Danh sách truyện đã hoàn thành

Bạn Trai Đem Chó Của Tôi Tặng Cho Bạch Nguyệt Quang Bạn trai tôi dắt chó đi dạo, lại làm lạc mất nó. Hắn còn thản nhiên nói: “Khương Lạc tự nhiên cắn anh, con chó này không nuôi nổi nữa.” Tôi và hắn cãi nhau một trận nảy lửa. Đột nhiên, trên màn hình hiện lên hàng loạt dòng chữ: 【Chó của nữ phụ bị nam chính tặng cho nữ chính mù làm chó dẫn đường, sắp bị xe đ/â.m ch /t rồi!】 【Gấp lắm rồi! Nếu nữ phụ nhìn được dòng chữ này thì tốt quá! Mau đến công viên cổng nam khu Rung Cảnh!】 【Đáng ghét thật! Nếu là truyện ngôn tình thông thường thì tôi còn hóng được, chứ đem chó người ta nuôi bao năm đi tặng người khác, nam chính đúng là cặn bã!】 【Hu hu hu! Chó con không thể rời xa mẹ nó được!!】 Tôi lập tức túm lấy chìa khóa xe, lao ra ngoài. Ai nói mấy dòng chữ hiện lên kia là vô dụng? Tôi thấy vẫn có nhiều người tốt lắm!
Bạn Trai Đem Chó Của Tôi Tặng Cho Bạch Nguyệt Quang

Chồng Tôi Cứng Lắm Con nhỏ trà xanh nhặt được món quà mà chồng tôi định tặng, rồi đăng lên mạng khoe mẽ: “Cảm ơn anh Quý đã chọn sợi dây chuyền này, em thích lắm, yêu anh~” Chồng tôi lập tức báo công an.
Chồng Tôi Cứng Lắm

Con Trai Ép Tôi Gánh Hết Hậu Quả Của Tiểu Tam Sau khi người chồng cũ bị đột quỵ và liệt, cô bồ nhí của ông ta đã bỏ trốn, còn thằng con trai cả thì dẫn về một bé gái. Bé gái đó là con của chồng cũ và cô bồ nhí. Nhà chồng bảo với thằng cả rằng “anh cả như cha, mẹ kế như mẹ”, thế là nó yêu cầu tôi nuôi đứa bé này, nói rằng đó là trách nhiệm của tôi. Họ còn bảo, ông bố nó chẳng ai chăm sóc, yêu cầu tôi đến bệnh viện chăm ông ta. Nếu tôi không chăm sóc ông bố và không nuôi con bé của bồ nhí, sau này sẽ chẳng ai lo cho tôi lúc về già. Tôi lập tức bán hết tài sản, bắt đầu chuyến du lịch vòng quanh thế giới mà tôi hằng mơ ước. Để lại thằng con trai với ông bố “cha con thắm thiết”, và với cô em gái “anh em hòa thuận”. Chẳng bao lâu, tôi nghe nói thằng cả đang lùng sục tìm tôi khắp nơi…
Con Trai Ép Tôi Gánh Hết Hậu Quả Của Tiểu Tam

Bị Bạn Trai Chê Bai, Tôi Và Anh Em Của Anh Ta Đã HE Bạn trai tôi chê ngực tôi quá lớn. Anh ta đưa cho tôi năm mươi vạn yêu cầu tôi đi phẫu thuật thu nhỏ ngực. Lúc đó, một người bí ẩn đột nhiên chuyển khoản cho tôi năm trăm vạn. Còn ghi chú là “Đừng nghe lời anh ta”. Tôi nắm chặt điện thoại, lén gửi tin nhắn cho anh em tốt của bạn trai: “Muốn tôi nghe lời anh, chỉ chuyển tiền thôi không đủ đâu.” Đối phương trả lời với tốc độ ánh sáng: “Cô đang nói gì vậy, tôi nghe không hiểu.” Tôi: “Vậy thôi, tôi đi bệnh viện đây.” Anh ấy quả nhiên đã hốt hoảng: “Cô còn muốn gì nữa?” “Anh đã 18 chưa?” “Tôi 24.” “Chỉ nói miệng không đủ, cho tôi xem.” Sau đó, anh ấy đã dùng hành động thực tế khiến tôi mãn nhãn.
Bị Bạn Trai Chê Bai, Tôi Và Anh Em Của Anh Ta Đã HE

