Tổng Tài
Gả Cho Chú Là Có Nhà Lầu Tôi bị kẻ thù của cha tôi bắt cóc. Hắn đòi tiền chuộc một triệu tệ. Không ngờ cha tôi ngay cả một nghìn tệ cũng không muốn bỏ ra, trực tiếp đem tôi gả cho hắn làm vợ. “Hắn không trả tiền, mày tin tao giec mày không.” – Hắn dọa sẽ ném tôi xuống biển. Tôi run cầm cập, răng va lập cập: “Tin.” Một năm sau, cha tôi gọi điện tới. Người đàn ông hét vào điện thoại: “Tiền tôi không cần nữa, người ông mau đến mà rước về, lão tử không phải bảo mẫu trông con giùm ông!” Cúp máy xong, hắn cắn điếu thuốc, mặt mày cáu bẳn, vò lấy chiếc quần nhỏ xinh xắn của tôi mà giặt như trút giận.
Tuyển Con Dâu Lương Cao Gia tộc Cố thị, dòng dõi độc đinh suốt tám đời và là nhà giàu nhất, vừa công bố một thông báo tuyển dụng: “Tuyển con dâu với giá cao. Sinh con trai thưởng ba ngàn vạn. Sinh con gái thưởng hai ngàn vạn. Cô chỉ cần sinh, nhà họ Cố lo được!” Trong lòng tôi mừng rỡ như điên, cơ hội phát tài đến rồi! Lần đầu sinh ba đứa con trai, phu nhân nhà họ Cố mở tiệc khắp thành, cười đến mức không thấy cả mắt. Lần hai sinh bốn đứa, hai trai hai gái, phu nhân nhà họ Cố mỉm cười dịu dàng, quan tâm chu đáo. Đến lần ba, lại là ba đứa con trai nữa, phu nhân nhà họ Cố không cười nổi nữa rồi. Từ đó, hễ gặp ai là bà ấy than: “Sao tôi còn chưa chết vậy trời!”Tuyển Con Dâu Lương Cao
Cát Mã Đốn Châu Bố từng nói tôi là Cát Mã Đốn Châu, viên ngọc trên thảo nguyên. Thế mà giờ đây tôi lại đứng giữa bữa tiệc xa hoa đầy những tiếng cười gượng gạo, những chiếc mặt nạ xã giao và lời tâng bốc giả tạo. Bọn họ cười tôi tay trắng, châm chọc tôi là loài tơ hồng phải dựa dẫm vào Giang Thịnh để tồn tại. Tôi núp trong một góc cố gắng thở đều, điện thoại bỗng nhận được một tin nhắn từ 10 năm trước. “Con gái nhỏ trên thảo nguyên của ba, không biết giờ con đã trở thành nhà thám hiểm vĩ đại chưa. Ba đã mua một khoản đầu tư cho con, hôm nay đến hạn rút rồi. Ba tặng con làm quà, trên con đường tự do mà con luôn mơ ước, ba muốn giúp con một tay!” “Nếu đọc tin này mà xúc động đến phát khóc, thì về nhà uống với ba một ly nhé! Cho ba gặp lại cô con gái 27 tuổi của mình. Không làm thám hiểm cũng được, chỉ cần con sống đúng với mình. Ba mãi mãi là hậu phương vững chắc của con!” Bên cạnh tôi là lời nhắc nhở đầy lạnh nhạt của người đàn ông rằng tôi phải biết thân biết phận, đừng mất mặt. Lúc ấy, tin nhắn của ba như xé đôi linh hồn tôi: Một nửa bị níu lại bởi quá khứ đầy ấm áp, một nửa vẫn gồng mình sống như một cái xác không hồn.
Kiếp Này Chẳng Gặp Người Năm thứ hai sau khi ly hôn với Triệu Kinh Tầm, tôi lại một lần nữa gặp anh ta. Anh ta ôm eo tình nhân mới, mỉm cười đưa tôi một tấm thiệp cưới. “Diện Hà, tôi sắp kết hôn lần hai, đứa con mà cô sinh hãy mang đi đi.” “Mẹ tôi không thích một người con dâu như cô, tất nhiên cũng không thích đứa trẻ do cô sinh ra.” Tôi sững sờ rất lâu, sau đó quay lại biệt thự nhà họ Triệu. Nhưng trong góc tối, anh ta lại bắt lấy tôi. “Đã quay về rồi thì tôi sẽ không để em đi nữa đâu, vợ à.” “Một đứa con không giữ chân được em, vậy thì sinh thêm một đứa nữa.”
