Danh sách truyện đã hoàn thành
Khom Lưng Phu quân thanh cao như cúc, không vì năm đấu gạo mà khom lưng.Ta mang theo một đôi nhi nữ, cùng hắn từ quan về quê ẩn cư.Nhà hắn gia tài tan hết, thế nhưng phong thái công tử lại chẳng đổi thay.Ba mẫu ruộng nhà ta vốn định gieo lúa và đậu, hắn ngang nhiên thay hết bằng cao lương.Hỏi ra mới biết, chỉ vì muốn tự tay ủ rượu, uống một bầu mỹ tửu!Cả nhà ăn chẳng đủ no, ta phải ra ngoài xin ăn, dựa vào chút bạc lẻ chấp vá qua ngày.Hắn lại dám đem lương thực còn lại và hồi môn của ta tặng cho mỹ nhân, chỉ để đổi lấy một nụ cười của hồng nhan tri kỷ!Nữ nhi lên cơn sốt cao, suýt nữa mất mạng, hắn không đoái hoài. Cùng nhi tử chửi ta đầy mùi tiền, bảo rằng ta không xứng làm nương.Ta tức đến đau tim, quay đầu ôm nữ nhi gõ cửa nhà một tráng hán cùng làng, từ đó cùng hắn hòa ly.Lúc phụ tử thanh cao kia sắp chết đói trong mùa đông rét mướt, mới nhớ tới ta – nữ nhân phàm tục này.Nhưng đã quá muộn.Ta đã tự lập lại cuộc đời, cùng người khác chung sống trong nhân gian đầy khói bếp.
Khom Lưng
Không Làm Nữ Chính Tôi xuyên không thành nữ chính trong truyện pỏn. Nghĩ đến việc sau này sẽ bị năm người đàn ông yêu thương, mỗi năm lại sinh con một lượt, tôi sợ đến mức ngay trong đêm đã đăng ký học võ judo, karate, taekwondo, cái nào lợi hại thì học cái đó. Học bá trường chúng tôi dùng học lực uy hiếp, tôi thi đỗ đầu tỉnh trong kỳ thi đại học, có vô số trường muốn chiêu mộ tôi nhập học. Người cha nghiện cờ bạc bán tôi cho nam thần eSports, tôi lập tức báo cảnh sát, buôn người là phạm pháp. Nam thần hàng đầu trong giới giải trí muốn giữ tôi làm của riêng, tôi phản đòn bằng một cú quật vai, tiễn anh ta đổi nghề may vá*. *là đi tòo đó các bác. Tạm gác lại nhân phẩm, tận hưởng cuộc đời thiếu đạo đức.
Không Làm Nữ Chính
Thù Đồ Chu Chú, trong buổi biểu diễn đầu tiên với hơn mười vạn khán giả, đã hát bài tình ca hắn viết cho tôi từ rất nhiều năm trước. Ngay trên sân khấu, hắn quỳ gối cầu hôn người yêu mới của mình. Màn hình máy quay lia khắp khán đài, thoáng qua tôi chỉ trong một giây ngắn ngủi. Sau buổi diễn, tôi bị ai đó kéo vào trong xe. Chu Chú nắm chặt cổ tay tôi, gương mặt đầy giận dữ, hắn gằn giọng: “Chị còn xuất hiện ở đây làm gì? Chị muốn gì? Rốt cuộc thế nào mới chịu buông tha cho tôi?” Tôi suy nghĩ một lát rồi bình thản đáp: “Thêm 300 triệu nữa đi.” Hắn cười khẩy, rút tấm séc rồi ném thẳng vào mặt tôi: “Tôi biết mà, chị chỉ vì tiền.” Nhưng rồi sau đó, hắn chạy đến bệnh viện, đôi mắt đỏ hoe, lo lắng hỏi bác sĩ: “Phải làm sao mới chữa khỏi cho cô ấy?” Đứng ngay bên cạnh, tôi chỉ biết thở dài: “Chu Chú, cậu biết rất rõ mà… ung thư giai đoạn cuối, dù tiêu bao nhiêu tiền cũng không thể chữa khỏi được.”
