Danh sách truyện đã hoàn thành

CHÚNG TA CỦA NĂM 18 TUỔI

Em Là Bạch Nguyệt Quang Của Anh Tôi đến để hủy hôn. Nhưng lại vô tình nhìn thấy nhật ký tình cảm của anh ấy. Bên trong còn kẹp ảnh của tôi. … Hả? “Bạch nguyệt quang” của anh ta… lại là tôi?
Em Là Bạch Nguyệt Quang Của Anh

Thích Đùa, Phải Không? Chồng tôi và cả nhà anh ấy đều rất thích đùa. Tôi và chồng kết hôn đã 3 năm, vẫn chưa có con. Một lần, mẹ chồng đứng giữa đám đông họ hàng, cười nói: “Gà nhà nuôi nửa năm còn đẻ được mấy ổ trứng, có người cưới về ba năm rồi mà vẫn chẳng có động tĩnh gì, còn không bằng con gà mái của tôi.” Tôi kể lại với chồng, anh chỉ thản nhiên nói: “Mẹ anh chỉ đùa thôi mà, em đừng nhỏ mọn thế được không? Bà thích nói gì thì cứ để bà nói, em đừng để bụng.” Đến khi tôi mang thai, tăng hơn chục cân, mẹ chồng nhìn thấy liền bật cười: “Cứ béo thế này, con trai tôi chắc phải đi tìm người khác mất thôi!” Tôi giả vờ không nghe thấy, coi như gió thoảng qua tai. Khi tôi ở cữ sau sinh, bố chồng bỗng bế con gái tôi lên và tu/ng l/ên cao. Con bé bị dọa khóc ré lên. Tôi vội hét lên ngăn lại, chạy tới ôm con, dỗ dành mãi mới nín. Chồng lại bảo: “Trẻ con thích chơi như vậy mà, em làm gì căng thẳng thế. Ba anh đâu có làm gì nó, chỉ là đùa chút thôi.” Mẹ chồng còn nhân cơ hội nói chen vào: “Con gái thì nhát thôi, nếu là con trai thì chẳng bao giờ bị dọa khóc đâu. Mau đẻ đứa nữa đi!” Tôi nhìn đứa con gái bé nhỏ đang run rẩy trong vòng tay mình… Thích đùa đúng không? Vậy thì lần này, tôi sẽ để mọi người cười cho đã đời!
Thích Đùa, Phải Không?

Trăng Khuất Màn Mây Tôi là con gái ruột của một gia đình giàu có. Thế nhưng lại bị ba tôi nuôi lớn trong nghèo khó suốt 18 năm. Trước khi tôi chào đời, ba mẹ đã cãi nhau triền miên vì bất đồng quan điểm trong việc nuôi dạy con cái. May mắn là mẹ tôi mang thai đôi. Cơ hội được chia đều cho cả hai người, ai cũng có thể tự chứng minh mình đúng. Mẹ chọn em gái tôi để nuôi dưỡng trong nhung lụa. Ba thì bế tôi lúc ấy còn đỏ hỏn về quê, bắt đầu cuộc sống “nuôi con kiểu khổ luyện”. Mười tám năm sau, đúng vào hôm nay. Ba tôi đang hí hửng cầm thư báo trúng tuyển Đại học Hoa Đô ngoài sân. Còn tôi thì đang kỳ cọ mấy chú heo. Một chiếc ô tô đỏ bóng dừng lại trước cổng. Một người phụ nữ ăn mặc sang trọng bước xuống xe. Nhìn thấy lớp bùn dính trên thân xe, tôi cầm vòi nước bước tới, hỏi: “Chị ơi, rửa xe không? Mười đồng thôi, em đảm bảo rửa sạch bong sáng bóng.” Chị ta không nói gì, chỉ nhìn tôi rồi bỗng dưng khóc nấc lên. Ba tôi từ phía sau hét lên: “Con gọi gì mà chị? Đó là mẹ con đấy!”
Trăng Khuất Màn Mây

