Danh sách truyện đã hoàn thành

Bà Nội Muốn Làm Vua Sau khi ba tôi qua đời vì tai nạn giao thông, bà nội không những âm thầm lấy hết tiền bồi thường mà còn đuổi mẹ con tôi ra khỏi nhà. Mẹ dẫn tôi lang thang ngoài đường, suýt nữa thì ch.t đói. Về sau, mẹ rửa bát thuê, bán xiên nướng mưu sinh, không chỉ nuôi sống tôi, mà còn mở được quán, mua được nhà. Mười năm sau, bà nội đột ngột xuất hiện. Bà ta nói, chúng tôi nên “báo hiếu thay cho ba”, phải chăm sóc bà lúc tuổi già.
Bà Nội Muốn Làm Vua

Anh Chồng Bệnh Kiều Của Tôi Vào ngày cưới, cô bạn thân gửi cho tôi một đoạn video thân mật giữa cô ta và chồng tôi. Tôi nổi giận, bất chấp việc Tạ Tiêu cố gắng níu kéo. Tôi quay lưng rời đi, nắm tay thanh mai trúc mã Cố Bình Chu rời khỏi quê nhà. Tạ Tiêu với tính cách bệnh kiều tức giận đến mức ra lệnh phong sát tôi và Cố Bình Chu trên toàn cầu. Kết cục, tôi chết bệnh trong một căn nhà trọ tồi tàn. Trước lúc lâm chung, bạn thân Hứa Dao Dao đứng nhìn tôi từ trên cao, lạnh lùng nói: “Lâm Tiểu Nhiễm, cậu đúng là ngu ngốc, video đó là tôi dùng AI ghép đấy, vậy mà cậu cũng tin à?” “Giờ thì hay rồi, cậu chết rồi, Tạ Tiêu sẽ chỉ cưới mình tôi thôi!” Cô ta cười đắc ý, tôi sau khi hiểu ra tất cả, chỉ muốn tát cho cô ta một cái, nhưng tay đã yếu đến mức không nhấc nổi. Mở mắt ra lần nữa, tôi trọng sinh rồi!
Anh Chồng Bệnh Kiều Của Tôi

Nổi Điên Xuất Giá Ngày đại hôn, Tô Thiển Thiển khoác hỉ phục đỏ rực, vẻ mặt ngạo mạn chặn trước cửa Hầu phủ. “Chính thê thì sao? Các ngươi chẳng qua chỉ là một cuộc liên hôn hữu danh vô thực mà thôi.” “Tần Nhược Sương, ngươi nhớ kỹ, trong lòng Tiểu Hầu gia vĩnh viễn chỉ có ta, cũng chỉ dung được ta mà thôi!” Lúc ấy hôn lễ đã chuẩn bị chu toàn, trước cửa Hầu phủ chen chúc những khách nhân tới chúc mừng. Trong đám ấy, không thiếu hào môn quyền quý, cả không ít đại thần trong triều. Chúng nhân đưa mắt nhìn nhau, vậy mà lại đồng lòng im lặng. Không có nguyên do gì khác, ai nấy đều rõ Tiểu Hầu gia Lý Lương có một thanh mai trúc mã, tâm giao từ nhỏ — chính là Tô Thiển Thiển.
Nổi Điên Xuất Giá

