Danh sách truyện đã hoàn thành

Khi Nhà Chồng Không Còn Giả Tạo Cuối năm, tôi ký được một hợp đồng lớn, được chia hoa hồng năm triệu tệ. Công ty khen thưởng tôi người đang mang thai tám tháng, được nghỉ thai sản sớm. Mẹ chồng hỏi vì sao không đi làm, tôi nằm trên sofa, nửa đùa nửa thật: “Công ty làm ăn không tốt nên cho con nghỉ rồi. Chắc sau này chỉ có thể ở nhà làm nội trợ thôi.” Không ngờ, bà lập tức giáng một cái tát vào lưng tôi: “Vậy còn không mau dậy đi giặt đồ, nấu cơm đi!” “Mang có mỗi đứa con gái mà định nằm không ăn bám nhà tôi à?!” Đúng lúc chồng tôi là Tôn Lỗi về tới, kéo mẹ vào phòng trẻ con. Tôi ấm ức, bật camera giám sát mà họ chưa biết, muốn xem anh rốt cuộc đứng về phía ai. Nhưng không ngờ, những gì tôi nhìn thấy lại khiến sống lưng lạnh buốt…
Khi Nhà Chồng Không Còn Giả Tạo

Vương Phi Mưu Lược Hoàng thượng ban hôn, chỉ hôn ta làm chính phi của Khánh Vương. Đồng thời, còn chỉ hôn một Trắc phi. Trắc phi vốn là cung nữ bên cạnh quý phi, nay được nhận làm chất nữ. Khánh Vương và nàng ta tình cảm sâu đậm. Không những cầu xin Hoàng thượng cho nàng cùng ta đồng ngày nhập phủ, còn xin thêm quyền quản gia cho nàng. Tất cả mọi người đều chờ xem trò cười của ta. Bọn họ nghĩ rằng ta gả vào không được sủng ái, phòng không gối chiếc, còn chẳng bằng một nha hoàn, thực sự đáng thương. Ta lại cười. Xuất thân là đích nữ chính phi của gia tộc hiển hách, lẽ nào còn phải tranh sủng với một Trắc phi?
Vương Phi Mưu Lược

Căn Nhà Không Còn Bóng Anh Sau ba lần nhập sai mật khẩu căn hộ, một cô gái mặc đồ ngủ bước ra từ trong nhà. “Cô lén la lén lút làm gì trước cửa nhà tôi thế?” Tôi sững người: “Nhà cô?” Cô ta khoanh tay trước ngực: “Là nhà bạn trai tôi, đương nhiên cũng là nhà tôi!” Cô ta đứng chắn ở cửa, không cho tôi vào, ánh mắt đầy vẻ khinh thường. “Bạn trai tôi vừa lau nhà xong, cô đừng có giẫm bẩn!” Khi hai bên đang giằng co không ai nhường ai, vị hôn phu của tôi Tạ Lâm bước ra từ bên trong. Anh đi đôi dép đôi y hệt cô gái đó là đôi tôi nhờ bạn mua từ nước ngoài về tháng trước. Anh cười và nói cô gái kia chỉ là ở nhờ tạm thời. Nhưng căn hộ này là do tôi trả tiền mua hoàn toàn, tại sao anh ấy lại có quyền quyết định?
Căn Nhà Không Còn Bóng Anh

Sống Lại Một Giờ Trước Khi Ký Giấy Kết Hôn Trọng sinh trở về, tôi cố ý đến muộn, cố tình kéo dài thời gian đi đăng ký kết hôn với Cố Văn Lâm. Kiếp trước, sau khi biết tôi mang thai, Cố Văn Lâm dắt theo Bạch Tiểu Mai biến mất suốt hai mươi năm. Mãi đến khi tôi gần ch.t, anh ta mới quay về. Anh ta nhìn d//i ả//n//h của Bạch Tiểu Mai, nói với tôi: “Nếu ngày đó chậm lại một chút mới đăng ký kết hôn với em, kết cục liệu có khác đi không?”
Sống Lại Một Giờ Trước Khi Ký Giấy Kết Hôn

Anh Rể Giả Mạo Vì một ván cá cược điên rồ, Cảnh Thiếu Xuyên đem tôi “đặt cược” cho anh trai song sinh của mình. Tôi giả vờ không biết gì, ngang nhiên quấn lấy anh ta suốt cả đêm cuồng nhiệt. Sáng hôm sau, tôi vừa đỏ mặt vừa lí nhí nói với Cảnh Thiếu Xuyên: “Giúp em mua thuốc bôi đi…” Anh khựng lại, nhíu mày: “Em thấy không khỏe ở đâu?” Tôi thỏ thẻ đáp: “Đêm qua anh mạnh tay quá, làm em bị đau…” Ánh mắt anh rõ ràng sững sờ, nhưng tôi đã kịp nhào vào lòng anh, cố tình làm nũng ngọt ngào: “Nhưng mà… cảm giác đêm qua khác hẳn mọi khi. Em thích lắm…”
Anh Rể Giả Mạo

