Cứu Rỗi
Tà Thần Tái Xuất 2 Ta tên là Tru, là một tà thần. Một lần, ta mềm lòng cứu một nữ tử. Nàng ấy thu gom tài sản của thiên hạ, dâng tất cả hương hỏa trên thế gian cho ta. Nhưng vẫn chưa đủ, ước mơ cả đời của ta là được lên Phong Thần Bảng. Vì thế, ta đã thử giết một Hoàng đế, nhưng thất bại thảm hại! Sau đó, Thời Gia tìm đến ta, thần bí như thường lệ. “Tru, ngươi còn muốn lên Phong Thần Bảng không? Ta bí mật nói cho ngươi biết, ta có người đứng sau…” Ta vô cùng kinh ngạc. Chỉ mới vài trăm tuổi thôi mà sao có thể thần bí như vậy?!
Tôi Là Người Qua Đường Trong Truyện Thiên Kim Thật Giả Tôi xuyên vào một cuốn tiểu thuyết đạo văn. Tôi không phải là thiên kim thật, cũng chẳng phải thiên kim giả. Mà là bà chủ của tiệm tạp hóa nhỏ ở đầu thôn. Trong cuốn tiểu thuyết đạo văn đó, nữ phụ bẩm sinh đã độc ác, sự tồn tại của cô chỉ để làm nền cho nữ chính toả sáng, bị nữ chính “vả mặt”. Thế nhưng, tôi tận mắt thấy đứa trẻ ấy bị các anh trai ấn đầu chui vào ống quần người khác, học tiếng chó sủa… Chỉ để đổi lấy một miếng củ cải khô lót bụng.
Diệt Cả Làng [Trúc mã làm tôi bị bọn buôn người bắt cóc, tôi đã tiêu diệt cả làng chúng nó.] Khi tôi 8 tuổi, bạn bạn thân của tôi vì ham ăn mà khiến tôi bị bọn buôn người bắt cóc. Bà buôn người rút ra một viên kẹo trái cây. “Cô bé, đi với dì, dì cho con kẹo ăn.” Tôi đáp: “Kẹo trái cây á? Bình thường cháu chỉ ăn kẹo bơ nhập khẩu và sô cô la thôi, không đi, không đi.” Bà ta bán tôi với giá 5 nghìn cho một ông già độc thân trong núi. Tôi: “Gì cơ? Bà nói bao nhiêu? 5 nghìn? Ít nhất cũng phải 10 nghìn chứ, không thì đừng hòng mua được công chúa này.” Ông già muốn tôi làm vợ bé. Đêm đó, tôi làm phế cả đời ông ta, rồi còn đập vỡ đầu ông. “Ông già này, trình độ gì đây? Dám làm chồng tôi á?” Sau đó, cả làng buôn người khóc lóc cầu xin tôi tha mạng. Tôi: “Mấy người phải nói: ‘Công chúa ơi, xin tha mạng!’”
Bố Tôi Vỡ Nợ Bỏ Trốn Năm tôi tám tuổi, bố tôi trốn nợ, mẹ tôi nhanh chóng tái giá. Họ chẳng ai muốn nuôi tôi – một đứa con dư thừa. Bồ của bố tôi còn buông lời cay độc, nói sẽ ném tôi vào thùng rác. Nhưng khi tôi bị bắt nạt ở trường, chính bà ấy lại như một con sư tử cái, lao vào bảo vệ tôi bằng mọi giá. Bà ta làm việc quần quật, chắt chiu từng đồng để giúp tôi thi đỗ vào một trường đại học danh giá. Khi tôi trở thành một luật sư thu nhập hàng triệu, bố mẹ ruột lại tìm đến để ăn năn hối lỗi. Mong tôi quay về bên họ. Tôi cười lạnh, nói sẽ kiện họ vì tội bỏ rơi con cái.