Chồng Vì Cứu Con Gái Em Kết Nghĩa Mà Khiến Tôi Sảy Thai Nhưng khi mang thai được ba tháng, tôi phát hiện chồng – Tống Chi Xuyên – đã âm thầm bỏ thuốc p/há th/ai vào đồ ăn của tôi. Sau khi bị tôi phát hiện, anh ta không hề hối hận, ngược lại còn trách móc tôi với vẻ mặt đầy thất vọng: “Tâm Tâm đang hấp hối, tại sao em không thể bỏ đứa bé này đi để hiến tủy cho con bé?” Tâm Tâm là con gái của Trần Linh Linh, em gái kết nghĩa của anh ta. Con bé bị ung thư máu. Để cứu con bé, ngay từ đầu thai kỳ tôi đã đồng ý hiến tủy một lần, nhưng ca ghép thất bại. Bác sĩ nói có thể là do tôi đang mang thai, máu của thai nhi gây ra phản ứng đào thải. Chúng tôi vì chuyện này đã cãi nhau một trận lớn. Sau đó anh bỏ đi, còn Trần Linh Linh thì vì mất kiểm soát cảm xúc đã đẩy tôi ngã từ cầu thang xuống. Trước khi ngất đi, tôi mơ hồ thấy Tống Chi Xuyên chạy vội về, ôm lấy tôi định đưa đến bệnh viện. Nhưng Trần Linh Linh cản lại: “Bây giờ không thể đưa cô ta đi! Phải đợi xác nhận cô ta đã sảy thai rồi mới đi! Nếu không tủy hiến ra cũng vô dụng! Dù sao thì cũng là cô ta tự ngã xuống mà, đừng lãng phí cơ hội này!” Tống Chi Xuyên đẩy cô ta ra: “Cô muốn hại ch.t Tiểu Ngọc sao!” Nhưng Trần Linh Linh ôm chặt chân anh ta, nước mắt lưng tròng: “Anh từng nói cưới cô ta chỉ để khiến cô ta cam tâm tình nguyện bỏ tiền và hiến tủy. Nhưng bây giờ… chẳng lẽ anh yêu cô ta rồi sao! Đừng quên em từng cứu mạng anh! Lần này anh nhất định phải giúp em!” Anh ta im lặng một lúc, rồi dừng bước. Khẽ thì thầm bên tai tôi: “Tiểu Ngọc, anh yêu em. Tương lai của chúng ta còn dài, sẽ còn có những đứa trẻ khác. Nhưng mạng của Tâm Tâm thì chỉ có một.” Tương lai ư? Mạng của Tâm Tâm là mạng, còn con tôi thì không phải sao? Tống Chi Xuyên, giữa chúng ta, sẽ không bao giờ còn tương lai nào nữa.
Chồng Vì Cứu Con Gái Em Kết Nghĩa Mà Khiến Tôi Sảy Thai

Cậu Chủ Đáng Ghét Mẹ tôi làm giúp việc cho nhà giàu, được chủ quý mến nên cho phép con cái bà theo thiếu gia học cùng để làm bạn học. Em gái nói tôi là chị, không nên tranh giành với nó, thế là như ý nguyện, nó được vào trường quý tộc. Còn tôi thì tiếp tục học ở trường bình thường. Năm năm sau, tôi sắp tốt nghiệp đại học. Em chết ở nước ngoài, trên người toàn vết thương do bị ngược đãi. Trên đường đi nhận xác em, tôi gặp tai nạn giao thông, lúc mở mắt ra đã quay về đúng ngày phải lựa chọn năm đó. Tôi không chút do dự chọn làm bạn học của thiếu gia, em gái chỉ im lặng nhìn, không phản đối. Tôi biết nó cũng quay về rồi, lần này chúng tôi lại đổi vai một lần nữa.
Cậu Chủ Đáng Ghét

Sau Khi Tái Giá, Người Chồng Đã Chết Bảy Năm Bỗng Trở Về Sau khi thủ tiết 7 năm, một quả phụ như tôi chuẩn bị thừa kế tài sản nhà họ Lâm, thì người chồng đã “chết” 7 năm, Lâm Ngôn, đột nhiên quay về. Anh ta không chỉ mất trí nhớ, mà còn lấy vợ và có một đứa con trai 7 tuổi. Anh ta quỳ xuống trước mặt tôi, cầu xin tôi đừng làm khó vợ con anh ta. Người vợ kia cũng quỳ xuống theo, nói rằng sẵn sàng để anh ta quay lại với tôi, bởi vì người anh ta thực sự yêu là tôi. Tôi cứng cả da đầu vì ngượng. Vì ông nội anh ta thương tôi còn trẻ mà đã góa phụ, nên đã quyết định gả tôi cho anh họ của anh ta là Lâm Ý. Chúng tôi đã có một đứa con. Tôi đang định mở miệng từ chối, khuyên họ về sống với nhau cho yên ổn. Thì Lâm Ý bỗng xuất hiện, vòng tay ôm lấy eo tôi: “Em họ, gặp chị dâu thì không cần phải làm đến mức này đâu.” Con trai tôi cũng ôm lấy chân tôi: “Mẹ ơi, chú này là ai vậy? Trông xấu quá.” Lâm Ngôn chết đứng tại chỗ. Anh ta trợn trừng mắt, gào lên: “Tống Nhiễm! Em dám phản bội anh?!”
Sau Khi Tái Giá, Người Chồng Đã Chết Bảy Năm Bỗng Trở Về

