Danh sách truyện đã hoàn thành

Thật Giả Lẫn Lộn Con bé xưa nay luôn ngoan ngoãn lại bị bắt nạt thậm tệ ở trường, thậm chí còn bị lột sạch quần áo, ép chụp ảnh k/h/o/ả t/h/â/n. Nó quỳ xuống van xin tôi cứu nó. Tôi chẳng những chẳng để tâm, còn mỉa mai: “Không có lửa sao có khói, sao người ta không bắt nạt ai khác mà lại chọn mày? Tự xem lại mình đi.” Nửa tiếng sau, chồng tôi khóc nức nở chạy tới tìm tôi: “Em ơi, con bé bị dồn ép đến mức nhảy lầu t/u t/u rồi!” Tôi bật cười thành tiếng: “Tốt quá rồi!”
Thật Giả Lẫn Lộn

Bát Tự Bị Đánh Cắp Mẹ chồng tôi lén lấy bát tự của tôi. Mang đến cho thầy bói trong làng. Tráo đi mệnh quý nữ của tôi. Chuyển hết xui xẻo cả đời bà ta lên người tôi. Sau khi tôi phát hiện, lập tức xông tới chửi rủa ngăn cản. Kết quả bị chồng và mẹ chồng trói vào lò mổ t/r.a tấn đến ch .t. Sau đó bị vứt x/á .c ra bãi tha ma, mặc cho chó hoang g/ặ/.m thịt. Còn bà ta thì tiền bạc ùn ùn kéo đến, hưởng hết vinh hoa phú quý. Lúc mở mắt ra lần nữa, tôi trở về đúng ngày bà ta trộm bát tự của tôi. Tôi lập tức tráo lại bằng bát tự của bà Trương bên cạnh, người từng khắc ch .t con trai mình.
Bát Tự Bị Đánh Cắp

Mẹ Ơi, Con Không Còn Là Cây ATM Nữa Khi thi đại học, tôi bị bạn học tố cáo gian lận. Giám thị phát hiện một mẩu giấy nhỏ giấu trong ống quần của tôi. Tôi bị đuổi khỏi phòng thi, bài làm bị hủy bỏ. Ngay cả suất tuyển thẳng vào Thanh Hoa – Bắc Đại cũng bị dân mạng đặt nghi vấn. Dưới áp lực dư luận, kết quả tuyển thẳng của tôi bị hủy bỏ. Mẹ tôi, biết tôi không còn trường nào để vào, liền bán tôi cho một lão già thô lỗ ở làng bên để đổi lấy sính lễ. Tôi bị lão ta hành hạ đến chết. Lúc mở mắt ra lần nữa, tôi quay lại một tuần trước kỳ thi đại học. “Bây giờ bắt đầu phát thẻ dự thi.” Giọng của giáo viên chủ nhiệm kéo tôi về khỏi cơn ác mộng của kiếp trước. Lòng bàn tay tôi toát mồ hôi lạnh. Nỗi tuyệt vọng và nhục nhã của kiếp trước như lưỡi dao cắm sâu vào tim tôi. “Chiêu Đệ, cậu thi ở phòng nào thế?” Một giọng nói ngọt đến mức khiến người ta phát ngấy vang lên bên tai tôi. Tôi ngẩng đầu, nhìn thấy gương mặt giả tạo đầy quen thuộc của Lưu Thanh Thanh. Nụ cười của cô ta ngây thơ, vô hại. Nhưng bên trong lại lạnh lẽo như rắn độc.
Mẹ Ơi, Con Không Còn Là Cây ATM Nữa

Thái Tử – Ngươi Dám Lừa Ta? Thái tử rơi xuống vách đá, tỉnh dậy liền cho rằng ta là Thái tử phi của hắn, ngày nào cũng quấn lấy gọi ta là vợ, Hoàng đế thấy vậy thì vô cùng vui mừng, đích thân chỉ hôn. Ta phong quang mà gả vào Đông cung, sau khi thành hôn, ta và Thái tử gắn bó như keo như sơn. Nhưng vào ngày lên ngôi, hắn lại dùng một ly rượu độc để giết chết ta, thay vào đó đón về một ả ngư nữ gia cảnh nghèo khổ. Thái tử nắm tay ả ngư nữ, nói với ta một cách trịnh thượng: “Từ đầu đến cuối, ngươi chỉ là hòn đá lót đường để ta cưới nàng ấy mà thôi”. Sau đó ta mới biết Thái tử được ả ngư nữ này cứu khi rơi xuống vực sâu, hai người đã sớm tự định chung thân. Lúc đó địa vị của Thái tử không ổn định, không thể lấy ả làm chính thê nên đành giả vờ mất trí nhớ để lừa ta. Sau khi lên ngôi, hắn liền phong ả ta làm Hoàng hậu bất chấp mọi sự phản đối. Còn ta, người vợ tao khang của hắn, lại bị hắn qua cầu rút ván. Mở mắt ra lần nữa, ta quay lại ngày Thái tử ngỏ lời cầu hôn. Ta liền đích thân giúp hắn đưa ả ngư nữ nghèo khổ hồi kinh: “Điện hạ nên cưới ân nhân cứu mạng chứ không phải ta!” Nhưng Thái tử lại hối hận rồi.
Thái Tử - Ngươi Dám Lừa Ta?

