Danh sách truyện đã hoàn thành

Ba Mùa Xuân Rực Nắng Ba tôi mất tích trên đường đem bán con trâu già duy nhất trong nhà để mua áo ngực cho mẹ kế. Một tháng sau, ông trở về từ dưới vực, mình đầy thương tích. Ông còn nhớ tôi, nhưng lại quên mất người vợ trẻ mà ban đêm không rời nửa bước. Mẹ kế đóng cửa phòng, đòi ông đưa sổ tiết kiệm. Chẳng mấy chốc bà khóc lóc lao ra ngoài, đến cả tiền sính lễ chưa trả cũng không thèm lấy nữa. “Ba mày đúng là thứ không ra gì! Thân tàn ma dại như vậy rồi mà vẫn còn định làm chuyện đó với tao—” Trên áo bà một mảng đỏ loang lổ, nhìn như dính máu, lại giống như thịt vụn. Mẹ kế bỏ đi, người đánh tôi ít đi một, ban đầu tôi còn thấy nhẹ nhõm. Nhưng rồi tôi nhanh chóng phát hiện, ba có gì đó không đúng.
Ba Mùa Xuân Rực Nắng

Thiên Hạ Của Thục Nữ Thành hôn 4 năm, Quý Tu lại nuôi một ngoại thất ở trang tử. Ta bình tĩnh đề xuất hòa ly. Hắn kinh ngạc, tức thì nổi giận. “Ta vẫn nể tình nghĩa phu thê, chưa từng đưa nàng ấy vào phủ, đều là nữ nhân, sao ngươi lại không dung người như thế! Ôn gia sớm đã suy bại, người nên tự biết thân biết phận, ngươi tưởng ngươi còn là thiên kim cao môn khiến người người ngưỡng mộ năm nào sao?” Hắn cười lạnh bỏ đi. Từ đó dọn ra trang ngoài, công khai ra vào với tiểu thiếp kia, còn rầm rộ chuẩn bị nghi lễ bình thê, lại buông lời cuồng vọng giữa bữa tiệc cười đùa: “Đến lúc đó chén trà bình thê ấy, nàng uống cũng phải uống, không uống cũng phải uống.” Mọi người đều nhìn ta cười nhạo. Ta hoàn toàn chẳng bận tâm, bận rộn thu xếp mọi việc còn dang dở. Chỉ vì mới không lâu trước, có thư từ Kiềm Châu đưa đến. Phụ thân cùng huynh trưởng được minh oan, chẳng bao lâu nữa sẽ vào kinh, được Hoàng đế ban thưởng.
Thiên Hạ Của Thục Nữ

Cưng Em Từ Cái Nhìn Đầu Tiên Bạn trai chê ngực tôi …quá to. Anh ta đưa tôi 500 triệu, bảo tôi đi phẫu thuật thu nhỏ vòng một. Ngay lúc đó, một người bí ẩn chuyển khoản cho tôi 5 tỷ, kèm lời nhắn: “Đừng nghe anh ta.” Tôi cầm điện thoại, nhắn cho anh em chí cốt của bạn trai: “Muốn tôi nghe lời anh, chuyển tiền thôi thì chưa đủ đâu.” Anh ta lập tức trả lời: “Cô đang nói gì thế? Tôi không hiểu.” Tôi: “Thế thì thôi. Tôi đi viện đây.” Quả nhiên, anh ta bắt đầu cuống lên: “Cô còn muốn gì nữa?” Tôi: “Anh có 18 không?” “Tôi 24.” “Nói suông không tin được. Cho tôi xem thử.” Sau đó, anh ấy dùng hành động thực tế… khiến tôi không xuống nổi giường.
Cưng Em Từ Cái Nhìn Đầu Tiên

Gả Nhầm Chồng Sau khi tiệc cưới kết thúc và đến lúc thanh toán, tôi phát hiện chi phí lên đến hơn 2 triệu tệ! Xem bảng kê mà choáng váng: 100 chai Mao Đài giá 3.000 tệ/chai, 300 con tôm hùm xanh Úc giá hơn 2.000 tệ/con, và 100 con cua hoàng đế giá 1.000 tệ/con! Càng xem tiếp càng thấy lố bịch: 30 đĩa ngọc của khách sạn giá 180.000, 50 cặp ly rượu bằng bạc nguyên chất giá 90.000, chưa kể một đống hải sâm, bào ngư, gà đen được tính theo thùng trong hóa đơn… Thậm chí nồi gang trong bếp, điều hòa cây trong phòng tiệc, cây xanh trong sảnh khách sạn cũng bị tính tiền! Chồng tôi gọi điện đối chất với mẹ chồng, nhưng bà ta lại cực kỳ ngang ngược: “Nhà nó giàu thế mà còn đòi sính lễ 66.000, rõ là cố tình làm khó. Nó muốn đòi mạng nhà mình đấy!” “Những thứ đó là tôi bảo mấy cô mấy dì của anh dọn hết, để dạy cho cái loại ham lợi nhỏ như nhà nó một bài học!” Nhận ra mẹ chồng là người không dễ đối phó, tôi lập tức yêu cầu khách sạn báo cảnh sát. Tôi muốn xem cái đám họ hàng nghèo kiết xác đó lấy gì mà đền khoản nợ khổng lồ này!
Gả Nhầm Chồng

