Danh sách truyện đã hoàn thành
Sau khi bị hack tài khoản, kẻ lừa đảo dùng nick của tôi nhắn vay tiền bạn bè trong danh bạ.Chỉ vài phút sau, nam thần đỉnh lưu mà tôi mê mệt nhận được tin nhắn từ tôi: “Chồng ơi, có ở đó không?”Từ đó, giữa tôi và ngôi sao hạng A của giới giải trí xuất hiện một mối ràng buộc vô hình.
NHỜ BỊ HACK NICK MÀ GẶP ĐƯỢC CHỒNG TƯƠNG LAI
Kịp Thời Cắt Lỗ Tối trước ngày đính hôn, tôi tận mắt thấy Trần Lộ Phong đang ôm hôn một cô gái khác trong quán 3. Anh ta không nghe máy tôi gọi, chỉ tranh thủ nhắn một tin: “Vợ ơi, sao thế? Anh đang tăng ca, nhắn WeChat nhé.” Tôi gửi thẳng đoạn video vừa quay cùng ảnh chụp màn hình tin nhắn vào nhóm chat gia đình, tag toàn bộ người thân. Tuyên bố hủ/y hôn.
Kịp Thời Cắt Lỗ
Kết hôn theo hợp đồng với cậu ấm của giới tài phiệt cảng thị sắp hết hạn, vậy mà anh ta lại mất trí nhớ.“Đồ chết tiệt, tôi là kiểu người cấm dục đấy, làm sao có chuyện kết hôn!”Lúc trước anh ta cũng từng nói câu này, chỉ là… sau đó lại phá giới hết lần này đến lần khác.Một tuần sau, tôi chủ động tìm anh để chấm dứt hợp đồng.Ánh mắt anh đầy nghi hoặc, hơi nhướng mày.“Cô là vợ tôi á?”“Tôi thấy nói chuyện này lúc anh đang mất trí nhớ không thích hợp lắm, để sau đi.”Tối hôm đó, anh dọn về nhà từ công ty.Tắm xong, anh mặc áo choàng tắm, để ngực trần lộ rõ.“Vợ ơi, em có cho gì vào nước không vậy? Nóng quá.”“Vợ ơi, hình như anh bị sốt rồi, em sờ thử coi.”“Vợ ơi, em nhìn xem bụng anh mọc cái gì kìa, từng khối từng khối luôn, tận tám múi lận.”Tôi: “???”
CHỒNG TÔI LÀ TRA NAM MẤT TRÍ
Tổng tài bá đạo và thanh mai trúc mã đưa nữ chính ngược tâm người không thể sinh con đến cô nhi viện để nhận con nuôi. Tất cả bọn trẻ đều nhào về phía thanh mai: “Mẹ ơi, chọn con đi, chọn con đi!” Bình luận trực tiếp chạy điên cuồng: “Không thể tự sinh đã đành, ngay cả bọn trẻ trong cô nhi viện cũng không thích cô ta. Nữ chính ngược tâm thật thảm, bị chồng và thanh mai liên thủ sỉ nhục!” “Thanh mai đúng là thắng lớn! Được tổng tài cưng chiều, cả lũ trẻ cũng tranh nhau nhận cô ta làm mẹ. Nữ chính chẳng khác gì món đồ trang trí.” “Chưa đủ ngược! Để nữ chính đau khổ thêm đi! Tốt nhất là khóc ngay tại chỗ, sau này nam chính nhớ lại sẽ càng day dứt, càng đắt giá cho pha truy thê địa ngục!” Tôi nhìn đống bình luận, tức đến nỗi đôi chân ngắn nhảy dựng lên ba tấc, phóng thẳng đến chỗ nữ chính người không ai để mắt tới. Túm lấy tay áo cô ấy: “Chị ơi, chị biết nấu lẩu hầm nồi sắt không?” Nữ chính ngẩn người: “Biết… biết chứ.” Mắt tôi sáng như đèn pha: “Thế thì tốt quá! Em chỉ mê món đó! Em theo chị về nhé!”
Mẹ Ơi Mình Về Nhà
Cún Con Tự Kỷ Của Tôi Trúc mã ghét tôi lắm mồm, bảo không ra dáng con gái. Bắt tôi học theo “hoa khôi” dịu dàng của trường. Ai ngờ vị hoa khôi ấy lại chăm chăm nhìn môi tôi, như đang suy nghĩ gì. “Nghe nói cậu nói nhiều đến mức… người câm cũng phải mở miệng?” Rồi cô ấy nhờ tôi một việc: quấy rối thằng em t//ự k//ỷ của mình. Hứa trả một nghìn một câu nó thốt ra. Hoa khôi vẫn còn non, không biết rằng… kẻ “tà đạo” như tôi có cách riêng! Tôi bước đến cuối lớp, gõ nhẹ vào bàn nam sinh đang im lặng. “Không định giải thích với mọi người sao? Chuyện hôm qua cậu liếm chân tôi lúc tôi ngủ?” Cậu ấy ngẩng phắt lên, khuôn mặt băng giá nứt vỡ. “Tôi không có!” Tôi quay sang hoa khôi, nhoẻn miệng cười: “Trả tiền đi bé!”