Xuân Về Chốn Cũ Năm tốt nghiệp cấp ba, tôi đã từ chối lời tỏ tình của Cố Tùng trước toàn trường. Tôi nói mình đã có bạn trai rồi. Cậu ấy lễ độ gật đầu, xoay người rời đi. Rạng sáng ngày hôm sau lúc bốn giờ, cậu ấy bay ra nước ngoài du học. Tôi thì như thường lệ, tranh thủ trời chưa sáng đã ra giành sạp bán bữa sáng. Tám năm sau. Tôi ôm đứa con gái đang bệnh nặng, mang theo bảy nghìn tệ (~24.5tr) cuối cùng trong người, ngồi lên chuyến tàu đi về Bắc Kinh. Xem xong hồ sơ bệnh án, bác sĩ lắc đầu. “Toàn Bắc Kinh e là chỉ có một bác sĩ có thể làm được ca phẫu thuật này. “Là một chuyên gia vừa từ nước ngoài trở về, từng chủ trì một ca phẫu thuật cho bệnh nhân có tình trạng tương tự bé con nhà cô.” Nói đến đây, ông ta vui vẻ gọi người đàn ông phía sau tôi: “Để tôi giới thiệu một chút, chính là vị này – Cố Tùng, bác sĩ Cố.”
Khi cặp vợ chồng giàu có đến viện mồ côi chọn con nuôi, họ phân vân giữa tôi và Trình Vân. Những dòng bình luận hiện ra trước mắt: 【Ác nữ lại sắp giả bộ đáng thương để được nhận nuôi rồi.】 【Dù có được nhận nuôi, sau này cũng sẽ bị bỏ rơi thôi.】 【Cả đời chỉ là kẻ bị ghét bỏ, suốt ngày tranh giành đàn ông.】 Tôi lặng lẽ cúi đầu, bởi nhân vật phản diện họ đang nói đến chính là tôi. Đột nhiên, hai bóng người che khuất tôi, một cặp vợ chồng miền Đông Bắc chưa từng được nhắc đến trong cốt truyện nhìn tôi đầy vui mừng. “Trời ơi, cô bé này xinh quá!” “Cháu ơi, hôm nay cô chú nấu bún thịt kho, ngon lắm, cháu có muốn về nhà ăn cùng không?”
Thiên Kim Giả Ngả Bài Rồi! Tôi là thiên kim giả, năm 13 tuổi, bảo mẫu đột nhiên nói tôi là con gái bà ta, là một thiên kim giả, bảo tôi lấy tiền để giúp đỡ bà ta và anh trai ruột của tôi. Tôi nhìn bà ta một cái, rồi lập tức quay đầu báo cáo bà ta.
Người Mẹ Thiên Vị Tái Sinh Rồi! Mẹ tôi, người trọng nam khinh nữ hơn nửa đời người, lúc năm mươi tuổi ngoài ý muốn bị liệt. Em trai tôi, đứa con ngoan của bà, lại không làm tròn trách nhiệm dù chỉ một ngày. Tôi đã không kết hôn và chăm sóc bà ấy một mình trong hai mươi năm cho đến khi bà ấy mất. Không ai biết, mẹ tôi sau khi chet đã sống lại, sống lại vào năm tôi 18 tuổi.
Tha Thứ Cho Anh Ta Bảy Lần Bảy năm trước, Lục Phỉ cứu tôi thoát khỏi tay cha dượng. Tôi đã cho anh ta 7 cơ hội. Vì vậy, khi anh ta ngoại tình xong lại đề nghị quay lại. Tôi… vẫn đồng ý. Cho đến khi tôi tình cờ nghe được lý do anh ta muốn nối lại với tôi. Anh ta phả ra một hơi khói thuốc, cười cợt nhả: “Bỏ ra từng ấy công sức với cô ta, ít nhất cũng phải chơi cho đáng chứ!” Lúc đó tôi thầm nghĩ — Đây là lần thứ 6.
Tựa Vì Sao Sớm Lương Dĩ Tề mắc chứng tự kỷ. Ngày đầu tiên gặp tôi, anh ấy học được một từ mới: “Ghét.” Sau đó, anh ấy mở rộng từ vựng thành câu: “Ghét Phương Tư Tư.” Dần dần, câu nói trở thành: “Ghét Phương Tư Tư ngủ trên giường của tôi.” “Ghét Phương Tư Tư vào phòng vẽ của tôi.” “Ghét Phương Tư Tư lấy quần áo của tôi…” Sau này, anh ấy lại nói: “Ghét Phương Tư Tư nói chuyện với người khác.” Nhưng đến cuối cùng, khi anh ấy liều mạng đánh nhau với người khác, nằm trong vũng máu, lại thì thầm bên tai tôi: “Ghét Phương Tư Tư bị bắt nạt.” “Phải bảo vệ Phương Tư Tư.”
