Danh sách truyện đã hoàn thành

Màn Trời Tống Duật năm ba mươi chín tuổi đã nuôi một ngoại thất. Những nữ tử ái mộ hắn cố ý đem chuyện này tiết lộ cho ta. Sau khi biết chuyện, hắn cố tình đến cảnh cáo: “Tố Tố không phải người ngoài.” Thì ra, Lâm Tố là con gái khuê mật của bà mẫu ta. Phụ thân nàng chiến tử, mẫu thân tuẫn tình. Một tháng trước, Tống Duật đón nàng về. Trên đường đi, hai người lâu ngày sinh tình. Hắn nói nàng đến là để gia nhập gia đình này. Bọn họ đều nghĩ rằng ta sẽ nổi trận lôi đình. Nhưng ta lại nói: “Sao có thể nuôi dưỡng ở bên ngoài để làm trò cười cho thiên hạ? Chi bằng nâng nàng làm bình thê.” Ta thậm chí còn đề nghị họ sớm sinh con. Bởi vì hệ thống nói với ta:【Thân thể của ngươi cuối tháng sẽ hồi phục, còn mười ngày nữa là có thể trở về.】 Nhi nữ ta vất vả sinh ra, khẳng định là muốn dẫn đi.
Màn Trời

Thuỷ Triều Lên Sau khi gia đình Thanh Ngạn phá sản, anh ta đem tôi dâng cho Thái tử gia đất Kinh Thành để trừ nợ. Về sau gặp lại trong một buổi tiệc rượu. Thanh Ngạn nói tôi tính tình lạnh nhạt kiêu ngạo, mong Thái tử gia bao dung nhiều hơn. Thái tử gia nghe xong, khẽ cười khinh. “Bao dung? Tôi chưa mở miệng, cô ấy cũng không dám nói một câu.” Mọi người nhao nhao khen Thái tử gia giỏi thuần phục người. Ngay khoảnh khắc tiếp theo, tôi đẩy cửa bước vào. Tôi ngồi xuống, anh lau bàn. Tôi liếm môi, anh đưa trà. Tôi nhíu mày, anh khoác áo. …… Mọi người: “???” Quả thật là không cần mở miệng nói câu nào cả! Thái tử gia kiêu ngạo liếc nhìn gương mặt đen như đáy nồi của Thanh Ngạn: “Đồ phế vật, không có bản lĩnh thì cứ nói thẳng.”
Thuỷ Triều Lên

Sau Khi Tôi Sảy Thai, Bạn Trai Phát Điên Tôi bị sảy thai, gọi cho Cố Bắc Thần, trong điện thoại vang lên giọng nói chán ghét của anh ta: “Nếu không phải cô ta theo tôi suốt 7 năm, tôi đã sớm chia tay rồi.” “Cô ta tìm tôi thì còn chuyện gì nữa? Toàn mấy chuyện vặt vãnh thôi.” Tôi lạnh lùng cúp máy, quay sang bác sĩ nói: “Đứa trẻ này, không cần giữ lại nữa.” Mãi đến khi biết tôi sảy thai, Cố Bắc Thần phát điên rồi.
Sau Khi Tôi Sảy Thai, Bạn Trai Phát Điên

Tương Lai Đêm trước buổi phỏng vấn chọn vũ công chính của đoàn ballet, tôi bị một nhóm côn đồ chặn đường. Khi cảnh sát đến, tôi đã ngồi bệt dưới đất, tuyệt vọng đến tột cùng. Bố người bố tổng tài của tôi vì bỏ lỡ cuộc gọi cầu cứu của tôi, đã ôm tôi khóc nức nở, miệng không ngừng lặp đi lặp lại rằng nhất định sẽ khiến đám côn đồ đó phải trả giá đắt. “Ôn Noãn, đừng sợ, bố nhất định sẽ tìm đội ngũ bác sĩ phục hồi tốt nhất cho con, đảm bảo không để lại vết sẹo nào trên gương mặt con. Bố cũng sẽ mời chuyên gia chỉnh hình giỏi nhất nối lại chân phải cho con, để con có thể đứng dậy nhảy múa một lần nữa.” Ánh mắt tôi trống rỗng, sắc mặt tàn tạ như tro tàn. Tôi vẫn luôn cho rằng đó chỉ là sự bất hạnh ngẫu nhiên, rằng tôi xui xẻo bị đám người xấu kia nhắm đến. Cho đến khi tôi nghe được cuộc trò chuyện giữa bố và dì Lệ trong bệnh viện.
Tương Lai