Cún Con Tự Kỷ Của Tôi
Hàn Thiếu Đòi Nợ Tình Cũ Sau khi khiến Hàn Chiêu – đại thiếu gia nhà họ Hàn – đau đớn suốt cả đêm, hệ thống lạnh lùng thông báo cho tôi phải nhanh chóng rút lui. Nữ chính của anh ta sắp xuất hiện. Tôi vội vàng trốn khỏi bệnh viện trong đêm, còn lén mang theo một thứ quan trọng của anh ta. Bốn năm sau. Con gái tôi đánh nhau ở trường mẫu giáo, cô giáo lập tức gọi phụ huynh của cả hai bên đến. Tôi hối hả chạy đến, nhưng lại nhìn thấy một người đàn ông quen thuộc đang ngồi xổm trước mặt con bé, giọng nói trầm thấp, mang theo khẩn thiết: “Nói cho chú biết, mẹ con tên gì?”
Hàn Thiếu Đòi Nợ Tình Cũ
Hôn Nhầm Người Khi Tỏ Tình Trong bóng tối, tôi nhân lúc say rượu hôn người thanh mai trúc mã mà tôi thầm yêu nhiều năm. Không ngờ, anh ấy lại hôn đáp trả tôi. Tôi vui mừng, mở miệng tỏ tình, “Chi Hàn, tôi thích anh.” Anh ấy bỗng nhiên cứng người. Nhưng giây tiếp theo, anh ấy bóp lấy sau cổ tôi, hôn sâu hơn. Toàn thân tôi mềm nhũn, chìm đắm trong ngọt ngào của việc tỏ tình thành công. Đột nhiên, bên ngoài truyền đến giọng của Cố Chi Hàn. “Chiêu Chiêu, em ở trên lầu sao? Anh có quà muốn tặng em.” Tôi hoảng hốt đẩy mạnh người đối diện, giọng run rẩy. “Anh… anh là ai? Sao lại ở trong phòng của Chi Hàn!” Giọng người đàn ông lười biếng, “Hôn lâu như vậy, em vẫn chưa phân biệt được tôi và anh trai tôi sao?”
Hôn Nhầm Người Khi Tỏ Tình
Beta Muốn Đình Công!! Khi dự án đang căng thẳng nhất. Bên trái là đồng nghiệp Omega nghỉ ngang vì đến kỳ phát tình, bên phải là đồng nghiệp Alpha đến kỳ nhạy cảm thì biến mất không dấu vết. Văn phòng trống huơ trống hoác, tài liệu cần xử lý chất cao như núi. Tôi hoàn toàn buông xuôi. Kệ mọe cái gọi là kỳ phát tình hay kỳ nhạy cảm, ông đây muốn bật chế độ nghỉ dài hạn của Beta! Sếp – người cũng tăng ca liên tục nhiều ngày – ngậm điếu thuốc, thuốc ức chế vương vãi đầy sàn, đôi mắt đen sâu thẳm nhìn tôi chằm chằm: “Đúng lúc lắm, tôi cũng muốn nghỉ, cùng nhau đi.” Nửa tháng sau. Tôi vừa sụt sịt vừa bò khỏi giường: “Hu hu hu tôi nhớ công ty rồi, nhớ đồng nghiệp, nhớ đi làm…” Mới nhích ra được nửa bước thì đã bị hắn túm mắt cá chân kéo ngược trở lại. Thân thể nóng rực đè lên từ phía sau: “Không, em không nhớ.”
Beta Muốn Đình Công!!
Mệnh Cách Tỳ Hưu 4: Lâu Đài U Lan Thiên kim thật của nhà họ Diệp nhiễm thi độc, cầu xin tôi cứu cô ta. Tôi từ chối, cô ta lập tức biến thành ma cà rồng. Cô ta còn buông lời đe dọa: “Diệp Hưu, tôi rất mong được nếm máu Tỳ Hưu của cô, chắc hẳn ngon lắm nhỉ?” Cô ta không biết, bạn trai tôi là đại lão nghiên cứu sinh vật học, vừa phát minh ra vũ khí chí mạng đối phó ma cà rồng. Mà tôi, con Tỳ Hưu vạn năm này, cũng đang muốn thử xem máu ma cà rồng có mùi vị ra sao!