Năm Tháng Tựa Khúc Ca Ly hôn năm thứ sáu, tôi bế con gái ba tuổi tình cờ chạm mặt chồng cũ ở góc phố. Anh ta sững người nhìn chằm chằm vào con bé trong lòng tôi, rất lâu sau mới cau mày, giọng đầy trách móc: “Con bé sắp sáu tuổi rồi mà sao nhìn còi cọc thế?” Ha! Anh ta vậy mà tưởng đứa bé tôi đang bế là con gái của anh ta. Có lẽ anh ta nghĩ tôi yêu anh ta đến mức, dù anh ta ngoại tình rồi ly hôn, tôi cũng sẽ một mình sinh con của anh ta ra.
Năm Tháng Tựa Khúc Ca

Gặp Lại Bạn Trai Cũ Tôi đang ngồi xổm bên lề đường mua xúc xích nướng, thì bên cạnh có cảnh sát đột kích tiệm massage. Tiện thể, tôi cũng bị tóm luôn. Lúc tới đồn, vừa hay lại chạm mặt bạn trai cũ — giờ là cảnh sát. Anh ta hỏi: “Cô đi tiêu tiền hay bị tiêu tiền vậy?” Tôi nhớ đến cây xúc xích mình vừa mua, nghiêm túc đáp: “Đi tiêu tiền.” Anh ta sững người một chút, rồi nửa cười nửa không: “Mấy năm không gặp, giờ cô chơi bạo ghê ha!”
Gặp Lại Bạn Trai Cũ

Đi Xa Là Mất Nhau Ngày chồng tôi nhận được visa, tôi mới biết anh ấy sắp bị điều ra nước ngoài công tác suốt 5 năm trời. Tôi tức đến toàn thân run rẩy, cố gắng kìm nén cảm xúc trước mặt hai đứa con và các bậc trưởng bối trong nhà. Mãi đến ngày trước khi anh rời đi, tôi mới có cơ hội nói chuyện riêng với anh. Câu đầu tiên anh nói là: “Anh sợ em ngăn cản. Anh không muốn bỏ lỡ cơ hội này.” “Thế anh bảo em phải làm sao? Một mình trông hai đứa con, còn phải chăm sóc cả ba mẹ anh nữa à?” “Em cố gắng một chút đi, Miểu Miểu, xem như vì anh, vì các con. Sau lần này trở về, mọi thứ sẽ khác. Anh có cơ hội lên làm phó tổng. Năm năm công tác ở nước ngoài, mỗi năm anh có mười lăm ngày nghỉ, nhất định sẽ về thăm em và bọn trẻ. Mức lương thì trong nước có một phần, công ty bên nước ngoài còn trả thêm một phần nữa.” Bất kể tôi mềm mỏng khuyên nhủ hay lý lẽ phân tích, anh vẫn sáng hôm sau bảy giờ đúng rời khỏi nhà, lên đường đi công tác nước ngoài. Tin nhắn đầu tiên anh nhận được sau khi đặt chân tới nơi là, đơn ly hôn tôi gửi. Và tin nhắn đầu tiên khi anh về nước sau 5 năm là, thiệp cưới của tôi.
Đi Xa Là Mất Nhau

Tặng Vàng Giả Làm Của Hồi Môn? Sau Khi Trùng Sinh, Tôi Không Gả Nữa Khi bàn chuyện cưới xin, mẹ chồng lấy ra 2000 gram vàng làm sính lễ, khiến hàng xóm láng giềng ai nấy đều kinh ngạc. Tôi cảm động vô cùng, sau khi kết hôn thì dốc lòng dốc sức phụ giúp nhà chồng, lo cho chị dâu và cháu của chồng, thậm chí đến cả tiền bồi thường vụ tai nạn của cha cũng mang ra đầu tư vào việc làm ăn của chồng. Đến khi mẹ tôi lâm bệnh nặng, tôi tìm chồng xin tiền chữa trị. Anh ta lại nói: “Cô chẳng phải còn sính lễ đó sao?” Tôi mang số vàng ấy đi bán thì mới phát hiện tất cả đều là vàng bọc đồng, chỉ mạ một lớp mỏng bên ngoài, hoàn toàn không đổi được bao nhiêu tiền. Tôi tìm mẹ chồng và chồng lý lẽ, kết quả bị hai người họ liên thủ đẩy ngã xuống cầu thang. Tôi chết rồi, mẹ tôi cũng qua đời trong bệnh viện vì không có tiền chữa bệnh. Trọng sinh trở lại ngày đi đăng ký kết hôn, tôi ném trả “vàng sính lễ”, dứt khoát nói: “Cuộc hôn nhân này, tôi không lấy nữa!”
Tặng Vàng Giả Làm Của Hồi Môn? Sau Khi Trùng Sinh, Tôi Không Gả Nữa