Nghịch Tập Thi Đại Học: Vả Mặt Cả Nhà Em gái thiết kế hại tôi gãy chân, mất cơ hội vào Học viện Thể thao Thanh Hoa. Cha mẹ không phân biệt đúng sai, vu cho tôi gian lận thi cử rồi đoạn tuyệt quan hệ. Họ chắc chắn rằng đứa từng được gắn mác “thiên tài thể thao” như tôi sẽ sa sút thảm hại, trượt tốt nghiệp. Nhưng… ai nói tôi chỉ biết dựa vào thể thao?
Nghịch Tập Thi Đại Học: Vả Mặt Cả Nhà

Quên Đi Một cô gái theo đuổi bạn trai tôi suốt bảy năm, bạn trai tôi luôn biết điều đó, và vô cùng chán ghét cô ấy. Thế nhưng khi cô gái ấy thất bại, sắp bị “xóa sổ”, bạn trai tôi lại như phát đi//ên lao đến cứu cô ấy, bỏ mặc tôi một mình trong buổi tiệc đính hôn. Anh ta nói, cô gái đó đã yêu anh suốt bảy năm, không nên có kết cục thê thảm như vậy. Nhưng điều anh ta không biết là, ngay khoảnh khắc anh ta bước ra khỏi cửa buổi tiệc đính hôn, chiến lược theo đuổi của tôi cũng thất bại rồi, mà hình phạt chính là – quên anh ta.
Quên Đi

Ngược Dòng Ta vô cùng căm ghét vị hôn phu què chân của mình. Chỉ vì hắn, ta luôn bị đám quan quyến cười chê, dẫu cho hắn là một vị Hầu gia tôn quý. Sau này, dưới sự hậu thuẫn của di nương, ta gom hết can đảm tư thông với một thư sinh nghèo, rồi cùng hắn bỏ trốn. Nhưng ta lại gửi nhầm chân tình. Thư sinh ấy thi rớt xong liền ngày ngày đánh đập ta. Sau khi bị hắn đánh ch,t, hắn còn xé rách xiêm y của ta, bịa đặt rằng ta th/ông d/âm với người khác rồi ch.t. Người nhà xem ta như nỗi ô nhục, để mặc t/hi t/hể ta bị vứt nơi hoang dã. Cuối cùng, chính vị hôn phu mà ta đã ruồng bỏ lại đứng ra thu nhặt xá/c ta. Là hắn, ép người nhà ta tổ chức tang lễ cho ta. Là hắn, không tiếc chống lại thánh chỉ, rời khỏi kinh thành, bắt được tên thư sinh bạc bẽo kia, thay ta b/áo thù. Hắn nói: “Nàng là thê tử của ta.” Khi mở mắt ra lần nữa, ta trở về thời điểm còn bị đám quan quyến châm chọc, muốn hủy hôn. Lần này, ta cười lạnh bước ra: “Ngồi xe lăn thì sao chứ? Chàng vẫn là vị Hầu gia cao cao tại thượng. Sau này ta sẽ là Hầu phu nhân tôn quý. Còn các ngươi, lại là thân phận gì?” Người vốn luôn cúi đầu kia, bỗng ngẩng lên nhìn ta, trong mắt là ánh sáng chưa từng có.
Ngược Dòng

Tôi Không Phải Mẹ Của Con Cô Cô bạn thân lén lút nói với tôi rằng… chồng cô ta có “thiên phú dị bẩm”. Là bác sĩ, tôi nghiêm túc bảo: “Nên đi khám sớm đi. Nếu là khối u thì phải mổ ngay, để lâu có thể thành ung thư.” Cô ấy cười khẩy, lườm tôi một cái: “U cái gì mà u, là do mày chưa từng thấy qua hàng xịn thôi.” “Thôi, mày là con chó độc thân, hiểu gì chứ.” Tôi nén giận khuyên nhủ mãi, cuối cùng cô ấy cũng chịu đến bệnh viện. Kết quả đúng là khối u. Tôi là bác sĩ khoa ung bướu, chính tay tôi phẫu thuật cho chồng cô ta vì cô ta bảo: “Tao chỉ tin mày thôi.” Thế nhưng sau phẫu thuật, chồng cô ta bị suy giảm chức năng đàn ông. Cô ta liền trở mặt, lôi kéo chồng mắng nhiếc tôi: “Mày ghen tỵ vì chồng tao có hai cái ‘đinh đinh’ nên mới hại tao mất đi hạnh phúc!” “Giờ chồng tao không còn giống đàn ông nữa, tao cũng mất hết sung sướng rồi! Đồ đàn bà ác độc như mày đáng ch.t!” Hôm đó, bọn họ gọi tôi ra ngoài, rồi chồng cô ta nhân lúc tôi không để ý đã đ /ẩ.y tôi từ tầng cao xuống, ch .t ngay tại chỗ.
Tôi Không Phải Mẹ Của Con Cô