Gả Cho Chú Là Có Nhà Lầu Tôi bị kẻ thù của cha tôi bắt cóc. Hắn đòi tiền chuộc một triệu tệ. Không ngờ cha tôi ngay cả một nghìn tệ cũng không muốn bỏ ra, trực tiếp đem tôi gả cho hắn làm vợ. “Hắn không trả tiền, mày tin tao giec mày không.” – Hắn dọa sẽ ném tôi xuống biển. Tôi run cầm cập, răng va lập cập: “Tin.” Một năm sau, cha tôi gọi điện tới. Người đàn ông hét vào điện thoại: “Tiền tôi không cần nữa, người ông mau đến mà rước về, lão tử không phải bảo mẫu trông con giùm ông!” Cúp máy xong, hắn cắn điếu thuốc, mặt mày cáu bẳn, vò lấy chiếc quần nhỏ xinh xắn của tôi mà giặt như trút giận.
Cùng Bạn Thân Xuyên Không Tôi và đứa bạn thân cùng nhau xuyên vào tiểu thuyết. Cô ấy thì xuyên thành chó liếm trung thành của nam phụ phúc hắc, còn tôi là người thế thân cho ánh trăng sáng của nhân vật phản diện yandere. Ngoài mặt thì chúng tôi yêu mà không có được, sau lưng thì cùng nhau điên cuồng vung tiền. Quãng thời gian tiêu tiền như nước cứ thế trôi qua ba năm, nữ chính bạch nguyệt quang chân chính đã trở lại. Sau khi biết được nam phụ cùng nhân vật phản diện đều sẽ phát điên vì nữ chính, bạn thân đã đeo một cái ba lô nhỏ, nửa đêm gõ cửa phòng tôi: “Tao đã tiết kiệm đủ tiền rồi, mày thì sao?” Tôi: “Tao còn thiếu chút nữa, nhưng có thể tiêu tiền của mày.” Vì vậy, chúng tôi cùng nhau giả chết. Ba năm sau, đứa bạn thân không may gặp lại chồng cũ của nó. Tôi vội nói: “Tao sẽ đánh lạc hướng cho mày, mày chạy nhanh đi!” Kết quả là vừa quay đầu lại, tôi đã đâm sầm vào một lồng ngực rắn chắc. Nhân vật phản diện Yandere bình tĩnh tháo cà vạt, trói chặt tay tôi lại. “Chính em chạy thoát được, rồi lại nói.” *Trong tiếng Trung, bạch nguyệt quang là ánh trăng sáng, hình ảnh này tượng trưng cho mối tình sâu đậm nhất của một đời người.
Kế Hoạch Ly Hôn Năm mà cuộc hôn nhân của tôi rực rỡ nhất, tôi đã đệ đơn ly hôn. Hứa Dịch cười nhạo tôi: “Thư Niệm, đừng học theo những người phụ nữ chỉ biết yêu mà không biết sống.” Sau đó, tôi dọn khỏi biệt thự, anh ta khóa thẻ của tôi. Anh ta luôn không đánh mà thắng, muốn tôi ngoan ngoãn khuất phục. Nhưng tôi đã chuẩn bị cho cuộc ly hôn này trong năm năm rồi. Một người đàn ông nông cạn, đê tiện bạc tình như anh ta, có gì đáng để tôi tiếp tục duy trì cuộc hôn nhân này?
Chim Hoàng Yến Luôn Muốn Bỏ Trốn Kim chủ của tôi mất trí nhớ rồi. Trong phòng bệnh, cô thanh mai trúc mã của anh giả mạo làm tôi, nũng nịu nói: “Chồng ơi, em là vị hôn thê của anh mà~” Tôi đứng ngẩn ra tại chỗ. Vừa lau nước mắt vừa âm thầm mừng như điên: 【Cuối cùng cũng không phải đi làm nữa rồi!】 【Trâu khó thuần, ruộng khó cày.】 【Rõ ràng chỉ là kết hôn hình thức, mà tôi lại phải phục vụ cả 365 ngày không nghỉ!】 Tối đó tôi ôm tiền bỏ trốn. Không ngờ lại bị Phó Dụ Bạch dẫn người chặn ngay tại sân bay. Anh nhìn thẳng vào mặt tôi, cười lạnh, tức giận đến run người: “Chồng em sắp bị người khác cướp mất rồi, mà em vẫn còn giả điếc giả mù?” “Bấy nhiêu năm qua, xem như là nuôi em vô ích rồi!”