Em Không Phải Là Người Thứ Tha Khi đi bệnh viện khám thai, tôi lại bị sắp xếp bí mật để phá thai. Giữa cơn mơ hồ, tôi nghe thấy tiếng khóc của trẻ sơ sinh. “Chủ tịch Chung, là bé gái, hơn nữa rất khỏe mạnh.” Tâm tôi hơi ổn định lại. Nhưng ngay sau đó, một câu của Chung Tự Châu khiến tôi hoàn toàn sụp đổ. “Cho nó an lạc đi, tôi không cần đứa trẻ này.” Giọng bác sĩ mang chút bất đắc dĩ: “Cô Giang mới là vợ chính thức của ngài, còn cô Lâm đang nổi tiếng, cô ấy sẽ không vì ngài mà rút khỏi giới giải trí. Ngài không thể tự tay kết thúc sinh mạng cốt nhục ruột thịt chỉ vì một tia hy vọng mong manh.” “Anh biết gì chứ? Chi Noãn kiêu ngạo như vậy, tuyệt đối sẽ không chấp nhận làm mẹ kế. Đứa trẻ còn sống, tôi sẽ không còn cơ hội.” “Vậy ngài định ly hôn sao?” “Đừng hỏi nữa, mau an lạc đi.” Tôi giãy giụa tuyệt vọng, nhưng không sao mở mắt ra được. Chốc lát sau, tiếng khóc của em bé đột ngột ngưng lại. Trong bóng tối, nước mắt lặng lẽ lăn dài trên má. Lần này, tôi không còn lý do gì để tha thứ cho anh ta nữa.
Em Không Phải Là Người Thứ Tha

Con Thuyền Muộn Bạn trai cũ bất ngờ tới dạy thay, tôi hoàn toàn phát điên, kéo theo cả nhỏ bạn thân cùng hú hét. 【Vài năm không gặp, anh ta thành trai đẹp mông cong da mịn rồi! Muốn sờ quá đi!】 Trên bục giảng, Lục Hành Chu do dự một lát, rồi khoác lại chiếc áo khoác. 【Ơ sao lại mặc áo rồi? Thật khiến người ta lạnh lòng mà. Trong lớp rõ ràng có lò sưởi mà, chẳng lẽ anh ta… thận yếu?】 Lục Hành Chu ho nhẹ một tiếng, rồi lặng lẽ cởi áo khoác. Tôi hoàn toàn không nhận ra, tiếp tục làm loạn với bạn thân. 【Sao không trả lời? Hả? Mau lên!】 Mãi sau này, khi bị Lục Hành Chu chặn lại trên sofa, giọng khàn khàn quyến rũ, anh cũng hỏi tôi một câu y chang: “Không nói gì à? Hửm? Muốn nhanh lên sao?”
Con Thuyền Muộn

Ly Hôn Xong, Các Con Chỉ Tin Mình Tôi Tối hôm kết thúc kỳ thi vào cấp ba, tôi đang cùng chồng bàn xem sẽ đưa 2 đứa sinh đôi, một trai một gái đi đâu nghỉ ngơi, thư giãn. Bỗng anh ta nhìn tôi, giọng nghiêm túc: “Chúng ta ly hôn đi. Hai đứa con theo anh, tài sản chia đôi.” Tôi như bị sét đánh, miệng há ra mấy lần mà không thốt nổi một lời. Cảm giác chua xót nơi lồng ngực lập tức dâng lên đến mắt. Lúc nước mắt sắp trào ra, hai đứa trẻ vừa về tới nhà. Chúng rất bình tĩnh, hành động cũng thản nhiên như thể đã sớm biết chuyện gì sẽ xảy ra. Con gái ngồi xuống bên cạnh, lặng lẽ nắm lấy tay tôi. Con trai đứng chắn trước mặt tôi và em gái, lạnh lùng nói với chồng tôi: “Chúng con đồng ý ly hôn. Con và em gái sẽ theo mẹ. Tiền chu cấp nuôi dưỡng tính hai phần. Tài sản trong hôn nhân, mẹ con muốn ba phần tư.”
Ly Hôn Xong, Các Con Chỉ Tin Mình Tôi

Hết Mình Cũng Chỉ Vì Em Trong giờ học, tôi cố tình nhắn tin cho vị giáo sư dạy thay: “Chồng à, tối nay có thể ‘bịch bịch bịch’, nhưng mà chỉ cần anh cười thôi là coi như vô hiệu.” Khóe môi người đang đứng trên bục giảng khẽ cong lên. … Tối đó, tôi tức giận mắng anh không tuân theo luật chơi. Giáo sư thì chậm rãi mở một hộp bcs siêu mỏng 0.01 mới toanh. “Anh cười rồi thì đúng là vô hiệu thật mà.” Tôi: “??”