà họ Cố lo được!” Trong lòng tôi mừng rỡ như điên, cơ hội phát tài đến rồi! Lần đầu sinh ba đứa con trai, phu nhân nhà họ Cố mở tiệc khắp thành, cười đến mức không thấy cả mắt. Lần hai sinh bốn đứa, hai trai hai gái, phu nhân nhà họ Cố mỉm cười dịu dàng, quan tâm chu đáo. Đến lần ba, lại là ba đứa con trai nữa, phu nhân nhà họ Cố không cười nổi nữa rồi. Từ đó, hễ gặp ai là bà ấy than: “Sao tôi còn chưa chết vậy trời!”

Bảo Mẫu Trong Mắt Tổng Tài

Bảo Mẫu Trong Mắt Tổng Tài Tỉnh dậy sau giấc ngủ, tôi trở thành bảo mẫu trong cuốn tiểu thuyết Tổng Tài bá đạo. Nữ chính về nhà muộn. Tôi tiến lên đón: “Thưa phu nhân, cô đã về rồi ạ. Đồ ăn đã được hâm nóng cho cô rồi.” Bá tổng vẫn chăm chú đọc báo, mí mắt cũng không thèm ngước lên: “Má Vương, ai cho phép cô để cơm cho cô ta thế? Đổ đi.” “Dùng tiền nhà họ Cố nuôi người rảnh rỗi, Má Vương, tháng này cô không có tiền thưởng.” Tôi: “…” Hôm sau, nữ chính vẫn về muộn. Phát hiện không có cơm. Bá Tổng buông tờ báo xuống, không vui nhìn về phía tôi: “Má Vương, tôi đã nói bao nhiêu lần rồi, phu nhân bị đau dạ dày, phải để cơm cho phu nhân. “Tháng này tiền lương của cô bị trừ một nửa.” Tôi: “……#*&”

Nỗ Lực

Nỗ Lực Ở bên Thái tử gia giới giải trí Bắc Kinh đã ba năm, quan hệ giữa chúng tôi vẫn rất rõ ràng sòng phẳng. Ăn một bữa – hai vạn. Hẹn hò – mười vạn. Ngủ một đêm – ba mươi vạn. Một ngày nọ, tôi phát hiện mình có thai. Bộ não mất mấy giây mới phản ứng lại, tôi nhìn người đàn ông khí chất cao quý lạnh nhạt phía đối diện, ngơ ngác hỏi: “Anh, anh có mười nghìn vạn không?”

Khi Nữ Thần Cao Lãnh Bị Lừa Tình

Khi Nữ Thần Cao Lãnh Bị Lừa Tình Đối tượng hôn ước của tôi là nhị thiếu gia của một tập đoàn lớn. Mới gặp mặt hai lần, anh ta đã huênh hoang khoe khoang: “Em có biết Thịnh Yến không? Anh trai ruột của anh đấy, cũng là người thừa kế của tập đoàn nhà anh. Anh ấy từ nhỏ đã rất thương anh.” “Em chỉ là con bé nhà quê lên thành phố thôi, sau này cứ yên tâm theo anh.” “Anh trai anh cũng sẽ rất rộng rãi với em.” Rộng rãi? Đúng là rộng rãi thật. Tôi lén nhìn bức ảnh cơ bụng trong điện thoại. Đều là Thịnh Yến gửi cho tôi cả.