Gần Như Có Được Tôi mơ mơ màng màng mà hái được đóa hoa cao lãnh của trường A Đại. Hơn nữa còn là đóa hoa ngầu nhất, chất nhất. Anh ta như một loại độc dược, từng sợi tóc đều như đang câu dẫn tôi. Mỗi lần gặp mặt, tôi đều không nhịn được mà muốn lại gần dính lấy anh. Thế nhưng lại luôn bị anh lạnh lùng đè tay lại: “Tự trọng một chút, được không?” Yêu nhau mấy tháng, đừng nói là cơ bụng, đến vùng bụng tôi còn chưa được sờ vào. Tôi thấy cũng chẳng có gì thú vị nữa, nên đề nghị chia tay. Đóa hoa cao lãnh giữ thân như ngọc kia ngay lập tức sụp đổ phòng tuyến. “Không phải nói là đạt được rồi sẽ không trân trọng sao, em còn chưa có được tôi mà?” “Hứ, quả nhiên chỉ mê cái vỏ ngoài của tôi thôi!” “…Vỏ ngoài thì vỏ ngoài, quay lại đây.”
Gần Như Có Được

Chồng tôi là Thẩm Việt, sau t/a.i n/ạ//n giao thông đã mất trí nhớ không còn nhớ tôi, người vợ đang mang thai của anh. Nhưng anh lại ôm chặt “bạch nguyệt quang” Lê Tri Tri, dịu dàng gọi cô ta là “vợ yêu”. Trước mặt tôi, anh và Lê Tri Tri tình tứ công khai, còn lớn tiếng đòi ly hôn để cưới cô ta. Tôi thuận theo ý anh, ký vào đơn ly hôn, rồi vào viện bỏ đi đứa con trong bụng. Ba tháng sau, giữa đêm, Thẩm Việt gõ cửa nhà tôi. Anh nhìn chằm chằm vào bụng tôi, giờ đã phẳng lì, hoảng loạn hỏi: “Con của chúng ta đâu rồi?!” Tôi bật cười: “Tôi đã ly hôn rồi, giữ lại đứa trẻ để cản trở chuyện tôi tái giá à?”
Cảm Ơn Anh Đã Buông Tay

Tin Nhắn Khiêu Khích Của Tiểu Tam Chồng tôi tài trợ cho một nữ sinh nghèo, và cô ta gửi tin nhắn khiêu khích đến tôi. Trong ảnh, cô ta mặc bộ đồ ngủ của tôi, nằm trên giường của tôi. [Chị ơi, chị già rồi, da dẻ chảy xệ, khi cười còn có nếp nhăn, xấu chết đi được.] [Nhưng em thì khác, em mới mười chín tuổi, vẫn còn trong trắng, đàn ông nào mà từ chối nổi em chứ.] [Anh ấy vừa ôm em, suýt nữa làm em kiệt sức…] Từng chữ từng câu, thật không thể chịu nổi. Mười chín tuổi thì đã sao? Tôi không thèm đôi co với cô ta, chỉ đánh dấu mờ bức ảnh của cô ta và gửi thẳng vào nhóm lớp đại học của cô ta. Chẳng bao lâu sau, Chu Hằng gọi điện đến: “Cô bao nhiêu tuổi rồi mà còn đi so đo với một cô gái mới lớn? Cô có biết hành động này sẽ gây ra bao nhiêu rắc rối cho cô ấy không? Khương Nhiên, cô thật sự khiến người ta phát tởm!” Tôi chẳng buồn đáp lại một câu, cúp máy ngay lập tức và chặn mọi liên lạc của anh ta. Chẳng sao cả, đồ bẩn rồi, tôi cũng không cần nữa.
Tin Nhắn Khiêu Khích Của Tiểu Tam

Phụ Nữ Sau Khi Ly Hôn Là Đẹp Nhất Chồng tôi từng yêu say đắm một người con gái tên Bạch Đường. Cô ta mang thai, rồi đến nhà tôi cầu xin chồng tôi cho ở nhờ. Tôi không đồng ý. Tối hôm đó, cô ta nhảy cầu t.u t.u, hai mạng mất một lúc. Về sau, chồng hẹn tôi đi nhảy bungee. Khoảnh khắc hắn đẩy tôi xuống, hắn ghé sát tai tôi thì thầm: “Nếu không phải do cô nhẫn tâm đuổi Bạch Đường đi, cô ấy đã không nghĩ quẩn. Mạng này, cô nợ cô ấy.” Hắn rút kéo, cắt đứt dây an toàn, tôi rơi thẳng từ trên cao xuống, ch.t tức tưởi. Mở mắt ra lần nữa, tôi quay lại đúng ngày Bạch Đường bụng bầu đến nhà xin được ở lại. Tôi mỉm cười: “Trùng hợp ghê, tôi cũng đang mang thai. Vậy cùng nhau dưỡng thai nhé.”
Phụ Nữ Sau Khi Ly Hôn Là Đẹp Nhất