Anh Ấy Thật Sự Rất Yêu Tôi Mồng Một Tết, một nhóm đại ca áo đen bao vây cả nhà tôi, người thân ai nấy đều tưởng tôi vay n/ặ/ng l/ã i. Vậy mà anh đẹp trai nhất bước lên trước, lạnh lùng nói: “Mặc quần vào rồi là phủi tay? Em nghĩ anh là hạng người nào?! Hôm nay nếu em không cho anh một lời giải thích, thì mọi người khỏi ăn Tết luôn đi!” Bà nội tôi, tám mươi tuổi, bật dậy như một cơn gió, hùng hồn lao ra: “Cháu rể à, định khi nào làm đám cưới thế?”
Anh Ấy Thật Sự Rất Yêu Tôi

Cũng Chỉ Là Hạt Bụi Cánh cửa phòng làm việc của chồng tôi bị cô thư ký nhỏ gõ lần thứ tư. Anh ta cau mày: “Cô có hiểu phép lịch sự không, ra ngoài!” Cô thư ký nhỏ ngẩn người, lập tức khóc như mưa, liên tục xin lỗi rồi đóng cửa lại. Chồng tôi mất kiên nhẫn, đuổi theo ra ngoài mắng mỏ. Giọng nói cố tình hạ thấp nhưng vẫn truyền rõ ràng đến tai tôi. Anh ta dỗ dành: “Đừng làm loạn nữa, nhìn bao nhiêu lần cũng thấy cô ta chẳng bằng em.” “Ngoan nào, đừng khóc nữa, ngoài hôn nhân ra, anh đều cho em tất cả được không?” Tôi bình tĩnh đứng dậy. Mở cánh cửa anh ta quên đóng. “Hôn nhân cũng có thể cho, tôi đồng ý.”
Cũng Chỉ Là Hạt Bụi

Anh Là Quá Khứ Tôi nhìn chằm chằm vào lịch sử chuyển khoản trên màn hình điện thoại, thấy Giang Vân Thâm đã chuyển cho Bạch Hiểu Lộ năm trăm nghìn tệ. Ghi chú: “Bảo bối, đây là tiền đặt cọc mua nhà mới của chúng ta.” Nhà mới? Chúng tôi đã kết hôn ba năm, vẫn sống trong căn nhà bố mẹ tôi tặng làm của hồi môn. Bao giờ anh ta tính mua nhà mới? Điều khiến tôi lạnh lòng hơn cả là thời gian chuyển khoản mười một giờ tối hôm qua. Lúc đó anh ta vẫn còn nằm bên tôi, vừa chúc ngủ ngon, vừa hôn trán tôi. Tay tôi run rẩy, tiếp tục kéo xuống xem lịch sử chuyển tiền: năm vạn, mười vạn, hai mươi vạn… Tất cả đều gửi cho Bạch Hiểu Lộ. Ba năm qua, tổng cộng hơn hai triệu tệ. Số tiền đó… đều là tiền sinh hoạt phí tôi đưa anh ta.
Anh Là Quá Khứ