Mệnh Cách Tỳ Hưu 4: Lâu Đài U Lan
Xác Nhận Mắc Bệnh Nan Y, Tôi Ép Buộc Yêu Kẻ Thù Truyền Kiếp Sau khi xác nhận mắc bệnh nan y, tôi nhất thời nông nổi liền bắt cóc kẻ thù truyền kiếp, cả ngày giày vò hắn. Phó Tuấn luôn bị tôi ép đến mức thần trí mơ hồ. Hiếm khi tỉnh táo, hắn nghiến răng nghiến lợi nói: “Triệu Nhiên, đợi tôi ra ngoài nhất định sẽ giết cô.” Tôi không để tâm, vẫn cười tươi nhìn hắn: “Có bản lĩnh thì bây giờ giết tôi luôn đi.” “Tốt nhất khiến tôi một câu cũng không nói được nhé.” Sau này phát hiện là chẩn đoán nhầm, tôi lập tức bỏ trốn trong đêm. Cho đến khi gia đình gặp khủng hoảng kinh doanh, hắn lại trở thành đối tượng liên hôn mà gia đình tôi lựa chọn. Tôi cúi đầu, xin lỗi Phó Tuấn: “Anh muốn giết tôi thì đừng làm trước mặt người khác.” “Con cháu Giang Thành chúng tôi cần giữ thể diện.” “Hoặc anh cho tôi chút thời gian, tôi tự giải quyết.” Phó Tuấn bóp cằm tôi, buộc tôi ngẩng đầu nhìn hắn. Giọng hắn lạnh lùng, mang theo chút băng giá: “Tối nay cô mà nói được một câu thì xem như tôi thua.”
Xác Nhận Mắc Bệnh Nan Y, Tôi Ép Buộc Yêu Kẻ Thù Truyền Kiếp
Sau khi bị kéo vào phó bản trò chơi có tên【Khu Phố Hạnh Phúc】, hệ thống yêu cầu chúng tôi thành lập một gia đình hạnh phúc: một cha, một mẹ, một đứa con. Ai không làm được, bị x/óa s/ổ tại chỗ. Bố mẹ tôi cùng em họ đứng sát vào nhau, ba người tạo thành một thể thống nhất. Chỉ chừa lại tôi, lẻ loi và luống cuống. Ngay lúc tôi nhắm mắt chuẩn bị chờ ch/ết, một bác bảo vệ khu phố bỗng vui vẻ chào tôi: “Tiểu Chu à, con về rồi hả?” Tôi mới sững người nhận ra Các NPC trong trò chơi này… hình như đều là hàng xóm cũ của tôi. 【Chào mừng đến với phó bản k/inh d/ị: Khu Phố Hạnh Phúc】 【Hãy nhớ rằng, các người là một gia đình hạnh phúc.】 【Người chơi vui lòng tìm đúng người thân của mình trong thời gian quy định để được vào khu dân cư.】 【Trong suốt trò chơi, phải hòa thuận với hàng xóm và giành được sự công nhận của họ, mới có thể sống sót rời khỏi khu phố.】 【Nếu không x/óa s/ổ tại chỗ.】 【Chúc các bạn… may mắn sống sót】 Ngay khi âm thanh thông báo kết thúc, đám người lập tức tản ra, cuống cuồng đi tìm “người nhà” của mình. Tất cả chúng tôi đều rất rõ Trong loại trò chơi k/inh d/ị này, nhiệm vụ chính là thánh chỉ. Không hoàn thành thì chỉ có con đường ch/ết. Không ai dám chống lại luật chơi. Trong tình huống nguy cấp, tiềm năng sinh tồn của con người được đẩy lên cực hạn. Chẳng mấy chốc, hầu như ai cũng đã tìm được bạn đồng hành. Chỉ còn mình tôi đứng trơ trọi giữa quảng trường trống, thành một “vùng chân không” rõ rệt. Tôi là người dư thừa nhất ở đây. Ba mẹ tôi… đang ôm chặt lấy em họ tôi Chu Kiều Kiều. Tôi nhìn ánh mắt cảnh giác và chán ghét của em họ, rón rén bước tới gần, đưa mắt cầu xin họ: “Ba… mẹ…” Tôi nức nở gọi. Mẹ nhìn thấy tôi, ánh mắt thoáng lộ vẻ xót xa, định giơ tay ra gọi tôi. Nhưng bị ba tôi kéo lại ngay lập tức, ông lạnh lùng quát khẽ: “Bà làm gì thế? Nhiệm vụ nói rõ chỉ được ba người, bà gọi nó qua chẳng phải muốn hại ch/ết cả nhà mình à?” “Bà nghĩ tới Kiều Kiều đi!” Mẹ còn muốn nói gì đó, nhưng em họ lại bật khóc: “Ba mẹ con mất sớm, gặp chuyện