Thù Đồ
Noãn Chiếu Mãn Châu Vì say rượu mất kiểm soát, tôi và cấp trên đã ngã vào nhau. Ba tháng sau, vì một tờ siêu âm B, đã buộc Hứa Văn Châu phải cưới tôi. Sau khi kết hôn, chúng tôi vẫn luôn tương kính như tân*, chưa từng vượt quá giới hạn. *tương kính như tân: tôn trọng, đối đãi với nhau như khách. Tôi rất rõ ràng, anh ấy không yêu tôi. Sau khi sinh con, tôi thu lại những suy nghĩ xấu xa của mình, dự định ly hôn rồi chạy trốn. Người đàn ông vẫn luôn lạnh lùng ấy, mang theo đôi mắt đỏ hoe ép tôi vào góc nhà vệ sinh: “Noãn Noãn, em không cần anh nữa sao?”
Noãn Chiếu Mãn Châu
Tạm biệt, Lý Tư Niên Tôi đã yêu Lý Tư Niên suốt mười năm. Cuối cùng, ngày anh cưới ánh trăng sáng của mình cũng đến. Tại lễ cưới, tôi cảm động đến rưng rưng nước mắt. Nhìn bọn họ kết hôn, tôi thật sự rất vui, còn vui hơn cả mẹ ruột của họ.
Tạm biệt, Lý Tư Niên
Yến Tuyết Quận Chúa Cha ta là một lão già què chân, mù mắt, làm nghề gác đêm trong làng, mẹ ta thì ngây ngô, điên dại, suốt ngày tự xưng mình là công chúa. Không ai tin lời của một kẻ điên. Nhưng rồi Hoàng đế thực sự đến. Hóa ra mẹ ta thật sự là công chúa. Hoàng đế nhìn cha ta – một kẻ què quặt, mù lòa và ta, ánh mắt lạnh lẽo như ánh mắt người đồ tể nhìn lợn trước khi giết. Cha ta thì cứ tưởng phú quý đã đến, hưng phấn đến mức không ngừng xoa tay. “Lúc trước, ta cứu được công chúa ngất bên bờ sông. Khi tỉnh lại, nàng đã không nhớ mình là ai, nên ta giữ nàng lại, cho nàng chốn dung thân.”
Yến Tuyết Quận Chúa
Hồi Kết Cho Kẻ Phản Bội Kết hôn năm năm, tôi cuối cùng cũng mang thai. Đang định nói cho Tư Nam Tầm biết tin vui này thì lại nghe thấy mẹ chồng hỏi hắn: “Bên An Tình, con dự định khi nào sẽ nói chuyện với nó? Tiểu Khê đã lộ rõ bụng bầu rồi, nhà họ Tư chúng ta không thể không có người nối dõi.” “Đợi thêm chút nữa, cho con thêm thời gian, con sẽ xử lý ổn thỏa.” Tôi đứng tựa ở cửa, lặng lẽ rút lại tờ giấy kiểm tra thai kỳ trong tay. Tư Nam Tầm, lời hứa của anh, rẻ mạt chẳng đáng một xu.
Hồi Kết Cho Kẻ Phản Bội
Trèo Cao Té Đau Vào ngày cưới, vị hôn phu đã mất tích hơn nửa tháng bất ngờ xuất hiện, tay trong tay với con gái của người giúp việc nhà tôi, và yêu cầu tôi hủy hôn. Tôi bật cười: “Chú rể của tôi vốn không phải là anh, hủy hôn gì mà hủy?” Có lẽ anh ta vẫn chưa biết, ngay từ khi sinh ra, anh ta đã bị trao nhầm, hoàn toàn không phải là cậu chủ thật sự của nhà họ Lê. Đối tượng hôn nhân của tôi từ lâu đã được đổi thành người thừa kế thật sự vừa trở về gần đây của nhà họ Lê—Chu Tư Viễn.
