Danh sách truyện đã hoàn thành

Nguyện Xuân Ấm Cảnh Tươi Năm đó, khi Tống Vị Nhiên rơi vào cảnh sa cơ lỡ vận nhất, tôi từng bảo anh soi gương lại bản thân, xem xem mình có xứng để ở bên tôi hay không. Sau này, khi anh thành danh rực rỡ, bạn gái xinh đẹp kề bên, lại bắt tôi quỳ trên đất c ở i đ-ồ, mỗi lần c-ởi một món, thưởng cho tôi một vạn. Tôi ngoan ngoãn đồng ý. Anh lại tức giận đến phát đ.ên, b ó.p cằm tôi, nghiến răng nói: “Chúc Vân Tranh, cô sắp nghèo ch.t đến nơi rồi à!” Tôi nhe răng cười với anh, không ngờ phun ra một ngụm mau. Phải đấy, tôi sắp ch.t rồi.
Nguyện Xuân Ấm Cảnh Tươi

Trẫm Nuôi Sói Trong Cung Phò mã bế về một đôi long phượng song sinh, bảo ta phải chăm sóc chu đáo. Ở kiếp trước, ta xem chúng như con ruột mà nuôi dạy. Con trai nuôi thì vào triều làm tể tướng, con gái nuôi thì trở thành hoàng hậu cao quý. Nhưng đến khi chúng quyền thế đầy mình, lại hạ ta xuống thành tội nô, khiến ta sống không bằng ch. Chúng nói là ta cưỡng đoạt tình yêu, ép mẫu thân ruột của chúng từ thê tử thành thiếp thất, phải sống thấp hèn suốt đời. Ngày phò mã cưới nguyên phối, ta thì mặc áo đơn, chân trần quỳ giữa trời tuyết, trơ mắt nhìn họ đoàn tụ ấm áp cả nhà bốn người. Nay ta sống lại một lần nữa, phò mã còn chưa kịp mở miệng bảo ta nuôi con giúp hắn, đã thấy trong lòng ta đã ôm sẵn một bé trai.
Trẫm Nuôi Sói Trong Cung

Lúc Anh Đến, Tim Em Rực Cháy Khi phỏng vấn chồng cũ, tôi bị nghén. Ánh mắt chúng tôi chạm nhau, đầy lúng túng. Tôi cười gượng, với tinh thần nghề nghiệp, chỉ có thể tiếp tục buổi phỏng vấn. “Anh có thể chia sẻ lý do khiến anh nỗ lực như vậy trong sự nghiệp không?” Chồng cũ chậm rãi đáp: “Vợ đang nghén, tôi phải kiếm tiền mua sữa cho con chứ!” “…”
Lúc Anh Đến, Tim Em Rực Cháy

Hạ Màn Một Vở Kịch Giả Dối Bạn trai tôi gửi cho bạn cùng phòng một tấm ảnh selfie. Anh ta không biết rằng máy tính của bạn tôi đang kết nối với màn hình lớn trong hội trường trường học. Cả hội trường cùng nhau được “thưởng thức” bức ảnh đó. Các bạn học đều nói sẽ cùng tôi diễn cho trọn vẹn vở kịch phục thù này.
Hạ Màn Một Vở Kịch Giả Dối

Lê Thanh Chưa Xuất Giá Năm ta 14 tuổi, cha đem ta bán cho phú hộ giàu nhất Hoài Châu làm kế thất. Ta giúp ông ta nuôi dưỡng Huệ tỷ nhi khi ấy vẫn còn trong tã lót, vậy mà sau khi ông ta lấy phu nhân mới, nữ nhân ấy liền đuổi ta ra khỏi nhà. Lúc sắp bị ch .t cóng ngoài đường, một thư sinh nghèo đã nhặt ta về. Ta may vá kiếm tiền nuôi hắn ăn học thi cử, ai ngờ nghe tin hắn đỗ Thám hoa, rồi cưới công chúa. Huệ tỷ nhi tức tối lẩm bẩm: “Vì sao nương chẳng bao giờ gặp được người tốt?” Ta cười, véo má con bé: “Thư sinh thúc thúc của con có cưới ta đâu, sao lại bảo hắn không phải người tốt?” Cánh cửa gỗ mục nát bị gió tuyết hắt tung, người nọ giận dữ xông vào: “Ai nói ta chưa cưới?”
Lê Thanh Chưa Xuất Giá

Triêu Dương Khi bố mẹ ruột tìm thấy tôi, tôi vừa lĩnh xong tiền chia hoa lợi trong làng, đang đi dép bông đỏ rực chuẩn bị đi thu tiền thuê nhà. Thiên kim giả bề ngoài thì nói sẽ trả lại mọi thứ vốn thuộc về tôi, nhưng trong từng câu từng chữ lại toàn là vẻ đáng thương tội nghiệp. Thế là… Bố mẹ nói: “Chúng ta không có tình cảm gì với con, Lâm Oản Oản mới là bảo bối trong lòng chúng ta. Đừng mơ giành giật bất cứ thứ gì của nó!” Anh trai nói: “Tao chỉ có một đứa em gái là Lâm Oản Oản. Con nhà quê như mày từ đâu tới thì cút về đó đi!” Mà tôi… là dân bản địa thôn Liệt Đức, Quảng Đông đó. Tôi cần phải giành cái gì sao?
Triêu Dương

