Danh sách truyện đã hoàn thành

Khi mẹ của Thái tử gia ở kinh thành mang tiền đến định “đuổi” tôi đi,Tôi đang bận… chọn bạn gái cho con trai bà ta.“Hai triệu, rời khỏi con trai tôi.”Cô này eo chưa đủ thon, tôi lắc đầu.“Năm triệu, tốt nhất cô nên biết điểm dừng.”Cô này mông không đủ cong, tôi lại lắc đầu.“Mười triệu! Đừng thách thức giới hạn của tôi!”Cô này mặt hơi… công nghệ quá, vẫn lắc đầu.“Hai mươi triệu! Giá cuối cùng! Không thể hơn nữa!”Ồ, cô này được đấy! Da trắng, chân dài, mặt xinh!Tôi gật đầu cái rụp!Chuyển ảnh qua cho Thái tử gia xem.“Đinh” một cái.Tôi nhận được hai tin nhắn.Hai mươi triệu.Năm triệu.Ơm…Tôi ngẩng đầu lên, sững người.Khoan đã… nãy giờ bà ấy lải nhải cái gì thế nhỉ?
TỔNG TÀI BÁ ĐẠO VÀ CÔ THƯ KÝ VÌ TIỀN

Con trai bị sốt, tôi đưa thằng bé đến bệnh viện, không ngờ bác sĩ điều trị lại là người yêu cũ.Đoạn Vân Sơ hỏi một cách hờ hững: “Con tôi à?”Tôi bật cười vì tức: “Anh đang đùa à? Có chỗ nào giống anh không?”Đoạn Vân Sơ nghiêm túc nhìn gương mặt đứa trẻ: “Mắt, mũi, miệng đều khá giống.”“…” Tôi.Con trai bị sốt, tôi đưa thằng bé đến bệnh viện, không ngờ bác sĩ điều trị lại là bạn trai cũ của tôi.Đoạn Vân Sơ nhìn tôi, giọng đầy mỉa mai: “Chia tay một năm, con đã hai tháng?”Tôi cũng chẳng vừa: “Đúng vậy, chia tay xong hôm đó tôi đã ở bên người dự bị. Anh ấy giỏi lắm, không vô dụng như ai kia.”Sắc mặt Đoạn Vân Sơ đen lại thấy rõ. Anh ta liếc nhìn tôi rồi mở hồ sơ bệnh án.“Trẻ dưới sáu tháng còn có kháng thể từ mẹ, mới hai tháng đã phát sốt, cô thật có bản lĩnh.”Tôi bực bội: “Tối qua ân ái với chồng, làm bé bị đá rơi chăn. Anh khám được thì khám, không khám được tôi đổi bác sĩ khác.”Đoạn Vân Sơ nhíu mày nhẹ, liếc tôi một cái: “Sốt cao quá, phải truyền nước. Ra đại sảnh chờ đi.”Tôi chẳng buồn cãi thêm, đợi anh ta kê đơn xong thì bế con rời đi.
NỐI LẠI TÌNH ĐẦU

Gần đây anh tôi trả lời tin nhắn rất nghiêm túc, trong khi trước kia anh ấy toàn gọi tôi là “em cầu” cơ mà.Tôi: 【Anh ơi, hết tiền rồi, cứu em với.】Tôi còn gửi kèm một sticker mèo tội nghiệp ôm cái bát vỡ, ánh mắt van xin.Anh tôi: 【?】Tôi lập tức gửi hết hồ sơ y tế và hóa đơn viện phí vì sơ ý bị gãy chân, còn chụp thêm cận cảnh cái chân đang bó bột.Anh tôi: 【……】【Tiền viện phí lát nữa anh chuyển cho em.】Tôi: 【Yeah! Em tuyên bố anh chính là người đàn ông đẹp trai và tốt bụng nhất thiên hạ, em yêu anh chết đi được~】Anh không nói gì nữa.Một tháng sau, tôi đã bình phục, gửi tin nhắn rủ anh về nhà ăn cơm.Anh: 【Nhanh vậy à?】Tôi: 【Nhanh gì mà nhanh? Đã một tháng rồi đó.】Anh im lặng ba phút rồi trả lời: 【Vậy được, anh chuẩn bị chút đồ trước.】Hôm sau, tôi đứng trước cửa nhà, trợn mắt nhìn ông sếp.Tôi: “Anh đến đây làm gì?”Anh ta: “Không phải em gọi tôi tới à?”Tôi nhìn cái ảnh đại diện y hệt anh tôi… mắt tối sầm lại.Xong đời rồi! Hóa ra suốt thời gian qua tôi toàn gửi nhầm tin nhắn cho sếp!
TƯỞNG LÀ ANH TRAI AI NGỜ LẠI LÀ SẾP

Ông nội qua đời, tôi được gửi gắm đến chốn thành thị, nương nhờ vị hôn phu đã được định sẵn từ nhỏ.Người đến đón tôi là một chàng trai tuấn tú, ngũ quan sáng sủa, trạc tuổi tôi.“Anh 21 tuổi, là hôn ước do ông nội sắp đặt. Em muốn cưới trước rồi yêu, hay yêu trước rồi cưới, anh đều được.”Từ đằng xa, một người đàn ông trung niên mặc vest chỉnh tề bước tới, dáng cao chân dài, khí thế bức người.Mặt đen sì như đáy nồi, giọng trầm thấp:“Sao? Em thấy tôi không vừa mắt à?”
VỢ HỢP ĐỒNG CỦA TỔNG TÀI MẶT ĐƠ