Trèo Cao Té Đau
Lớp Học Thú Cưng Tôi mở một trường mẫu giáo, chỉ nhận học sinh là động vật. Đến gần mùa đông, một con mèo tam thể đến gõ cửa. “Xin hỏi, tôi không có phụ huynh, liệu có thể nhập học không?” “Nếu không được, tôi có thể làm bảo vệ, lương chỉ cần một con cá khô nhỏ.” “Còn nếu vẫn không được, cũng không sao. Tôi ngủ một giấc, đông qua là xong.” Về sau, bên cạnh tôi luôn có một tiểu hoa mai. Tôi đi đến đâu, hoa mai nở đến đó.
Lớp Học Thú Cưng
Nhất Mộng Phù Sinh Ta xuyên không thành cháu gái nhà trưởng công chúa, là cái kiểu thai xuyên thai í. (*xuyên vào lúc còn ở trong bụng mẹ.) Theo đúng logic của mấy bộ truyện xuyên không khác, ta lúc này đáng ra nên thể hiện bản lĩnh tài năng gì đó, trở thành huyền thoại trong thế giới này mới đúng. Thế nhưng, ta chỉ muốn mặc kệ nằm dài, đến đâu thì đến. Mang tiếng xuất thân con nhà võ tướng, vậy mà chẳng những đao thương binh pháp không thông, mà đến cầm kỳ thi họa cũng chẳng ra đâu vào đâu. Ngày gả đi hòa thân, vị phu quân tướng quân bèn hỏi ta: “Có biết gi,ết người không?” Ta lắc đầu. Hỏi một hồi, hắn nghiến răng nghiến lợi nói: “Tướng môn hổ nữ hay tướng môn miêu nữ vậy, sao nàng cái gì cũng không biết vậy!?” Ta lúng túng, chột dạ đáp: “Ta không biết thật mà, hay là … giờ đi học có còn kịp không?” Hắn im lặng một lúc rồi thở dài: “Thôi, không học nữa. Mọi việc đều đã có ta che chở nàng.”
Nhất Mộng Phù Sinh
Ám Dụ Anh trai kế của tôi đã tự sát, vào năm mối quan hệ của chúng tôi căng thẳng nhất. Nhưng anh ấy vẫn để lại toàn bộ gia sản kếch xù cho tôi. Cho đến khi tôi mở cuốn nhật ký bị cháy. Mới nhìn thấy tình yêu điên cuồng nhưng kìm nén của anh ấy trong nhiều năm. Mở mắt ra lần nữa, tôi sống lại vào ngày mà nam thần xúi giục tôi bỏ nhà ra đi. “Anh trai em vậy mà lại thích em, anh ta tuyệt đối là một tên biến thái!” Bỏ ngoài tai sự kinh ngạc của nam thần, tôi đi thẳng đến chỗ anh trai kế đang căng thẳng ở góc phòng. “Anh ơi, em không đi đâu.” Anh ấy chỉ cười khổ một thoáng, thay đổi vẻ âm u thường ngày. “Nhóc con, lần này muốn lừa thì lừa lâu một chút được không?”
Ám Dụ
Trường Mệnh Báo Thù Phu quân của ta là một vị tướng quân. Năm ta tròn hai mươi, hắn đã bỏ lại ta, vì nước mà hy sinh. Ta một mình nuôi nấng hài tử, quán xuyến mọi việc trong phủ, thậm chí còn giúp con giành được tước vị. Khi đã bước qua tuổi lục tuần, ta lại vô tình trông thấy đứa con trai đã trở thành Hầu gia, mang theo đứa cháu ngoan của ta tiến vào một tòa trạch viện. Tiếng cười nói vui vẻ vang lên từ trong viện như những mũi dao đâm thẳng vào tim ta. Hóa ra hài tử của ta lại gọi người khác là mẫu thân. Hóa ra bốn mươi năm thủ tiết của ta chỉ là một trò cười, bởi phu quân ta vốn chưa từng chết. Khi sự thật phơi bày, nỗi hận trong lòng ta cuồn cuộn dâng trào: Tất cả đều phải chết.