Bạn Cùng Bàn Năm Ấy Là Anh Vì vòng một quá lớn nên tôi phải đến bệnh viện tư vấn phẫu thuật, không ngờ bác sĩ khám cho tôi lại chính là… anh chàng đẹp trai tôi vừa xem mắt hôm qua. Bác sĩ Thẩm chớp đôi mắt đào hoa, giọng nói trầm thấp quyến rũ vang lên: “Tháo áo khoác ra, mở cúc áo ngực.” Tôi đỏ mặt hoàn tất buổi khám, nhưng lại loay hoay mãi không cài được áo ngực. Bác sĩ Thẩm quay sang bảo y tá giúp. Đầu óc tôi bỗng “đơ” toàn tập, vội lắp bắp: “Không cần phiền vậy đâu! Anh giúp tôi là được rồi!” Giây sau đó, cánh tay anh nhẹ nhàng vòng qua tôi…
Bạn Cùng Bàn Năm Ấy Là Anh

Bảo Bối Của Ba Ba tôi yêu Bạch Nguyệt Quang, mà người đó lại là thiên kim thật. Còn mẹ tôi… chỉ là thiên kim giả. Để trả lại danh phận cho người tình cũ, ông ta tổ chức họp báo, đứng trước hàng loạt máy quay mà mắng chửi mẹ tôi. “Cô ta đã cướp đi cuộc đời và người yêu của người khác…” Ông ngoại cũng đuổi chúng tôi đi. “Các người dọn khỏi đây đi, trả lại chỗ cho con gái ruột của tôi.” Nhưng mà… Bà ngoại đứng bên cạnh, vẻ mặt đầy dấu hỏi chấm: ??? “Tôi chưa từng sinh con gái, ông lấy đâu ra con gái ruột?” “Tuệ Tuệ là con nuôi tôi thương nhất, ai dám đuổi con bé đi thì cứ chuẩn bị ly hôn, tay trắng ra khỏi nhà đi!”
Bảo Bối Của Ba

Chồng Tôi Là Chuyên Gia Nhận Diện “Trà Xanh” Chồng tôi từng tài trợ cho một sinh viên nghèo. Cô ta nhân lúc tôi vắng nhà đã mặc trộm áo ngủ của chồng, đăng lên Weibo với dòng caption: “Áo ngủ của anh trai thật thoải mái”, rồi công khai khiêu khích tôi. Nhưng tôi chẳng hề sợ hãi, vài chiêu thôi là khiến cô ta thân bại danh liệt.
Chồng Tôi Là Chuyên Gia Nhận Diện “Trà Xanh”

Bác Sĩ Mà Không Có Y Đức Trong phòng phẫu thuật, người chồng là bác sĩ phẫu thuật chính cùng với y tá tiểu tam rời đi suốt bốn mươi phút, khiến bệnh nhân t//ử v/ong. Sau đó, anh ta yêu cầu tôi ký vào biên bản thỏa thuận tai nạn y tế. Lúc này tôi mới biết, anh ta luôn nghĩ rằng người nằm trên bàn mổ là mẹ tôi. Tôi lặng lẽ đẩy tờ thỏa thuận về phía anh ta. “Tôi ký cái này không thích hợp. Vẫn nên để con trai của người đã khuất ký thì hơn.”
Bác Sĩ Mà Không Có Y Đức

Đạn Mạc Bảo Tôi Rằng: Còn Chờ Gì Mà Không Ly Hôn Nhà hàng xóm thấy biển số xe tôi có 985, bèn nhờ tôi trong ba ngày thi đại học đưa con gái cô ta đến điểm thi, nói là để lấy chút vận may. Tôi còn đang do dự thì trước mắt hiện lên dòng chữ như trong livestream: 【Nữ chính xui xẻo nhất truyện đã lên sàn rồi!】 【Bà hàng xóm kia lười ch đi được, rõ ràng là không muốn dậy sớm nên mới tìm cớ đùn đẩy việc đưa con đi thi cho nữ chính!】 【Con gái bà ta cũng đâu có bình thường, sắp thi đại học đến nơi mà vẫn chat chit với bạn mạng đến hai ba giờ sáng mỗi đêm, kết quả là ngày thứ hai thi xong thì bị nhồi máu cơ tim ngay trên xe nữ chính. May mà nữ chính vượt sáu đèn đỏ, đưa đến viện kịp lúc, không thì mất mạng rồi!】 【Cả nhà bọn họ không biết ơn đã đành, còn oán trách nữ chính lo chuyện bao đồng, hủy hoại tương lai sáng lạn 985 của con gái, rồi cuối cùng phóng hỏa thiêu chết nữ chính!】 【Tức đến tăng xông! May mà nữ chính trọng sinh rồi!】 Tôi bị hù cho rùng mình một cái, lập tức từ chối: “Xin lỗi, tôi phải đi làm, không rảnh.”
Đạn Mạc Bảo Tôi Rằng: Còn Chờ Gì Mà Không Ly Hôn