Trở Về Năm 1999: Làm Học Bá Vì Con Gái Tôi nghỉ việc hơn 2 năm để kèm con học, vậy mà con gái tôi thi đại học chỉ được 200 điểm. Tôi sốc đến mức nghẹn thở, ngất xỉu luôn tại chỗ. Lúc mở mắt ra, mẹ tôi đang dùng ngón tay chọc vào trán tôi: “200 điểm? Mễ Tiểu Lộ, con là heo à? Heo học ba năm chắc cũng không thấp đến thế đâu!” Khoan đã, câu này… sao nghe quen thế? Chẳng phải tôi vừa mắng y chang thế với con gái mình sao?!
Trở Về Năm 1999: Làm Học Bá Vì Con Gái

Tôi Không Làm Cơm Tình Thương Nữa Tôi nấu cơm miễn phí cho các cụ già trong làng đã ba năm nay. Mỗi ngày một bữa tối, có thịt có rau, nhà nào có trẻ nhỏ bị bỏ lại thì tôi sẽ phần thêm một suất. Ba năm qua, chưa từng lấy của họ một xu. Chi phí nấu nướng đều do tôi quay video ngắn, livestream kiếm tiền để trang trải. Hôm đó, như thường lệ, tôi nấu xong nồi giò heo lớn, đợi các cụ đến nhận cơm. Không ngờ lại đợi được ông trưởng thôn mới nhậm chức, dẫn theo một đám người khí thế hừng hực đến trước mặt tôi. “Cô đã quay video người già trong làng suốt ba năm nay để kiếm tiền, vậy số tiền đó lẽ ra phải chia cho cả làng chúng tôi!” Tôi giải thích: “Tôi đâu có không bỏ công sức đâu, ngày nào tôi cũng tự tay nấu cơm, làm đồ ăn ngon cho các cụ mà.” Bọn họ nổi giận: “Trưởng thôn đã nói rồi! Cái kiểu nấu cơm này của cô chỉ là làm bộ tốt bụng, thực chất là để câu view! Tiền cô bỏ túi hết, còn người già trong làng bị quay lên thì không được một đồng nào!” Ngay sau đó, họ đập luôn bộ đồ nấu của tôi, còn vứt nồi giò heo tôi mất ba tiếng để nấu đi. Họ còn tuyên bố: nếu tôi không chia tiền cho dân làng thì không được phép tiếp tục nấu cơm kiếm tiền nữa. Mà cũng tốt thôi, làm ba năm rồi, tôi cũng mệt rồi. Tôi cũng muốn xem vị trưởng thôn mới này sẽ làm cách gì để lo cho các cụ già neo đơn trong làng.
Tôi Không Làm Cơm Tình Thương Nữa

Đồ Của Tôi Ai Dám Lấy? Mẹ kế thừa lúc chồng tôi ngủ say, lén leo lên giường hắn. Nhưng bà ta đâu biết, chồng tôi là kiểu người bệnh hoạn kiểm soát cực mạnh, dù ngủ rồi cũng phân biệt được có phải tôi hay không. Hắn mở mắt ra, một cú đá đạp mẹ kế lăn xuống đất: “Cút, bà mà cũng xứng dùng đồ của cô ấy à?” Mẹ kế sững sờ. Chồng tôi quay đầu nhìn tôi, vẻ tội nghiệp: “Vợ ơi, anh thấy bẩn quá, cần được khử trùng.”
Đồ Của Tôi Ai Dám Lấy?

Tặng Cả Chồng Lẫn Bệnh Tật Cho Tiểu Tam Đi công tác về nhà, tôi phát hiện ra… bệnh nhân của mình lại đang lăn lộn trên giường với chồng tôi. Cô ta trưng ra vẻ đáng thương. “Bác sĩ Mạnh, từ khi ở bên Minh Thành, tôi cảm thấy bệnh của tôi tiến triển tốt hẳn.” “Chị tốt bụng chút đi, nhường anh ấy cho tôi được không?” Tôi vừa tát vừa lao đi làm thủ tục ly hôn, chia tài sản trong chớp mắt. Chúc hai người họ trăm năm hạnh phúc. Hay lắm, một người vừa được chẩn đoán ut, một người thì đang giấu chuyện nhiễm H I V. Tôi chỉ muốn xem, cuối cùng ai là người hại ch.t ai.
Tặng Cả Chồng Lẫn Bệnh Tật Cho Tiểu Tam