Hoài Trúc Ngày ta thay tỷ tỷ gả vào Bùi phủ, hắn đưa cho ta một nắm thẻ tính*, lạnh lùng nói: *Ngụ ý là muốn ở lại phủ, ăn uống, sử dụng vật dụng thì phải trả bằng thẻ tính – tương đương tiền hoặc công lao động, không được ăn không ở không. “Bùi phủ không nuôi người ăn không ngồi rồi. Ngươi muốn ở lại đây, ăn uống gì thì lấy thẻ tính mà trả.” Ta rụt rè nhát gan, cẩn thận dè dặt lo toan việc nhà cho hắn, chăm sóc trong ngoài chu toàn mới miễn cưỡng được giữ lại. Mãi đến khi sinh nhật của tỷ tỷ, hắn vung tay tiêu ngàn lượng làm quà, ta mới chợt tỉnh ngộ. Thì ra Bùi phủ vốn không nghèo, hắn cũng chẳng phải kẻ keo kiệt, chỉ là đối với ta mới tính toán so đo đến vậy. Ta xách tay nải, để lại một phong thư hòa ly, vừa hay gặp nha hoàn tới giục: tháng sau chưa nộp thẻ tính phí ở lại. Ta không quay đầu lại, chỉ nói: “Ngươi cứ nói với phu quân, Bùi phủ đắt đỏ quá, A Trúc dọn sang nơi khác ở rồi.”
Hoài Trúc

Người Hối Hận Tuyệt Đối Không Phải Là Tôi Vào ngày thi đại học, thẻ dự thi của thanh mai trúc mã của bạn trai tôi bị bỏ quên ở nhà. Anh ấy nhất quyết phải tự mình quay về lấy, tôi đã khuyên anh đừng đi. Kết quả là cô ấy bị bỏ lỡ môn tổ hợp xã hội, trong cơn tuyệt vọng đã nhảy lầu tự tử. Sau này, tôi và bạn trai cùng đậu vào Thanh Hoa, lương năm lên đến hàng triệu, cuộc sống hôn nhân viên mãn. Nhưng đến ngày giỗ của thanh mai trúc mã ấy, anh ta đã đâm tôi nhiều nhát, giết chết tôi. “Là cô hại chết cô ấy. Nếu tôi giúp Hạ Hạ lấy thẻ dự thi, cô ấy đã không tuyệt vọng đến mức nhảy lầu.” Lúc mở mắt ra lần nữa, tôi đã trùng sinh về ngày thi đại học. Giọng nói lo lắng của bạn trai vang bên tai: “Kiến Tinh, anh phải về lấy thẻ dự thi giúp Hạ Hạ.” Lần này, tôi mỉm cười nói: “Đi nhanh đi, nhớ cẩn thận trên đường.”
Người Hối Hận Tuyệt Đối Không Phải Là Tôi

Một Đời Chỉ Vì Nàng Tiểu thư tính tình lạnh nhạt, không yêu cô gia. Để kích thích tiểu thư ghen tuông, cô gia nhiều lần giả vờ tỏ ra tốt với ta, thậm chí còn ôm ta lên giường trước mặt tiểu thư, muốn cùng ta thân mật. Tiểu thư trên mặt vẫn tỏ ra bình thản, còn cười hỏi cô gia có muốn nạp ta làm thiếp không khiến cô gia tức giận phẩy tay áo bỏ đi. Sau khi cô gia đi, tiểu thư thu lại nụ cười, bóp cổ ta, mặt đầy vẻ dữ tợn: “Đồ tiện nhân không biết xấu hổ, ngay cả phu quân của ta mà ngươi cũng dám mơ tưởng, ngươi không muốn sống nữa sao?” Nàng ta hủy hoại dung nhan của ta, ném ta vào ổ ăn mày, ta bị một đám ăn mày hành hạ ngày đêm đến chết. Vì cái chết của ta, cô gia cuối cùng cũng hiểu được tâm ý của tiểu thư, vui mừng khôn xiết hứa cả đời chỉ có một mình nàng ta, không bao giờ nạp thiếp. Sau khi chết, ta mới biết, tiểu thư không phải là người tính tình lạnh nhạt, chẳng qua chỉ muốn giả vờ thanh cao để trêu đùa cô gia, muốn cô gia yêu nàng ta đến chết đi sống lại mà thôi. Mở mắt ra lần nữa, ta đã trở về ngày đại hôn của họ.