Chạy Đua Với Tình Yêu Sau khi say rượu, tôi ôm lấy ông chủ mà phát điên. “Em đã phá thai ba lần vì anh, mất một quả thận, cắt bỏ tử cung.” “Từ cẩu đản, anh quên Hạ Vũ Hà bên bờ hồ Đại Minh rồi sao?” Mẹ ông chủ liền nắm lấy tay tôi: “Con gái, mẹ sẽ làm chủ cho con!” *Hạ Vũ Hà 夏雨荷 là mẹ của nhân vật Hạ Tử Vy trong Hoàn Châu Cách Cách
Hệ Thống Ép Làm Bảo Mẫu 1 Khi tỉnh dậy, tôi đã xuyên thành bảo mẫu mập mạp trong truyện Tổng tài bá đạo. Nữ chính về nhà muộn. Tôi tiến lên đón: “Phu nhân đã về. Đồ ăn đã hâm nóng cho ngài rồi.” Tổng tài bá đạo nhìn tờ báo mà không nhướng mi: “Vú Vương, ai cho phép cô chừa đồ ăn lại cho cô ấy? Đem đổ đi.” “Tiền nhà họ Cố không dùng để nuôi những người rảnh rỗi. Vú Vương, tiền hiệu suất tháng này của cô không còn nữa.” Tôi: “…” Ngày hôm sau nữ chính vẫn về muộn. Phát hiện không có đồ ăn. Tổng tài bá đạo đặt tờ báo xuống, không hài lòng nhìn tôi: “Vú Vương, đã nói với cô bao nhiêu lần rồi, phu nhân bị đau bao tử, phải chừa cơm cho phu nhân.” “Tiền lương tháng này của cô sẽ bị cắt giảm một nửa.” Tôi: “…#*&”
Tôi Không Điên, Ai Điên Bạn trai đến đón tôi tan làm, trên ghế phụ lái ngồi một cô gái. Cô ấy liếc tôi một cái, trợn mắt: “Tôi hơi say xe, ngồi ghế trước chắc chị không phiền chứ?” Tôi tát bạn trai một cái: “Say xe cũng dám ngồi, lỡ chết trên xe thì sao?”
Hồ Sơ Giám Sát Của Thiếu Phu Nhân Tôi là một người cuồng theo dõi, vừa mới ra khỏi bệnh viện tâm thần. Đang buồn rầu vì không tìm được việc làm, lúc nghèo rớt mùng tơi nhất, lão gia nhà họ Cố đồng ý cho tôi một tháng mười vạn, để tôi giám thị cháu trai của ông. Thế là, tôi lắc mình biến hóa, trở thành phu nhân của Cố thiếu gia.
Tổ Tiên Hiển Linh Rồi Thông thường, người ta cúng tổ tiên là để cầu bình an. Tôi mang theo thẻ ngân hàng của mình, chỉ mong cầu một đêm đổi đời thành đại gia. Ngày hôm sau, tài khoản của tôi bỗng xuất hiện một khoản tiền khổng lồ, mà dù có đầu thai ngàn lần cũng chưa chắc kiếm được. Tôi phát tài rồi ~ Nhưng vui quá hóa buồn, cảnh sát đã tìm đến tận cửa nhà tôi. Cuối cùng, tôi bị các chú cảnh sát bắt giữ vì tội “trộm cắp”.
Hái Sao Trên Trời Bạn thân của tôi là trà xanh thiên phú, ra tay ổn định, chuẩn, tàn nhẫn, hạ gục đối phương bằng mọi cách. Mỗi lần cô ấy tốn tâm tư dụ bắt thì đàn ông đều trở thành con mồi trong tay cô ấy. Cô ấy chinh phục không ít đàn ông chất lượng cao, nhưng vẫn không cam lòng, lần này lại ra tay với bạn trai tôi. Tôi nở nụ cười: “Cô cướp của tôi, tôi nhất định sẽ lấy lại.”
Mây Mù Giăng Lối Trước lúc đính hôn, tôi nhận được món quà từ cô bạn thanh mai trúc mã của bạn trai. Một chiếc roi da màu đen. Cùng một đoạn video. Trong video, người bạn trai vốn luôn dịu dàng nhã nhặn của tôi trói tứ chi cô ta lại, từng roi quất xuống không chút thương tiếc, rồi dùng giày da giẫm lên đầu cô ta, lạnh lùng nói: “Sướng không?” Trong sự bàng hoàng của tôi, cô ta cười thỏa mãn. “Cô tưởng anh ấy yêu cô sao? Mấy năm nay, tuần nào tuần nấy anh ấy cũng đến hành hạ tôi một lần.” “Đây đã là chiếc roi thứ mười ba anh ấy dùng trên người tôi rồi.”