Anh Chán Rồi Sao, Tôi Cũng Vậy! Tôi vô tình nhìn thấy một bài đăng do bạn trai mình viết. “Bạn gái lớn hơn tôi sáu tuổi, cô ta muốn kết hôn, nhưng yêu nhau năm năm rồi, tôi thực sự chán ngấy.” “Làm sao nói chia tay mà cô ta không bám lấy tôi như đỉa?” Bình luận rất nhiều, hầu hết đều đang mắng anh ta, nhưng anh ta lại phản pháo. “Cô ta đã 32 tuổi rồi, ai lại muốn cưới một bà già chứ, toàn mùi ‘dì già’.” Lúc tôi đọc được bài viết đó, anh ta đang cùng tôi trang trí phòng tân hôn.
Anh Chán Rồi Sao? Tôi Cũng Vậy!

Vả Mặt Thiên Kim Giả Trà Xanh Làng tôi gặp thiên tai, mất điện mất nước, đường sá bị cắt đứt. Vậy mà cô tiểu thư giả đến thăm lại nhất quyết đổi một trăm vạn mà tập đoàn quyên góp thành đầy xe hạc giấy sặc sỡ. Khi tôi tiếp nhận vật tư cứu trợ, đã thẳng tay vứt đống rác chiếm chỗ sống còn ấy đi. Cô ta khóc lóc tủi thân trên livestream: “Hạc giấy tượng trưng cho lời chúc phúc và tình cảm, là thứ quý giá nhất với tôi. Sao chị có thể vứt nó đi? Chị thật lạnh lùng!” Về sau, tôi được gia đình ruột nhận lại. Khi cô ta đòi một ngàn vạn tiền bồi thường để rời đi, tôi liền phản đòn, cho người chở đến hai toa tàu hạc giấy. “Ha, tặng cô nè, thứ quý giá nhất của cô đấy!”
Vả Mặt Thiên Kim Giả Trà Xanh

Vân Ca Sau khi rơi xuống vực rồi được cứu trở về. Từ lúc đó, ta không còn mù quáng say mê Tiết Vọng nữa. Không còn chạy theo hắn, chẳng còn chăm lo, ân cần với hắn, cũng không còn lấy lòng hay nuông chiều hắn. Ta chỉ ở lì trong Phật đường, ngày ngày thành kính tụng kinh. Ngay cả khi hắn đến thông báo muốn từ hôn, ta cũng chỉ gật đầu nói một câu “Được thôi.” Sau đó lại quỳ xuống tiếp tục cầu nguyện: “Bồ Tát phù hộ, Bồ Tát khai ân.” “Hôm đó dưới vực sâu, ta vì bị trúng độc nên mới bất đắc dĩ làm bẩn vị công tử kia.” “Chỉ một đêm đó, hẳn là sẽ không mang thai được đâu, phải không?” “Hắn chắc sẽ không tìm ra ta đâu, phải không?”
Vân Ca

