Danh sách truyện đã hoàn thành
Tranh Đấu Hậu Trạch Biểu muội từ Sóc Châu vừa mới vào phủ, kế mẫu đã khuyên bảo ta phải đề phòng nàng. Nàng nhảy múa làm chân bị thương, vị hôn phu của ta liền lo lắng tìm danh y khắp nơi đến khám cho nàng. Kế mẫu nhân cơ hội này xúi giục, bảo ta hãm hại nàng trong yến tiệc Trâm Hoa. Ta đồng ý ngay. Nhưng kế mẫu không ngờ, cuối cùng người bị đuổi khỏi yến tiệc Trâm Hoa lại là con gái của bà.
Tranh Đấu Hậu Trạch
Chủ Mẫu Nan Mưu Gả cho Vệ Quốc Công Triệu Vân Ngạn, không phải chuyện đáng mừng gì. Hắn ta có một kiều thiếp, là tiểu thanh mai của hắn. Còn có một bông hồng đỏ từng cứu mạng hắn ta, nuôi ở bên ngoài, mập mờ không rõ ràng. Một người đồng hành cùng hắn từ thời thơ ấu, một người khiến hắn thời niên thiếu kinh ngạc. Dù sao đi nữa cũng không bằng vị trí chính chính thê là ta đây. Mẹ ta khóc nói tính cách ta quá ngây ngô thẳng thắn, không thể sưởi ấm được trái tim phu quân, những ngày sau này biết sống thế nào? Ta an ủi bà, ta không cầu chân tình, không hại thiếp thất, tự tôn tự ái,sao lại không sống tốt qua ngày?
Chủ Mẫu Nan Mưu
Tình Cũ Không Rủ Cũng Đến Sau khi tốt nghiệp đại học, tôi đá bạn trai, không ngờ hắn lại trở thành ảnh đế nổi tiếng. Khi phóng viên phỏng vấn hỏi hắn có từng động lòng với ai không, hắn không e dè chút nào trả lời: “Có, hồi đại học.” Phóng viên kinh ngạc, vội vàng hỏi: “Vậy… hai người thế nào rồi?” Tạ Dịch Bạch trầm mặc một chút, ánh mắt ảm đạm. Ngay khi phóng viên chuẩn bị hòa giải thì hắn nói: “Cô ấy đá tôi.” Giọng điệu ấy đầy oán trách. “Vậy… nguyên nhân hai người chia tay là gì?” Phóng viên như quên mất nhiệm vụ, muốn hỏi thêm. “Cô ấy nói tôi nhóm máu B, cô ấy cũng nhóm máu B, cô ấy sợ sinh ra một đứa 2B.”
Tình Cũ Không Rủ Cũng Đến
Tình Kiếp Danh Lợi Phu quân vì muốn theo đuổi ta, đã mua cho ta bánh ngọt suốt ba năm. Khi hắn trở về thần sắc luôn luôn thoả mãn, quần áo xộc xệch. Cho đến khi tiểu nương tử bán bánh ngọt mang thai. Nàng ta hóa ra là Trưởng Công chúa lưu lạc nhân gian, phu quân ta trở thành Trạng nguyên phò mã. Còn ta sau khi chết mới biết hắn là Phong Đô Đế Quân chuyển thế, ta chỉ là công cụ để hắn vượt qua tình kiếp. Giờ đây lòng ta đã chết, nhảy xuống sông Vong Xuyên, nhớ lại thân phận thật của mình— Không cao không thấp, chính là loại thân phận mà khi Phong Đô Đế Quân hắn gặp mặt phải dập đầu ba cái.
Tình Kiếp Danh Lợi
Nhặt Được Phu Quân Phu quân ta nhặt về chết trên đường khải hoàn. Nhận được tin, ta cầm hai lượng tiền trợ cấp, đốt cho hắn một đồng tiền giấy: “Nhị Cẩu à, ngươi đã đi rồi, đừng trách ta bỏ trốn với Đại Tráng ca nhé.” Nhưng sau đó, hắn sống lại, lén lút trở thành tiểu tướng quân chạm tay có thể bỏng bên cạnh công chúa.
