Danh sách truyện đã hoàn thành
Thời Gian Hôn Khi cơn khát da bùng phát, tôi cầu xin Cố Thịnh giúp tôi giảm bớt. Nhưng tôi không đợi được anh ta, mà lại nhận được cuộc gọi từ bạn cùng phòng của anh ta. Trong điện thoại, Cố Thịnh chán nản nói với bạn mình: “Có bệnh thì đi chữa, chẳng lẽ tôi không có cuộc sống riêng sao?” “Dạo này cậu không có việc gì, giúp tôi đối phó với cô ấy đi. Khi cô ấy phát bệnh cũng không biết nhờ ai.” Tôi buồn đến mức rơi nước mắt, liền nhắn tin cho bạn cùng phòng của anh ta: “Tôi thấy khó chịu, cậu có thể đến giúp tôi không?” Sau đó, bạn cùng phòng của anh ta nhẹ nhàng hôn lên những giọt nước mắt của tôi, cười khẽ. “Khó chịu cũng khóc, thoải mái cũng khóc.” “Nghe lời, để dành nước mắt cho sau này nhé.”
Thời Gian Hôn
Hòn Đảo Của Cô Ấy Thích Chu Thời Cảnh suốt bảy năm, cuối cùng lại bị hắn từ chối với lý do tôi và thanh mai trúc mã đã có hôn ước từ nhỏ. Sau đó, tôi chủ động hủy bỏ hôn ước với thanh mai trúc mã, chạy đến tìm hắn. Nhưng lại vô tình nghe được tiếng cười đùa của hắn cùng bạn bè: “Chỉ là một vụ cá cược thôi, cô ta thật sự đã đi hủy hôn rồi, cậu nói xem cô ta có ngốc không?” Khoảnh khắc đó, tôi hoàn toàn tuyệt vọng, buông bỏ tình cảm đã dành cho hắn suốt nhiều năm. Một tháng sau, vào ngày sinh nhật của Chu Thời Cảnh, tôi không đến dự tiệc, hắn hoảng hốt gọi điện cho tôi. “Trình Vãn, quà sinh nhật của anh đâu?” Người đàn ông bên cạnh tôi giật lấy điện thoại, giọng điệu khó chịu: “Đồ tự luyến, nửa đêm phá đám chuyện của người khác, anh thiếu đạo đức hay gì?”
Hòn Đảo Của Cô Ấy
Nguyệt Hoa Năm thứ ba làm hoàng hậu, bạch nguyệt quang của hoàng đế tiến cung. “Nguyệt Hoa, nàng yên tâm, dù thế nào trẫm cũng không để nàng ấy vượt qua nàng.” Đúng vậy. Ta cô độc giữ lấy ngôi vị hoàng hậu, còn hắn thì đêm đêm ở lại cung của quý phi. Ngay cả nhi tử của ta cũng luôn quấn quýt bên nàng. Khi ta dự định giả chết bỏ trốn để tác thành cho bọn họ, nhi tử lại ôm một đống vàng bạc châu báu chui vào ổ chăn của ta: “Nương, muốn đi cũng đừng bỏ con lại nhé.” “Đây đều là những thứ con lừa được từ chỗ của quý phi, chắc đủ cho chúng ta tiêu xài cả đời rồi nhỉ.” “Không đủ thì để con đi kiếm thêm?” Mắt ta lấp lánh nhìn châu báu. “Đủ rồi, đủ rồi, đúng là con trai ngoan của nương.” “Nương sẽ tìm cho con một người cha mới.” Sau đó… Nhi tử: “Nương, nhiều người thế này, ai mới là cha mới của con đây?”
Nguyệt Hoa
Mẹ Chồng Đại Náo Mẹ chồng của tôi rất ghét tôi, nhưng lại coi bạn gái cũ của chồng tôi như con gái ruột mà yêu thương. Cô ta còn xúi giục mẹ chồng tôi cách để đối phó với tôi. Tôi cố gắng học cách cư xử khéo léo giữa mẹ chồng và nàng dâu, ví dụ như: mẹ chồng gắp thức ăn, tôi xoay bàn; mẹ chồng nói chuyện, tôi hát; mẹ chồng đi bộ, tôi bắt taxi; mẹ chồng múa dân gian, tôi trượt xe trượt… Sau này, bạn gái cũ gọi điện cho mẹ chồng tôi: “Dì à, con lại nghĩ ra một cách nữa rồi, lần này chắc chắn có thể trị được cô con dâu của dì~.” Đang nằm ở bệnh viện bó bột, mẹ chồng tôi liền lớn tiếng mắng: “Sau này đừng có gọi điện cho tôi nữa! Tôi còn muốn sống thêm vài năm đây.”