Tôi Không Là Kẻ Bị Lợi Dụng Nữa Năm tôi 50 tuổi, tôi phát hiện Dương Kiến Quân có nhân tình bên ngoài, con riêng của họ cũng đã 10 tuổi. Tôi đau khổ tột cùng, muốn anh ta cho tôi một lời giải thích. Kết quả, anh ta lạnh nhạt buông một câu: “Ly hôn đi.” Tôi đem chuyện ngoại tình của anh ta kể với 4 đứa con, hy vọng bọn trẻ sẽ đứng về phía tôi. Nào ngờ, bọn chúng lại thản nhiên nói: “Đàn ông thành đạt ai mà chẳng có người bên ngoài.” Con gái út còn mỉa mai tôi là bà già xuống sắc, không có chí tiến thủ, lạc hậu với thời đại. Nó bảo nếu là nó, nó cũng ra ngoài tìm người khác. Điều khiến tôi đau lòng hơn nữa là hai đứa cháu gái tôi nuôi lớn cũng đứng về phía Dương Kiến Quân. Cháu gái của anh ta thì khỏi nói, mẹ cô ta chính là bạn thân của tiểu tam kia, đứng về phía bạn là điều hiển nhiên. Còn cháu gái ruột tôi… thật sự khiến tôi đau đớn.
Tôi Không Là Kẻ Bị Lợi Dụng Nữa

Thâm Tình Đến Muộn Trước khi nhận nhiệm vụ cuối cùng, tôi hỏi Phó Cận Thần lần cuối cùng: “Anh có thể cưới em không?” Anh im lặng một lúc, rồi nói: “Được.” Tôi và hệ thống cùng lúc ch .t lặng: “Tiêu rồi.” Chẳng phải đã thỏa thuận, chỉ cần bị từ chối đủ 100 lần, tôi có thể trở về thế giới thực sao? Hóa ra… tất cả chỉ là một phen hú vía. Bởi vì ở nhiệm vụ cuối cùng, tôi lại vô tình trở thành vật thế mạng cho mối tình đầu của anh. Phó Cận Thần đã ở bên cô ấy ba ngày, rồi mới nhớ ra tôi — Và điều chờ đón anh, lại là tin tôi hy sinh trong nhiệm vụ.
Thâm Tình Đến Muộn

Tha Thứ Cho Anh Ta Bảy Lần Bảy năm trước, Lục Phỉ cứu tôi thoát khỏi tay cha dượng. Tôi đã cho anh ta 7 cơ hội. Vì vậy, khi anh ta ngoại tình xong lại đề nghị quay lại. Tôi… vẫn đồng ý. Cho đến khi tôi tình cờ nghe được lý do anh ta muốn nối lại với tôi. Anh ta phả ra một hơi khói thuốc, cười cợt nhả: “Bỏ ra từng ấy công sức với cô ta, ít nhất cũng phải chơi cho đáng chứ!” Lúc đó tôi thầm nghĩ — Đây là lần thứ 6.
Tha Thứ Cho Anh Ta Bảy Lần

Chủ Mẫu Thẩm Ngọc Phu quân muốn nạp Bạch Nguyệt Quang làm quý thiếp, hỏi ta có đồng ý không. Ta vui vẻ chấp thuận, thậm chí còn vung tay nạp thêm cho chàng mười phòng mỹ thiếp! Bạch Nguyệt Quang vốn luôn nhăm nhe vị trí chủ mẫu của ta, giờ lại bận bịu đấu đá với đám tiểu thiếp khác. Còn ta thì ngồi trên núi xem hổ đấu, lại còn được ban tặng danh xưng hiền đức chủ mẫu.
Chủ Mẫu Thẩm Ngọc

Người Đến Sau Lại Là Người Ở Lại Ngày tôi bắt gặp Chu Cảnh Hành ngoại tình, cũng là lần mâu thuẫn lớn nhất giữa tôi và anh ta trong suốt 7 năm yêu nhau.Anh ta tuyên bố dừng chiếu bộ phim của tôi, tưởng tôi sẽ mềm mỏng nhún nhường.Nhưng tôi lại thẳng thắn tuyên bố giải nghệ ngay tại buổi tiệc tối hôm đó.Không muốn kết hôn với tôi à?Dĩ nhiên là được.Dù sao, tôi xưa nay làm việc chưa bao giờ để lại đường lui.
Người Đến Sau Lại Là Người Ở Lại

Ngọt Tựa Lan Tâm Ta có một loại năng lực đặc biệt — có thể phân biệt thiện ác qua mùi hương. Người tốt thì thơm. Kẻ xấu thì thối. Duy chỉ có vị hoàng đế được đồn là bạo ngược vô đạo kia — lại có mùi đắng. Nhân lúc không ai để ý, ta len lén nhét cho chàng rất nhiều bánh đường. Chàng ôm lấy đống bánh, lạnh lùng nhìn ta, nói: “Người trước kia cũng từng cho trẫm ăn bánh, là muốn trẫm ch.t. Còn ngươi thì sao?” Ta đáp: “Ta muốn người ngọt ngào hạnh phúc, trường mệnh bách tuế.”