Nghe Xem Trời Sắp Mưa Người yêu online của tôi là thái tử nổi tiếng ăn chơi ở thành phố A. Đêm trước hôm offline gặp nhau, tôi vô tình nghe hắn nói chuyện với bạn: “Chỉ chơi đùa chút thôi, đừng nhắc tới cái hạng vừa nghèo vừa ngu đó.” “Hẹn offline? Tôi không đi đâu. Mấy người ai rảnh đi giúp tôi cái đi, đuổi cổ nhỏ đó là được.” Tôi không làm lớn chuyện, ngày hôm sau vẫn xuất hiện ở chỗ hẹn như thường. Còn chủ động ôm tay người tới. Người nọ nhìn tôi chăm chú, không từ chối. Đêm đó, thái tử gọi đến, cung kính hỏi: “Anh Văn, đuổi đi rồi à?” Văn Tuần ngắm người đang cưỡi trên người anh là tôi, khàn khàn nói: “…Ừ, đi rồi.”
Nghe Xem Trời Sắp Mưa

Không Kết Hôn Yêu đương với Tần Chân sáu năm, hắn vô số lần đòi chia tay, nhưng lần nào tôi cũng khóc lóc, làm loạn, thậm chí còn dọa t/ự s/á/t để níu kéo. Ai cũng biết Tần Chân là một tên lăng nhăng chính hiệu, nhưng tôi lại là một cô gái ngốc nghếch, yêu hắn đến mức không thể sống thiếu hắn. Năm tôi tám tuổi, có người trong bàn tiệc đùa giỡn, nói tôi cũng không còn nhỏ nữa, hỏi Tần Chân có định chịu trách nhiệm với tôi không. Lúc ấy hắn đã say, bị ép đến mức không còn cách nào khác, bèn buột miệng nói sẽ cưới tôi. Nhưng tôi thì hoảng sợ. Yêu đương thế nào là chuyện của tôi. Nhưng kết hôn? Chuyện đó thì không.
Không Kết Hôn

Kiếp Này Không Còn Tiếc Nuối Kiếp trước, phu quân sau khi khải hoàn trở về đã dùng quân công cầu hôn nữ tướng quân, muốn nàng ta làm bình thê, còn bắt ta bỏ tiền chuẩn bị sính lễ cho hắn. “Ta và Lăng Thu tình đầu ý hợp, sính lễ tất nhiên phải chọn thứ tốt nhất, tuyệt đối không thể qua loa với nàng ấy.” Phu quân và phụ mẫu hắn ta một người hát mặt đỏ một người hát mặt trắng, cùng nhau khống chế và lừa gạt ta, lôi hết của hồi môn ta mang theo để bù đắp cho nhà chồng. Ta từng cho rằng chỉ cần chịu đựng nhẫn nhịn thì sẽ đổi được tấm chân tình của hắn, nào ngờ lại bị phụ mẫu hắn và hắn giày vò cả một đời, cuối cùng ch:ết thảm trong cô độc. Sau khi trọng sinh, ta trở về đúng ngày hắn khải hoàn hồi kinh. Ta lập tức vào cung, cầu xin Hoàng thượng ban cho ta và hắn được hòa ly. Kiếp này, kẻ ngu tình si ngốc ấy, ai muốn làm thì cứ làm!
Kiếp Này Không Còn Tiếc Nuối

Chân Long Thiên Nữ Nương ta là rồng, đẻ hai quả trứng và ta. Bà nhận ra hai quả trứng, nhưng không nhận ra ta, tưởng ta là ký sinh trùng, liền ngậm lấy rồi ném đi. Mãi đến khi đột nhiên nhớ ra bản thân từng nằm với một kẻ hai chân, bà mới lập tức trong đêm quay lại, nhặt ta về.
Chân Long Thiên Nữ

Trường Tương Tư Ta và Tiêu Cẩn thành thân vào ngày hôm đó, hắn vì cứu “hảo huynh đệ” của mình mà bỏ mặc ta trước mặt mọi người. Kết quả, hắn bị thuốc nổ làm nát hai chân, đôi mắt cũng mù lòa. Ta từ chối cùng Tiêu Cẩn bái đường lần nữa. “Hảo huynh đệ” của hắn xúi giục người nhà họ Tiêu chặt đứt hai chân ta, làm mù mắt ta, để ta “xứng đôi” với Tiêu Cẩn. Trong đêm thành thân, khi “hảo huynh đệ” của hắn náo động phòng, ta châm ngòi thuốc nổ, cùng bọn chúng đồng quy vu tận!