Mẹ Chồng Đại Náo
Bốn Mùa Chờ Anh Người người đều biết, trong mắt Tống Chiết, Ôn Nghê chỉ là một thiểm cẩu thế thân. Bản thân Ôn Nghê dường như cũng không quan tâm, vẫn ngoan ngoãn nghe lời hắn, hắn nói gì thì nghe nấy. Người khác cho rằng cô yêu Tống Chiết đến thảm rồi… Mãi cho đến khi Giang Thán xuất hiện. Chỉ trong chớp mắt, cô thu hồi lại tất cả sự yêu thương của mình, kéo tay Giang Thán cười rất dịu dàng. Cuối cùng hắn cũng nổi điên lao đến trước mặt hai người, nhưng Ôn Nghê lại đứng chắn trước mặt người đàn ông kia, vẻ mặt vô cùng đề phòng… “Ôn Nghê, em không công bằng.” “Anh Tống, người khác không biết, nhưng trong lòng anh chắc biết rất rõ, từ trước đến nay tôi là một người rất bao che khuyết điểm cho người nhà.” “Đừng nói là Giang Thán đánh anh.” Cô khinh thường cười, đuôi mắt hơi cong lên, môi đỏ khẽ nâng: “Cho dù hôm nay anh ấy có đánh chết anh, tôi cũng sẽ nhanh chóng tìm luật sư tốt nhất biện hộ cho anh ấy chứ không phải đi tổ chức đám ma cho anh đâu.”
Bốn Mùa Chờ Anh
Nhân Vật Phản Diện Mất Trí Nhớ Nhân vật phản diện Yandere mất trí nhớ, lại đối tôi vừa thấy đã yêu. Anh quên mất rằng chúng tôi đã kết hôn, lại “Cường thủ hào đoạt”, giam tôi trong biệt thự trên núi tuyết, chăm sóc từng li từng tí, ngày đêm yêu thương. Đôi mắt sâu thẳm của anh nhìn tôi, giọng nói trầm đục kìm nén cơn cuồng loạn: “Anh sẽ không làm kẻ thứ ba đâu. Em chọn ly hôn với chồng cũ hay để anh khiến hắn vĩnh viễn biến mất?” Tôi chớp mắt, ghé sát vào và hôn nhẹ lên môi anh. Anh im lặng trong chốc lát, rồi thỏa hiệp: “Được thôi, không ly hôn thì không ly hôn. Ai không được yêu mới là kẻ thứ ba.” Sau đó, khi phát hiện tôi mang thai, anh tính toán thời gian và nghĩ đứa trẻ là con “chồng cũ” của tôi. Khuôn mặt anh tái mét.
Nhân Vật Phản Diện Mất Trí Nhớ
Tình Yêu Lạc Lối Sau khi tôi mang thai, tối nào chồng tôi cũng ra ngoài chạy bộ. Hôm nay, anh ấy vội vã đi, chỉ đeo mỗi vòng tay mà quên mang theo điện thoại. Vô tình, tôi nhìn thấy vài tin nhắn anh trao đổi với một nữ đồng nghiệp: “Muốn ghé ăn ké không? Tiện thể sà vào em một chút.” “Tối nay chẳng muốn ăn gì, chỉ muốn ăn đậu hủ của anh thôi.” Tối đến, anh ta từng muỗng từng muỗng đút tôi uống canh gà, từng muỗng trôi vào dạ dày khiến tôi buồn nôn. Nếu nhớ không nhầm, vừa mới đây, anh ta còn giới thiệu nữ đồng nghiệp đó cho em trai tôi.
Tình Yêu Lạc Lối
Nguyệt Lộ Hành Chiêu Năm ta lên mười, mẫu thân sinh đệ đệ. Bà nội đã bán ta đi với giá mười lượng bạc. Ta được đưa đến trước một công tử bệnh yếu lạnh lùng, khi gặp ta, huynh ấy cực kỳ nổi giận. Ta co rúm người cúi đầu, y nhìn ta thở dài: “Thôi được, tạm để nàng ở lại phủ vậy.” Về sau, khi phụ mẫu đến tìm ta, y lại lạnh mặt che ta sau lưng: “Minh Vương phủ này chỉ có một Minh An quận chúa, còn ái nữ của hai vị, bản vương không rõ.”