Nha Hoàn Bất Đắc Dĩ Khương Đường xuyên vào một quyển tiểu thuyết trạch đấu, hóa thân thành nha hoàn hồi môn của nữ chính. Theo cốt truyện gốc, nhân vật mà nàng xuyên vào vốn là một kẻ dựa vào sắc đẹp để tìm cách bò lên giường nam chính khi nữ chính mang thai. Tuy nhiên, kết cục của cô ta lại thê thảm: bị đuổi khỏi phủ, sung quân đến thôn trang và chết cóng giữa mùa đông. Khương Đường hiểu rõ, nữ chính Lục Cẩm Dao trong truyện là cao thủ trạch đấu, luôn gặp may mắn và đầy quyền lực. Chỉ cần nàng bám theo nữ chính, giữ thái độ ngoan ngoãn, cuộc sống sẽ dễ dàng thăng tiến, hưởng thụ sung túc, chẳng lo thiếu ăn thiếu mặc. Khương Đường vốn nghĩ mình chỉ cần nằm yên mà sống vui vẻ. Hằng ngày ở trong phòng uống trà, tận hưởng cuộc sống an nhàn và âm thầm “đẩy thuyền” cho cặp đôi nam nữ chính. Cuộc sống sẽ yên bình, không cần lo toan. Thế nhưng, mọi chuyện đảo lộn khi nữ chính mang thai, sức khỏe yếu ớt, chẳng thiết ăn uống, còn nam chính lại bất ngờ tuyên bố đuổi hết tất cả đám nha hoàn. Khương Đường: “Ủa? Đang yên đang lành sao lại thế này?” Cô chỉ mới hưởng được chút phúc lợi, còn chưa tận hưởng đủ cuộc sống an nhàn! Là một nha hoàn ở Hầu phủ, công việc của Khương Đường đáng lý là ổn định, lương cao, có tiền tiêu mỗi tháng và thỉnh thoảng còn được tiền thưởng. Nếu về hưu, nàng hoàn toàn có thể sống tự do với một sản nghiệp nhỏ, trở thành địa chủ nhàn nhã. Vậy nên, Khương Đường lập chí phải trở thành một nha hoàn mẫu mực, quyết tâm giữ vững vị trí. Thế nhưng, không ngờ nàng càng cố gắng cẩn thận, lại vô tình trở thành… chị em dâu với nữ chính.
Nha Hoàn Bất Đắc Dĩ

Tôi Không Phải Là Lưu Tiện Đệ Vào ngày mừng thọ sáu mươi, ông ấy hỏi tôi có điều ước gì không. Tôi trầm ngâm một lúc, dè dặt nói: “Em muốn đổi tên.” Ngay lập tức, sắc mặt cả nhà sa sầm. Ông ấy nốc cạn một ngụm rượu, rồi đập mạnh chai xuống bàn: “Lưu Tiện Đệ, bà đừng có rảnh rỗi rồi gây chuyện nữa!” “Ngần này tuổi rồi còn đổi tên với chả họ, không thấy mất mặt à?” Con trai tôi cũng bĩu môi phụ họa: “Đúng đấy mẹ, giờ ai còn gọi tên mẹ đâu?” “Không phải ai cũng gọi mẹ là ‘bà nội Phú Quý’ sao?” Con dâu thấy tình hình không ổn, vội vàng nhét thằng bé vào tay tôi: “Mẹ à, thủ tục đổi tên rườm rà lắm, mẹ mà đi rồi thì ai chăm Phú Quý đây?” Nhìn những gương mặt vô cảm trước mắt, tôi bỗng thấy mệt mỏi. Sáu mươi năm sống với cái tên Lưu Tiện Đệ, tôi chưa từng sống vì bản thân. Nhưng từ hôm nay, tôi muốn sống cho chính mình.
Tôi Không Phải Là Lưu Tiện Đệ

Ly Hôn Với Chồng Già Khi tôi nói muốn ly hôn, vợ tôi đang nấu cơm trong bếp. Tay bà ấy khẽ run lên, rồi nhẹ nhàng đáp lại: “Được.” Đây là lần thứ 10 tôi đề nghị ly hôn. Chín lần trước, bà ấy như phát điên, vừa khóc vừa gào, nói tôi ép bà ấy ch .t khi bắt một người sắp xuống mồ phải ly hôn. Tôi đã quá chán cái mùi già nua trên người bà ấy, không như tình nhân của tôi, lúc nào cũng tràn đầy sức sống. Không ngờ lần này bà ấy lại đồng ý. Đồng ý nhẹ hẫng như thể tôi chỉ hỏi “hôm nay ăn gì.” Tôi nhìn bóng lưng tất bật trong bếp của bà ấy, trong lòng mừng rỡ… mà cũng bất an kỳ lạ.