Tĩnh Nữ Kỳ Thư Bách phu trưởng đưa hài cốt của phụ thân ta trở về. Hắn thấy đại ca định bán ta, không đành lòng, liền hỏi ta có nguyện ý theo hắn đi hay không. Ta ôm lấy đứa bé trong tã lót, cẩn thận nhìn hắn. Hắn khẽ cười, vết sẹo trên khóe miệng khẽ động: “Nghĩ đến hai mẹ con nhà ngươi cũng không ăn làm ta nghèo đi được.”
Người Truy Hồn Bố dượng đối xử không tốt với mẹ tôi, ngày nào mẹ tôi cũng khóc lóc kể lể với tôi. Tôi khuyên mẹ ly hôn, mẹ quay sang nói lại với bố dượng: “Con gái tôi khuyên tôi đừng ở với ông nhưng tôi vẫn đối xử tốt với ông như vậy.” Bố dượng tức giận, lỡ tay đánh chết tôi. Sau khi mẹ tôi khóc lóc thảm thiết, với tư cách là người nhà, mẹ tôi đã viết thư xin giảm án cho bố dượng: “Con đã mất rồi, người sống vẫn phải sống tốt.” Sống lại một lần nữa, tôi trở về ngày mẹ lấy bố dượng. Mẹ hỏi tôi: “Con thấy bố mới thế nào?” Tôi cười lạnh: “Nhìn là biết hai người sẽ sống với nhau đến răng long đầu bạc.”
Người Truy Hồn 3: Mẹ Tôi Là Ảnh Hậu Là một ngôi sao điện ảnh quốc dân kỳ cựu, tôi đã dốc hết mọi nguồn lực để nâng đỡ con trai mình trở thành một ngôi sao thế hệ thứ hai hàng đầu. Nhưng rồi nó lại yêu em gái nuôi không cùng huyết thống, ép tôi phải nâng đỡ người trong mộng của nó, cuối cùng không tiếc dùng cái chết để uy hiếp tôi. Trong lúc cứu nó, tôi đã chết đuối, phản ứng đầu tiên của nó là ôm chặt em gái nuôi của nó vào lòng: “Giờ thì không còn ai ngăn cản chúng ta ở bên nhau nữa rồi.” Tôi tức đến nỗi không nằm yên trong quan tài được, thế là được tái sinh. Lần này, con trai tôi lại nắm tay em gái nuôi đứng trước mặt tôi: “Mẹ không cho Mạc Mạc đóng vai nữ chính, con sẽ nhảy xuống sông.” Tôi mỉm cười: “Nhảy đi, nhảy đi, dù sao cũng là mẹ con, mẹ sẽ ném thêm vài chiếc bánh ú xuống sông cho con!”
Khách Sạn Cõi Âm Kỳ nghỉ lễ 1/5, tôi đặt trước một phòng tại khách sạn cõi âm. Không ngờ ngay đêm đầu tiên, từ dưới giường đã vọng lên tiếng nói: “Được nằm xuống thế này, thoải mái ghê!” Tôi can đảm cúi xuống nhìn và chạm mắt với… một thứ gì đó.
Mười Một Năm, Không Gặp Lại Người chồng mà tôi đã yêu 11 năm đột nhiên nói: “Chúng ta ly hôn đi. Anh muốn cho cô ấy một danh phận.” Ngày hôm sau, chúng tôi đến cục dân chính. Kể từ ngày đó, anh ấy không quay về nhà nữa, chỉ có những tin tức của họ xuất hiện liên tục trên mạng xã hội. Còn tôi, cũng từ bỏ việc hỗ trợ công ty của anh, chỉ đứng nhìn xem anh có thể tự mình đi bao xa.
Trả Giá Cho Tình Yêu Tối hôm quyết định ly hôn với Lục Tự Nam, thực sự rất bình thường. Chẳng có gì xảy ra cả. Không có cuộc cãi vã điên cuồng, cũng không có lời mắng chửi quá mức. Chẳng qua là anh ta vừa mới bỏ mặc tôi một mình ở rạp chiếu phim. Ngay sau đó đã xuất hiện trong nhóm bạn cùng trường – “Tôi nghe nói chị Ôn Kiều đã về nước rồi?” “Xong rồi, lần này lại có bao nhiêu nam sinh vì cô ấy mà bỏ vợ bỏ con đây.” “Yên tâm đi, không đến lượt họ đâu, anh Lục đã đi đón rồi.” “Đính kèm ảnh.” Trong ảnh, chồng tôi mặc một chiếc áo khoác dạ đen dài đến đầu gối, tay cầm bó hoa nhài. Ôm chặt ánh trăng trong mộng thời niên thiếu của anh ta. Nhìn kỹ, khóe mắt còn có nước mắt rơi.