Tôi và Kỳ Châu kết hôn chớp nhoáng.Mới cưới được một tháng, trong lòng anh ta chỉ toàn công việc.Bảy giờ sáng rời nhà, mười một giờ đêm mới về.Nằm trên giường thì cứng như khúc gỗ, đứng dậy thì lạnh như tảng băng, lời nói cũng chẳng có chút thú vị nào.Trên mặt anh ta như viết rõ rành rành: Tôi đối xử với cô vậy là tốt lắm rồi, tôi có cầm dao đâm cô không? Không có đúng không?
CHỒNG TÔI LÀ NAM CHÍNH TRONG TRUYỆN NGÔN TÌNH

GỬI NHẦM TIN NHẮN, GẶP LẠI CHỒNG CŨ

Vì muốn học Thái Cực quyền, tôi đã kết giao một người bạn vong niên.Bà cụ năm nay 62 tuổi, tràn đầy sức sống, có thể chạy liền một mạch nửa chặng marathon.Tôi 19 tuổi, uể oải như xác sống, chạy 800 mét cũng suýt nôn ra máu.Bà bạn già thương tôi, ngày nào cũng trèo tường vào trường giúp tôi chạy bộ quanh sân.Bạn cùng phòng nói: chạy một cái cũng là chạy thôi.Thế là trong túi bà bạn già có thêm bốn cái điện thoại.Cho đến một ngày, tôi không thấy bà cụ ở sân thể dục, mà lại gặp được nam thần của trường.Anh ấy vẻ mặt bất đắc dĩ, đưa tay về phía tôi:“Bà tôi nhảy quảng trường bị trẹo chân, bảo tôi đến chạy thay cô.”
TÔI KẾT BẠN VỚI MỘT BA CHỊ ĐÁNG TUỔI BÀ NỘI

Lúc chuẩn bị ly hôn, chồng tôi bị mất trí nhớ.Người vốn luôn lạnh nhạt như anh lại bắt đầu trở nên bám dính, làm gì cũng muốn tôi đi cùng.Anh ấy ôm chặt lấy tôi, như một chú chó lớn đang làm nũng.Tôi gỡ tay anh ra, nói: “Người đã đổi khác rồi, đừng giả vờ nữa.”
CHỒNG TÔI MẤT TRÍ NHƯNG KHÔNG MẤT TÔI

TỎ TÌNH NHẦM NAM THẦN

Tôi làm bạn học cho Hách Dụ suốt ba năm, anh ấy đặt cho tôi rất nhiều quy tắc.Không được chạm vào anh ấy, không được vượt quá giới hạn, anh ấy sợ người trong lòng mình hiểu lầm.Tôi luôn cẩn thận dè dặt, lo sợ bị đuổi về miền núi.Ngày người trong lòng anh ấy quay lại độc thân, có lẽ vì để tránh nghi ngờ, cũng có lẽ vì chán ghét tôi, anh ấy nói với lão gia nhà họ Hách:“Con không muốn Thanh Hà làm bạn học cho con nữa.”Tôi sợ không được đi học, lo lắng đến cực độ, thề độc:“Tôi thề, tôi Lê Thanh Hà cả đời này sẽ không bao giờ thích anh Hách Dụ, nếu không sẽ chết không yên, anh yên tâm rồi chứ?”Sau đó, lời thề độc này, đã trói buộc anh ấy cả đời.
TÔI ĐÃ TỪNG THỀ, KHÔNG BAO GIỜ THÍCH ANH

Sau khi gia đình phá sản, tôi kết hôn với một người đàn ông giàu có nhưng sức khỏe yếu, ngày ngày mong ngóng thừa kế tài sản.Trước khi cưới, chúng tôi đã lập ba điều ước định rõ.Về tiền bạc, về tài sản, những yêu cầu tôi đưa ra, anh ta đều đồng ý.Tôi hỏi: “Anh có yêu cầu gì không?”Anh ta khẽ gật đầu.“Tôi chỉ có một yêu cầu, sau khi kết hôn tôi hy vọng chúng ta sẽ có đời sống vợ chồng.”Anh ta nhíu mày, vẻ mặt nghiêm túc như đang bàn chuyện làm ăn, cẩn thận bổ sung:“Có thể sẽ hơi thường xuyên một chút.”Tôi gật đầu đồng ý: “Được thôi.”Một tháng sau—Cái quái gì mà gọi là “hơi thường xuyên” đây?!
SAU KHI GIA ĐÌNH PHÁ SẢN TÔI KẾT HÔN VỚI MỘT NGƯỜI GIÀU CÓ

Tôi có hai kẻ thù không đội trời chung.Một là học bá đại học A – Phó Thiên Từ.Một là đại ca trường đại học A – Lục Nhiên.Mà tôi, với tư cách là một hủ nữ kỳ cựu, đã hiểu nhầm hai người họ là g a y, suốt ngày mong được xem họ yêu nhau.Ai ngờ đâu hai người bọn họ dường như đều thẳng tăm tắp!!Thậm chí sau này, Phó Thiên Từ còn đẩy tôi vào tường, ánh mắt lạnh lẽo:“Tôi thật không hiểu, tại sao cô cứ thích gán ghép tôi với Lục Nhiên.”“Tôi đã dạy dỗ cô mấy lần rồi, sao cô vẫn không biết điều, còn lấy chuyện này để khiêu khích tôi?”