Ly Hôn Xong, Tài Sản Của Tổng Tài Đều Về Tay Tôi

Ly Hôn Xong, Tài Sản Của Tổng Tài Đều Về Tay Tôi Phát hiện chồng ngoại tình, tôi không khóc cũng không làm ầm ĩ. Anh ta tặng tôi ngay một chiếc siêu xe trị giá hàng chục tỷ. Cô thư ký nhỏ cố tình chơi xỏ, treo thêm một cái móc khóa rẻ tiền hình búp bê lấp lánh lên chìa khóa xe. Cô bé này còn non lắm. Tôi chẳng giận, chỉ cười cười: “Anh à, móc cái đồ một nghìn cũng tiếc tiền này lên chìa khóa xe em á? Người ta nhìn vào lại tưởng nhà mình phá sản tới nơi rồi, anh nghĩ gì vậy?” Ngay giây sau, điện thoại tôi báo có một khoản chuyển khoản tám chữ số. Tôi chu đáo đóng cửa lại cho họ, rồi quay người đi mua sắm với nhỏ bạn thân. Làm ầm lên làm gì? Tiền là tôi xài, người là cô ta hầu. Mà chỉ cần tôi nói nặng cô ta một câu, lại thành tôi không biết điều!

Gả Cho Chú Là Có Nhà Lầu

Gả Cho Chú Là Có Nhà Lầu Tôi bị kẻ thù của cha tôi bắt cóc. Hắn đòi tiền chuộc một triệu tệ. Không ngờ cha tôi ngay cả một nghìn tệ cũng không muốn bỏ ra, trực tiếp đem tôi gả cho hắn làm vợ. “Hắn không trả tiền, mày tin tao giec mày không.” – Hắn dọa sẽ ném tôi xuống biển. Tôi run cầm cập, răng va lập cập: “Tin.” Một năm sau, cha tôi gọi điện tới. Người đàn ông hét vào điện thoại: “Tiền tôi không cần nữa, người ông mau đến mà rước về, lão tử không phải bảo mẫu trông con giùm ông!” Cúp máy xong, hắn cắn điếu thuốc, mặt mày cáu bẳn, vò lấy chiếc quần nhỏ xinh xắn của tôi mà giặt như trút giận.  

Tổng Tài Tự Tin Quá Rồi!

Tổng Tài Tự Tin Quá Rồi! Tôi ở bên Cố Cảnh Thâm suốt năm năm thanh xuân. Thế nhưng chiếc nhẫn do chính tay tôi thiết kế — món quà mà tôi từng tưởng sẽ đeo lên tay mình — cuối cùng lại nằm gọn trên tay một người phụ nữ khác. Lần này, tôi không khóc lóc, không làm ầm lên. Tôi chỉ lặng lẽ xóa đi bản thiết kế, gửi đơn xin nghỉ việc. Cả công ty rì rầm cá cược: “Tần Nguyệt không trụ nổi đâu, rồi cũng phải quay lại thôi.” Cố Cảnh Thâm thì bật cười lạnh lùng: “Không đến một tuần, cô ấy sẽ quay lại cầu xin tôi.” Nhưng… anh đợi mãi, chẳng thấy một tin nhắn nào từ tôi. Cuối cùng, không kìm được nữa, anh là người chủ động bấm số. “Bản thiết kế của em… anh đã bảo người ta khôi phục lại rồi…” Đầu dây bên kia truyền đến tiếng cười trầm thấp của một người đàn ông khác: “Xin lỗi, Nguyệt Nguyệt vẫn đang ngủ.” Giọng Cố Cảnh Thâm lập tức khàn đặc: “Cho Tần Nguyệt nghe máy!” Nhưng đáp lại là giọng điềm đạm, ôn hòa mà không kém phần sắc bén của Tiêu Chỉ Hàn: “Tổng giám đốc Cố, phụ nữ của tôi… mong anh đừng vọng tưởng.”

Chim Hoàng Yến Luôn Muốn Bỏ Trốn

Chim Hoàng Yến Luôn Muốn Bỏ Trốn Kim chủ của tôi mất trí nhớ rồi. Trong phòng bệnh, cô thanh mai trúc mã của anh giả mạo làm tôi, nũng nịu nói: “Chồng ơi, em là vị hôn thê của anh mà~” Tôi đứng ngẩn ra tại chỗ. Vừa lau nước mắt vừa âm thầm mừng như điên: 【Cuối cùng cũng không phải đi làm nữa rồi!】 【Trâu khó thuần, ruộng khó cày.】 【Rõ ràng chỉ là kết hôn hình thức, mà tôi lại phải phục vụ cả 365 ngày không nghỉ!】 Tối đó tôi ôm tiền bỏ trốn. Không ngờ lại bị Phó Dụ Bạch dẫn người chặn ngay tại sân bay. Anh nhìn thẳng vào mặt tôi, cười lạnh, tức giận đến run người: “Chồng em sắp bị người khác cướp mất rồi, mà em vẫn còn giả điếc giả mù?” “Bấy nhiêu năm qua, xem như là nuôi em vô ích rồi!”