Bạn Trai Tôi Là Cậu Ấm Thất Lạc Của Giới Thượng Lưu Bắc Kinh Bạn trai tôi là cậu ấm thất lạc của giới thượng lưu Bắc Kinh. Ngay ngày thứ hai sau khi anh ấy được nhà họ Kỳ nhận về, mẹ Kỳ đã tìm đến tôi. Bà ta đưa tôi mười triệu tệ, yêu cầu tôi rời xa bạn trai. Tôi không chút do dự rồi cầm tiền rời đi. Cách đây không lâu, tôi tình cờ biết được mình chỉ là nữ phụ độc ác trong một cuốn tiểu thuyết. Trong truyện, sau khi bạn trai tôi – Kỳ Nghiên được gia đình giàu có nhận về thì rất nhanh anh ấy đã có đối tượng kết hôn chính trị. Còn tôi vẫn bám riết lấy anh ấy, dùng mọi cách gây khó dễ cho nữ chính. Cuối cùng, tôi gặp tai nạn xe hơi và chết thảm. Đàn ông nào có quan trọng bằng mạng sống, lần này, tôi chọn cầm tiền và cao chạy xa bay. Ba năm sau, Kỳ Nghiên, người đã trở thành cậu ấm của giới thượng lưu Bắc Kinh, anh ấy tìm thấy tôi. Anh ấy cười nhạt: “Mười triệu tệ mà em đã bán tôi rồi, em giỏi lắm.” Tôi hối hận không kịp: “Tôi cũng thấy là mình lấy ít quá.” Cậu ấm giới thượng lưu Bắc Kinh: “…”
Noãn Chiếu Mãn Châu Vì say rượu mất kiểm soát, tôi và cấp trên đã ngã vào nhau. Ba tháng sau, vì một tờ siêu âm B, đã buộc Hứa Văn Châu phải cưới tôi. Sau khi kết hôn, chúng tôi vẫn luôn tương kính như tân*, chưa từng vượt quá giới hạn. *tương kính như tân: tôn trọng, đối đãi với nhau như khách. Tôi rất rõ ràng, anh ấy không yêu tôi. Sau khi sinh con, tôi thu lại những suy nghĩ xấu xa của mình, dự định ly hôn rồi chạy trốn. Người đàn ông vẫn luôn lạnh lùng ấy, mang theo đôi mắt đỏ hoe ép tôi vào góc nhà vệ sinh: “Noãn Noãn, em không cần anh nữa sao?”
Hối Tiếc Muộn Màng Tôi là vị hôn thê môn đăng hộ đối của Đường Hách Kiệt. Nhưng anh ta lại yêu một nữ sinh nghèo, bỏ trốn ngay trong lễ cưới của chúng tôi. Vì cô gái ấy, anh ta thậm chí còn sẵn sàng đoạn tuyệt với gia tộc. Tôi vì thế mà trở thành trò cười trong giới, buộc phải ra nước ngoài. Ba năm sau khi trở về nước,tôi lại gặp Đường Hách Kiệt. Trong buổi tuyển dụng của công ty mới, anh ta đến xin làm thực tập sinh.
Tình Yêu Không Thể Che Giấu Thái độ của anh trai đối với tôi luôn rất lạnh nhạt. Cho đến ngày đó, em gái thiên kim giả lặng lẽ nhìn anh. Một giây sau, tiếng lòng của cô ấy vang lên bên tai tôi. [Sao anh lại không nhìn chị ấy? Đúng rồi, dưới gối anh đều là hình của chị ấy, đã sớm nhìn đủ rồi.] Tôi để đũa xuống đứng lên, ho nhẹ một tiếng. “Anh, hình như em làm rơi thứ gì đó trong phòng anh, em đi tìm thử.” Anh trai đột nhiên đưa tay ra nắm lấy cổ tay tôi. “Rơi thứ gì?” “Là…” Lúc này tôi lại nghe được tiếng lòng của em gái. [Có lẽ chị ấy muốn vào ngửi mùi hương của anh, chuyện này chị ấy hay làm.] Bàn tay đang nắm chặt cổ tay tôi đột nhiên dùng sức mạnh hơn. Trong đôi mắt đen nhánh kia là vẻ mặt hoảng hốt của tôi.
Yêu Hoa Báo Thù Ngày Lục Tử Tuân đưa tôi về nhà, hắn đã biết tôi có một năng lực: Có thể hấp thụ bệnh tật trên cơ thể người khác. Hắn dựa vào tôi để chữa khỏi bệnh cho ông nội, nhờ đó giành được quyền quản lý Lục gia. Tôi giúp hắn chữa khỏi bệnh cho đối thủ cạnh tranh, khiến người ta tâm phục khẩu phục, từ đó không còn tranh giành làm ăn với hắn nữa, và hắn một bước trở thành người giàu nhất Giang Thành. Khi hắn bị hạ độc, tôi hút hết chất độc vào người mình, đau đớn đến mức sống không bằng chết, suýt chút nữa không qua khỏi. Tỉnh lại, tôi cảm thấy tim mình như bị xé toạc một vết nứt. Vết máu hắn để lại trong tim tôi cuối cùng cũng phủ bụi, mục rữa đến mức chỉ một cái chạm là vỡ tan. Sau đó, người con gái hắn yêu, mối tình đầu trong sáng thuần khiết, đã mắc bệnh ung thư. Hắn cầu xin tôi cứu cô ta. Tôi miệng thì đồng ý. Nhưng rồi, tôi chuyển căn bệnh đó sang cho hắn.