Em Không Còn Là Cái Bóng Của Anh Khi tờ quyết định sa thải được đưa vào tay tôi, có lẽ sợ tôi làm ầm lên, Ninh Dật Dương còn đặc biệt mở một cuộc họp toàn bộ phòng ban. Vừa bước vào cửa phòng họp, một xấp tài liệu đã bị ném mạnh vào mặt tôi. “Tống Mạn, đây là dự án cô phụ trách à? Lỗ mất hai triệu tệ! Cô biết điều đó có ý nghĩa gì không?” “Người ta là Nguyệt Nguyệt vất vả suốt bao lâu mang về cho công ty lợi nhuận hai chục triệu, còn cô, chỉ một sai sót đã làm mất đi mười phần trăm!” Ninh Dật Dương chỉ vào tôi, lớn tiếng mắng. Cả phòng họp xôn xao. Tôi quay đầu, chậm chạp nhìn thấy Lâm Nguyệt Nguyệt đang lúng túng tránh ánh mắt của tôi và tất cả đã rõ. Lại là như thế. Dự án Lâm Nguyệt Nguyệt làm hỏng, Ninh Dật Dương sợ cô ta bị truy trách nhiệm nên đổ hết lỗi lên đầu tôi. ….
Em Không Còn Là Cái Bóng Của Anh

Âm Mưu Của Nam Thần Khi tôi đặt xe qua app để về trường, người lái xe lại là… nam thần học đường của chúng tôi, Tống Bách Xuyên. Tôi lập tức cảm thấy xót xa cho hoàn cảnh “sa cơ lỡ vận” của anh. Tống Bách Xuyên trầm mặc một lúc. Rồi anh nói: “Em từng thấy ai lái Porsche Cayenne mà vẫn đi chạy dịch vụ chưa?” Tôi sững người, quay đầu nhìn ra sau, chiếc xe đúng là Cayenne thật, mà chiếc xe tôi đặt thực sự đang đứng phía sau, còi bấm đến gần rách cả tay lái.
Âm Mưu Của Nam Thần

Mười Năm Làm Vợ Năm thứ mười sau khi kết hôn, Thẩm Yến Lễ ngoại tình. Anh ta bao trọn một khu trượt tuyết chỉ vì cô gái nhỏ đó nói muốn ngắm tuyết. Anh ta tưởng mình che giấu rất giỏi, có thể ung dung hưởng thụ phúc khí của một kẻ có nhiều phụ nữ. Nhưng anh ta không biết, chiếc thẻ anh ta dùng để thanh toán chính là thẻ phụ được tôi liên kết, và ông chủ đứng sau khu trượt tuyết kia… cũng là tôi. Còn cô con gái luôn sùng bái anh ta, suốt ngày nũng nịu gọi “ba ơi ba à”, lúc này đang nằm trong lòng tôi, ánh mắt lạnh lùng nhìn vào màn hình camera giám sát trong khu trượt tuyết. “Con đang nghĩ năm sau nên tặng ba loại hoa nào.” “Hoa cúc trắng hay hoa cúc vàng thì hợp hơn hả mẹ?”
Mười Năm Làm Vợ

Trả Anh Về Với Gió, Mẹ Con Em Có Nắng Tôi từng nghĩ mình đã gả cho tình yêu, có được cuộc hôn nhân hoàn hảo nhất thế gian. Chồng tôi, Trần Mặc, là một người đàn ông thành đạt ngoài xã hội, là người chồng dịu dàng chu đáo trong gia đình. Con gái chúng tôi bé Nhạc Nhạc thông minh đáng yêu. Gia đình ba người của tôi, lẽ ra nên là hình mẫu của hạnh phúc. Cho đến ngày Quốc tế Thiếu nhi mùng 1 tháng 6 đó, tôi lái xe chở Nhạc Nhạc đi chơi công viên với lòng đầy háo hức. Một cú phanh gấp chói tai tôi đâm vào đuôi xe phía trước. Chiếc xe tôi đâm trúng, là chiếc Cayenne màu đen quen thuộc của chồng tôi, Trần Mặc. Nhưng người ngồi ở ghế phụ lại không phải tôi, cũng chẳng phải bất kỳ nữ đồng nghiệp nào tôi từng gặp ở công ty. Mà là một cô gái trẻ trang điểm tinh tế, nụ cười còn rực rỡ hơn cả ánh nắng. Khoảnh khắc đó, giấc mộng cổ tích tôi đã vun vén suốt bảy năm… tan tành.