Tôi Không Có Mẹ Năm lớp 12, ng ự /c tôi lại lần nữa phát dục, từ cúp D lên thẳng F. Bạn nam trong lớp cười cợt, nói tôi “ng ự /c to chắc là đi b/á.n thân”, giọng đầy nhục mạ. Nhưng người phản ứng dữ dội nhất lại chính là mẹ tôi. Bà ta trừng mắt nhìn ng ự /c tôi, chửi om sòm: “Ng ự /c mày lớn vậy để làm gì? Ghê tởm! Mày có phải ngày nào cũng cho đàn ông sờ ng ự /c không, nên mới to thế? Không lo học hành!” Bà ta nói kết quả học tập của tôi kém là vì ng ự /c tôi quá to, rồi bịa ra chuyện đưa tôi đi “thu nhỏ”, cuối cùng lại lừa tôi làm phẫu thuật cắt toàn bộ. Bạn bè chê tôi nửa nam nửa nữ, người tôi thầm thích gọi tôi là “quái vật”. T/rầ .m cảm tái phát, tôi ch .t ngay trong sinh nhật 18 tuổi. Trọng sinh lại một lần nữa, mẹ lại tiếp tục giở trò lừa tôi đi cắt ng ự /c. Tôi hất mạnh tay bà ta ra, nhổ một bãi nước bọt vào mặt bà ta, cười lạnh: “Mẹ thử đụng vào tôi xem?” “Mẹ à, ng ự /c mẹ nhỏ vậy, có khi nào chưa từng được đàn ông sờ bao giờ không?”
Tôi Không Có Mẹ

Mất Trí, Yêu Nhầm Tôi bị mất trí nhớ, nhớ rõ tất cả mọi người… duy chỉ quên mất anh. Nhìn người chồng vừa đẹp trai, vừa nóng tính, lại chẳng có chút thiện cảm nào với tôi kia, trong lòng có một loại thôi thúc, chỉ hai từ “l/y h/ô/n”, tôi buông tay thở dài: “Nếu rảnh thì chúng ta l/y h/ô/n.”
Mất Trí, Yêu Nhầm

Hối hận rồi sao? Muộn rồi, nam chính! Tôi và Thẩm Úc Niên yêu nhau năm năm, còn Lâm Tự thì theo đuổi anh suốt năm năm. Hôm anh cầu hôn tôi, Lâm Tự vừa khóc vừa làm ầm ĩ, thậm chí dọa 44, nhưng anh không hề đoái hoài. Anh cùng tôi đi thử váy cưới, cẩn thận chọn địa điểm tổ chức hôn lễ. Đến ngày cưới, một cuộc điện thoại từ bệnh viện khiến anh hoàn toàn mất kiểm soát. Lâm Tự cắt cổ tay 44, đang được cấp cứu. Anh như phát điên, vứt bỏ tôi ngay tại lễ đường, lao thẳng đến bệnh viện. Ngày Lâm Tự tỉnh lại, anh mất khống chế ôm chặt lấy cô ta, thổ lộ tình cảm, cùng cô ta dây dưa sống ch.t. Tôi chỉ biết tự cười giễu, rồi nói với hệ thống: “Gọi người xuyên thư đến đi.” Lúc Thẩm Úc Niên biết được tin tức về tôi, tôi đã không còn trong thân xác nữa. Tôi phiêu lơ giữa không trung, nhìn người xuyên thư mắng anh ta là đồ thần kinh, bảo cút đi càng xa càng tốt. Anh ta sửng sốt, bối rối nói: “Hạ Quân, em không cần anh nữa sao?” Tôi khẽ nhắm mắt, nhẹ nhàng thở dài: “Thẩm Úc Niên, lẽ ra tôi nên buông tay anh từ lâu rồi.”
Hối hận rồi sao? Muộn rồi, nam chính!

Bước Chuẩn Bị Trước Ngày Tàn Tôi nhắn tin trong nhóm gia đình: [Nhà tôi giá thị trường 3 triệu, nay bán lại 1,5 triệu, ai có thiện chí mua thì add tôi.] Trong nhóm im lặng một hồi, sau đó nhiều người họ hàng đã add tôi. Mợ như quỷ hút máu trực tiếp gọi điện thoại tới: “Để nhà cho mợ, hiện tại sang tên ngay lập tức.” “Được thôi, hôm nay giao tiền, nếu không tôi sẽ bán cho người khác.” Không ai trong số họ biết rằng ba ngày sau zombie sẽ xuất hiện, trước đó tiền mặt quan trọng hơn bất cứ thứ gì khác.