Vệ Sĩ Gặp Phải Bạo Hành Gia Đình Tôi là một vệ sĩ chuyên nghiệp, chuyên cung cấp dịch vụ cho các phụ nữ bị bạo hành gia đình. Bố mẹ sợ tôi không lấy được chồng nên ra ngoài chỉ nói tôi làm cố vấn an ninh. Cho đến khi tôi thông qua một buổi xem mắt và kết hôn với một người đàn ông “bạo hành ngầm”. Nửa năm sau hôn lễ, chồng tôi tìm đến công ty vệ sĩ nổi tiếng nhất thành phố để yêu cầu bảo vệ cá nhân. Tôi đẩy cửa bước vào, cười rạng rỡ đến mức sắp rách cả miệng: “Rất vui được phục vụ anh! Chỉ là giá có thể hơi cao một chút, anh thấy có ổn không?”
Xuân Cũ Lặng Lẽ, Năm Mới Rạng Ngời Ngồi tò ba năm. Ngày tôi ra tò, người đến đón không phải là vị hôn phu đã tự tay đưa tôi vào ng//ục gi//am. Mà là người anh cùng mẹ khác cha, từ nhỏ đã ghét bỏ tôi. Anh ta cau mày, ánh mắt lạnh lùng nhìn tôi: “Không có anh, em sống th//ảm h//ại đến vậy à?” Tôi cười với anh ta, giọng bất cần: “Vậy thì đừng lo cho em nữa, cứ để em ch.t đi cho rồi.” Anh ta nổ/i gi//ận, đ//ập mạ//nh một cái lên vô lăng: “Vậy thì ch.t cmn luôn đi!” Kẻ từng quát tôi đi ch.t đi, sáng hôm sau đã đá//nh gã//y t/ay ch/ân vị hôn phu của tôi, lôi hắn đến trước mặt tôi, ép hắn qu//ỳ xuống dập đầu.
Chim Lượn Giữa Trùng Sơn Mọi người đều nghĩ rằng tôi không thể rời xa Giang Niệm Từ. Sau khi tốt nghiệp đại học, tôi đã làm “liếm chó” của anh ta suốt ba năm. Cho đến khi Chu Ngọc Sơn trở về. Trong phòng bao, Giang Niệm Từ ôm eo một cô gái, nhắn tin cho tôi: “Đem chiếc váy mới đến đây, cái này bẩn rồi, không dùng được nữa.” Tin nhắn vừa gửi đi, biểu tượng cảm thán to đùng hiện lên, báo hiệu rằng tôi đã chặn anh ta. Anh ta tưởng rằng tôi chỉ đang giận dỗi, cho đến khi nhìn thấy tôi tại buổi tiệc chào đón công tử nhà họ Chu trở về nước. Lúc đó, anh ta mới hiểu rằng bản thân chỉ là kẻ thay thế. Hóa ra, ngọn núi mà tôi luôn nói rằng không thể vượt qua, chính là chỉ về Chu Ngọc Sơn. Hôm đó, anh ta gọi tôi lại. Dưới ánh đèn vàng mờ ảo, đôi mắt anh ta ánh lên vẻ mỉa mai: “Chu Du, cô dám chơi tôi à?”
Khương Tụng Khi Hoàng đế và bạch nguyệt quang của hắn thành thân, ta cô độc tắt thở trong lãnh cung. Tất cả mọi người đều không cảm nhận được hơi thở của ta, nhưng chẳng ai biết rằng ta là truyền nhân duy nhất của bế khí công. Hoàng đế gục khóc thảm thiết trước mộ ta, còn ta thì đã chạy đến tận biên cương, vui vẻ ăn uống thỏa thích trong một tửu lâu, tiện thể sờ thử cơ bụng của một tiểu lang quân Tây Vực. Cuộc sống lẽ ra có thể cứ thế trôi qua một cách thư thái, cho đến khi một trận động đất bất ngờ làm sụp đổ hoàng lăng, và Hoàng đế phát hiện trong quan tài của ta chỉ toàn là khoai tây thối. Ngày hôm đó, Thiên tử nổi giận, thề rằng dù có đào sâu ba thước đất, cũng nhất định phải tìm ra ta!