Màn Kịch Tình Yêu Với Thái Tử Gia

Màn Kịch Tình Yêu Với Thái Tử Gia Thái tử gia Bắc Kinh là lão bản của tôi, anh ta bảo tôi giúp anh ta chặn hoa đào. Tôi: Ok. Ngày hôm sau, anh ta nhìn cái bụng hơi nhô lên của tôi, giật mình: “Cái gì vậy, mới một đêm mà lớn thế này sao?” Tôi cười nhạt một tiếng: “Ông chủ, tôi phải mang theo một quả bóng, làm đạo cụ.” Từ đó, tôi khoác tay ông chủ, rêu rao khắp nơi, đối mặt với 2 cô bạn thanh mai trúc mã của anh ta, nâng cao bụng, khí thế hừng hực: “Tôi đã có con rồi, các cô lấy gì để tranh với tôi?”

Chim Hoàng Yến Có Thai Rồi

Chim Hoàng Yến Có Thai Rồi Năm thứ hai làm chim hoàng yến của đại lão, tôi mang thai. Đại lão cử hẳn hơn 20 vệ sĩ mặc đồ đen giám sát tôi ngày đêm, sợ tôi thừa lúc sơ hở mà “ôm con” bỏ trốn. Thế nhưng tôi vẫn ăn ngon ngủ kỹ, chẳng có lấy một tí xíu ý định bỏ chạy. Cuối cùng, bạch nguyệt quang vừa mới về nước của anh ta không ngồi yên được nữa, chạy đến chất vấn tôi: “Tôi đã quay lại rồi, cô và đứa bé này đều là dư thừa. Nếu muốn chạy thì chạy nhanh đi, tôi còn có thể giúp một tay.” Tôi nhàn nhã phẩy tay: “Không cần cô lo đâu, tôi ở đây có tiền xài, có người hầu, sống sung sướng, chạy đi làm gì?” Đại lão nghe xong lời tôi thì thở phào nhẹ nhõm. Chỉ là tôi còn nói thêm một câu: “Chủ yếu là đang bầu bí nên không tiện ra ngoài tìm trai đẹp, đành tạm dùng đỡ, đợi sinh xong rồi tính tiếp.” Sắc mặt đại lão lập tức tối sầm.

Đẹp Như Tranh Vẽ

Đẹp Như Tranh Vẽ Trong bữa tiệc sinh nhật của bạn, Cố Kinh Thâm đưa cô bồ nhỏ anh ta bao nuôi đến dự cùng. Cô gái trẻ nhìn tôi, giọng nói ngây thơ, lanh lợi: “Nghe anh Kinh Thâm nói cà phê chị Cảnh Họa pha ngon cực kỳ, hôm nay em có vinh hạnh được thử không ạ?” Cố Kinh Thâm nhướng cằm về phía tôi, ra lệnh: “Còn đứng đó làm gì? Đi pha cà phê đi!” Tôi đứng dậy, bước ra khỏi phòng tiệc. Và không bao giờ quay lại nữa.

Vì Em Là Ninh Ninh

Vì Em Là Ninh Ninh Sau khi uống say, tôi chạy tới gõ cửa nhà sếp mình, người tôi thầm yêu bấy lâu vừa khóc vừa mắng anh ta là đồ bạc tình. Mắng chán chê rồi, phía sau bỗng vang lên một giọng nói lạnh như băng: “Ninh Ninh, qua đây. Em gõ nhầm cửa rồi đấy.”