thế này con cũng đành chịu. Con không phải là con ruột, nên đáng lẽ phải biết thân biết phận.” “Chị ấy mới là con gái ruột của hai người, hãy quan tâm chị ấy đi…” Nói rồi, nó đẩy tay mẹ ra, mắt đỏ hoe: “Chỉ là, con vẫn luôn xem dì như mẹ ruột, con…con thật sự rất ngưỡng mộ chị.” Chưa kịp nói hết, mẹ tôi đã vội vàng kéo nó lại, gấp gáp an ủi: “Kiều Kiều, đừng nói linh tinh. Trong lòng dì, con chính là con gái ruột.” Sau đó, bà ta lén liếc nhìn tôi, nghiến răng nói: “Chị con mệnh lớn, chắc chắn không sao đâu.” Những lời ấy lọt vào tai tôi rõ ràng như d/ao c/ứa. Tôi khựng lại giữa đường, tim lạnh ngắt như tro tàn. Em họ tôi mồ côi vì ta/i n/ạn xe từ nhỏ, rồi được đưa về sống cùng gia đình tôi. Lúc đó, điều kiện kinh tế nhà tôi cũng chẳng khá gì, cái ăn cái mặc đều phải tính từng đồng. Một lần hiếm hoi mua được một con gà quay, tôi chỉ được ăn phần xương vụn. Trong khi nó được ăn nguyên chiếc đùi gà. Mẹ tôi còn dặn tôi: “Không được đụng vào cái đùi còn lại, để dành cho Kiều Kiều.” Tôi thèm đến mức nước miếng chảy ròng. Nó nhìn tôi, cười hả hê, nhỏ giọng dụ dỗ: “Chị mà sủa như ch/ó một tiếng, em sẽ cho cắn một miếng.” Tôi yếu đuối không cưỡng lại được, cuối cùng nhỏ giọng “gâu” một tiếng. Nó bật cười khanh khách, quay đầu đi khoe với cả lớp rằng tôi học ch/ó sủa chỉ vì một miếng đùi gà. Từ đó, không ai còn chơi với tôi nữa. Nó kéo theo một đám bạn, vứt kẹo bánh xuống đất, mặt đầy gh/ê t/ởm: “Muốn ăn không? Lại kêu một tiếng đi.” “Chu Nhuyệt à, cái bộ dạng lết lết liếm chân của chị thật buồn nôn.” Tôi về nhà khóc lóc kể với ba mẹ. Họ chỉ nói: “Sao người ta chỉ cô lập con mà không ai cô lập nó? Chắc chắn là do con có vấn đề.” Tôi nghẹn ngào nói là do em họ bày trò chia rẽ. Ba tôi tát tôi một cái như trời giáng, túm tóc tôi lôi ra ngoài cửa, giận dữ: “Dám vu oan cho em con? C/út ra ngoài, hôm nay khỏi ăn cơm!” Tôi đứng đó, bụng đói meo, ánh mắt của hàng xóm xung quanh như kim châm vào da thịt. Một lần rồi lại một lần, Họ chưa bao giờ đứng về phía tôi. Dù là những chuyện nhỏ nhặt hay là vấn đề sinh tử Họ luôn chọn em họ tôi. Tôi lẽ ra nên sớm hiểu ra điều đó rồi.
NPC trong trò chơi kinh dị đều là hàng xóm của tôi
Nữ Phụ Trong Bình Luận Học sinh nghèo Giang Du bị một đám lưu manh chặn đầu ở đầu hẻm trêu chọc. Tôi vừa định lao tới cứu người thì trước mắt bất ngờ hiện lên hàng loạt bình luận bay lơ lửng: 【Tiểu thư đừng cứu cô ta! Cô ta là nữ phụ độc ác, sau này sẽ chen chân vào tình cảm giữa cô và vị hôn phu đấy.】 【Chỉ vì vị hôn phu đưa cho cô ta một tờ khăn giấy lau mặt mà cô ta đã yêu anh ấy đến mức không thể cứu vãn nổi rồi.】 【Anh ấy trở thành ánh sáng trong cuộc đời cằn cỗi của cô ta, và rồi cô ta bám riết như một hồn ma.】 【Rõ ràng là cô cứu người, nhưng sau này cô ta sẽ nhiều lần hãm hại cô, xem cô như cái gai trong mắt, đúng là loại vong ân phụ nghĩa!】 Tôi khựng bước lại một chút. Nhưng khi đối diện với ánh mắt cầu cứu của Giang Du, tôi vẫn chạy nhanh tới, nghiêm giọng quát: “Tránh ra hết! Tôi đã báo cảnh sát rồi!” Đám lưu manh vội vàng tản đi như ong vỡ tổ. Tôi quay lại, phát hiện Giang Du đang nhìn tôi chằm chằm.