Nguyệt Lộ Hành Chiêu
Nhớ Mãi Không Quên Nhớ mãi không quên, sống lại trở về, lần này tôi từng bước một tránh né mọi cuộc gặp gỡ với Giang Dục Thành. Anh ta nói nghỉ hè không về nhà, tôi một mình thu dọn hành lý về quê. Anh ta giúp Lục Tuyết Đình thuê nhà ở bên cạnh, tôi chuyển ra ngoài. Anh ta quyết định ở lại trường công tác, tôi đăng ký vào Đại Học Công Nghiệp Tây Bắc. Kiếp trước, lúc về già, ngay cả con cái của chúng tôi cũng khuyên tôi ly hôn với anh ta. Chỉ để trăm năm sau, đôi uyên ương mệnh khổ này được chôn cất cùng nhau.
Nhớ Mãi Không Quên
Thần Tài Hiển Linh Tôi quỳ gối trong điện Thần Tài, bỗng nghe thấy tiếng than thở của ngài: [Chết tiệt, ngày nào tôi cũng phải đi làm thế này thì sao chịu nổi đây!] [Con mẹ nó, tôi đâu phải là con rùa ở cái hồ ước nguyện đâu!] [Đẻ con mà đến cầu tôi, bộ muốn đẻ một cây ATM à?] Nhưng vừa dứt lời, một cặp vợ ông xã trung niên đeo đầy trang sức lấp lánh bước vào trả lễ, cảm ơn Thần Tài đã ban cho họ một đứa con trai “nhả vàng”. Trời đất! Thần Tài này, quả là thực hiện ước nguyện một cách triệt để!
Thần Tài Hiển Linh
Liên Hoa Lạc Vào ngày Tấn Vân và ta hòa ly, ta khởi hành trở về Vân Mộng. Trong túi hành lý, chỉ có một bộ quần áo vải thô, một dây buộc tóc, và một đóa hoa sen nở rộ mà ta đã ngắt từ hồ sen trong sân. Đó là tất cả những gì ta mang theo khi rời kinh thành. Lão ma ma của Quốc Công phu nhân nhìn ta chằm chằm, lo sợ ta sẽ mang đi dù chỉ một cây kim hay một sợi chỉ của phủ Quốc Công. “Tiểu thiếu gia hôm nay đã đi Thái Học Viện, còn tiểu thư đã đi tư thục. Nếu cô muốn nhìn họ lần cuối…” “Không cần đâu,” ta dịu dàng đáp, “Đừng để những chuyện nhỏ nhặt ảnh hưởng đến việc học của bọn họ.” Ta cầm hành lý, một bước ra ngoài. Hôm nay mây dày, gió cũng lớn. Mỗi lần bước qua một cánh cổng, ánh sáng mặt trời lại xuyên qua tầng mây nhiều hơn. Ta không kiềm được mà bước nhanh hơn theo tia sáng, bước chân ngày càng nhẹ nhõm. Đến khi một chân đã bước ra khỏi cổng lớn của phủ Quốc Công, ta quay đầu nhìn về phía lão ma ma. Nụ cười nhẹ đã lâu không xuất hiện, nay lại nở trên đôi mắt và chân mày của ta: “Làm phiền bà nhắn với Tấn Vân rằng, kiếp này, Lạc Dao và chàng, chet cũng không gặp lại.”
Liên Hoa Lạc
Ánh Trăng Nào Hay Biết Đêm trước đám cưới, bạch nguyệt quang của Chu Việt phát hiện mắc bệnh nan y, cô ta chỉ còn ba tháng để sống. Để không lưu lại tiếc nuối, họ đã tổ chức một đám cưới long trọng. Tôi hỏi anh ta: “Vậy ba tháng sau thì sao?” Chu Việt lộ vẻ chán ghét: “Em cứ mong cô ấy chết đến vậy sao? Tống Thời Sanh, em thật độc ác khi làm loạn như thế!” Cho đến khi paparazzi chụp được video tôi và một người đàn ông hôn nhau say đắm trong khách sạn. Chu Việt dầm mưa gõ cửa nhà tôi, khi nhìn thấy dấu vết trên cổ tôi, mắt anh ta đỏ ngầu. “Thời Sanh, hai người là quan hệ gì?” Người đàn ông phía sau ôm chặt eo tôi, vênh váo lấy ra giấy đăng ký kết hôn. “Đây, giấy đăng ký kết hôn của tôi và Sanh Sanh, tiếc là anh không có…”