Nam Phụ Thâm Tình Là Ba Tôi Ngày suýt ch//ết đói trên phố, tôi tự kiếm cha cho mình Tiêu Doanh, với mái tóc vàng chói, chỉ vào mặt tôi giận dữ: “Ông đây mới mười tám! Nhìn giống cha nhóc không?” Tôi mếu máo nhìn anh ta, nước mắt nước mũi giàn giụa, nhất quyết không nói năng gì. Tiêu Doanh đành bó tay, phải dắt tôi về nhà. Từ đó, cả khu phố đều biết tên tiểu lưu manh khét tiếng nuôi một đứa con gái. Cho đến ngày định mệnh anh ta gặp nữ chính. Dưới mưa, nữ chính múa may quay cuồng để thu hút nam chính. Đáng lẽ anh ta phải xót xa, chạy tới bên che ô cho nữ chính, Tiêu Doanh lại ôm chặt tôi lên và giáo huấn: “Nhìn kỹ nhé, loại người này đều bị đi//ên cả. nhóc mà dám bắt chước, anh đ//ánh đòn nát đ//ít!” Tôi gật đầu ngoan ngoãn, rúc vào lòng anh ta. Kế hoạch cứu nam phụ bi thảm thành công!
Nam Phụ Thâm Tình Là Ba Tôi

Vì Nàng Mà Đến Tại yến tiệc cập kê, vị hôn phu của ta nắm tay một nữ tử thong dong bước vào. Hắn nói muốn cùng ta hủy bỏ hôn ước. Trước mắt ta, bỗng nhiên hiện lên từng hàng từng hàng chữ kỳ quái. 【Nữ chủ, đừng đồng ý a! Nam chủ ngoài miệng cứng rắn, trong lòng mềm nhũn, rõ là muốn ngươi mở miệng cầu hắn!】 【Nam chủ miệng nói từ hôn, kỳ thực trong lòng sốt ruột đến ch .t rồi ấy chứ!】 【Cười ch .t mất, chỉ cần nữ chủ chịu xuống nước, đừng nói là nữ phụ, nam chủ có khi còn dâng cả mạng cho nàng!】 Ta quay đầu, chỉ thấy thần sắc của Hạ Du Xuyên lạnh lùng, nhưng lại ôm chặt nữ tử kia trong lòng. Trong đáy mắt hắn, lại lộ ra một tia chờ mong rất khó nhận ra. Ta không chút do dự, gật đầu đáp: “Được.” Quay người liền lập hôn ước với tiểu công tử phủ Tướng quân.
Vì Nàng Mà Đến

Chiêu Chiêu, Ta Hối Hận Rồi Khi đó, ta cưu mang nữ nhi của một vị huyện lệnh đang tiến kinh kêu oan, giúp nàng rửa sạch nỗi oan cho cả tộc. Không ngờ, vị tiểu tướng quân thanh mai trúc mã của ta lại vì nàng mà đến trước mặt ta, đòi hủy hôn. Nữ nhi huyện quan kia ăn nói táo bạo, cũng tinh thông y thuật, tiểu tướng quân nhất quyết phải cưới nàng, làm náo động cả kinh thành. Để tránh thị phi, gia đình bèn đưa ta xuất kinh du học. Nào ngờ khi ta học thành trở về, vừa hay gặp buổi yến hội đầu xuân, lại nghe tin vị Tướng quân Trì Yến thâm tình ấy đã có ba phòng thiếp thất. Hắn giấu diếm thê thiếp, gửi thiệp đến cho ta: “Chiêu Chiêu, ta hối hận rồi.”