Nhặt Được Phu Quân
Quan Tướng Thủ Diệt Mị Dương Lễ hội Du Thần là lúc các Quan Tướng Thủ* xuất trận, người vật không thể cản, quỷ thần phải tránh xa. Nếu không, chỉ giết không độ. Sau nghi lễ hội Du Thần kết thúc, một người phụ nữ đến gặp tôi. Cô ấy tỏ ra hoảng sợ và nói rằng chồng của mình đã ngoại tình. “Thầy ơi, đối tượng ngoại tình của chồng tôi không phải là con người.” “Mà là một con dê.” (*Quan Tướng Thủ: vị tướng đóng vai trò bảo vệ và sát thương của Địa Tạng Vương Bồ tát, đứng đầu trong đó là Tăng Tổn Nhị Tướng Quân.) Đọc tiếp phần 2 tại đây: https://metruyen.mobi/truyen/quan-tuong-thu-diet-ta-than
Phần 1 - Quan Tướng Thủ Diệt Mị Dương
Quan Tướng Thủ Diệt Tà Thần Ngươi đã từng nghe qua về Du Thần chưa? Đầu đội hương vấn lộ, chân dẫm thất tinh cương. Hộ vệ chủ thần, áp sát mở đường. Quan Tướng Thủ* ra trận, người và vật đều tránh, thần quỷ đều lánh. Nếu không, chỉ giết không độ. Đây là quy tắc mà ở đây mỗi khi đến đại lễ, Quan Tướng Thủ khi Du Thần đều phải tuân theo. Cả con đường trống chiêng không ngừng vang lên, pháo nổ rền rã, khí thế uy phong, cực kỳ đẹp mắt. Tuy nhiên, hôm nay đội Du Thần lại gặp phải một việc kỳ quái. Một người phụ nữ quỳ trên con đường mà đoàn Du Thần nhất định phải đi qua. Trong lòng ôm một đứa bé trai. Tiếng khóc thê lương, cầu cứu mạng. (*Quan Tướng Thủ: vị tướng đóng vai trò bảo vệ và sát thương của Địa Tạng Vương Bồ Tát, đứng đầu trong đó là Tăng Tổn Nhị Tướng Quân.)
Phần 2 - Quan Tướng Thủ Diệt Tà Thần
Đông Lạnh Đã Tan Chinh phục nam chính “Đông lạnh đã tan” thất bại, gần đến đoạn cuối, tôi chọn nam phụ Chu Quyện lên thay thế. Từng có rất nhiều người lấy chuyện quá khứ của tôi ra khích bác ly gián. Nhưng hắn chỉ đau lòng tự trách mình xuất hiện quá muộn, nên tôi mới yêu sai người. Hắn thề mãi mãi không bao giờ để tôi giẫm lên vết xe đổ ấy. Nhưng sau khi cảm giác mới lạ qua đi, hắn lại nuôi một con chim hoàng yến bên ngoài. “Kiều Châu kết hôn hai lần rồi, nói thật, nếu rời xa tôi, thì còn ai cần cô ấy nữa?” Ỷ vào việc này, Chu Quyện không sợ gì cả. Nhưng hắn không biết, sau khi thành công chinh phục được hắn, lúc nào tôi cũng có thể rời khỏi đây.
Đông Lạnh Đã Tan
Giăng Bẫy Cặn Bã Tiêu Cẩn Nhiên ngoại tình rồi. Chúng tôi yêu nhau bảy năm, kết hôn bốn năm. Cuối cùng anh ta cũng không cưỡng lại được sự tươi mới cùng dáng vẻ ngưỡng mộ của cô gái trẻ. Ngày biết anh ta ngoại tình. Tôi ngồi bên cửa sổ cho đến khi mặt trời mọc, quyết định trả thù. Cô ta phá vỡ hôn nhân của tôi, tôi sẽ phá vỡ sự nghiệp cùng tương lai của cô ta. Anh ta phản bội tình cảm của tôi, tôi sẽ phá vỡ tiền tài với hạnh phúc của anh ta. Không ai được sống tốt hơn.
Giăng Bẫy Cặn Bã
Ký Sinh Trùng Bạn bè của Thái tử gia Bắc Kinh luôn cười nhạo chê tôi quê mùa, hoàn toàn không xứng làm người thay thế cho bạch nguyệt quang của hắn. Họ còn đoán rằng tôi sẽ phải dọn đồ ra đi trong vòng một tháng. Tôi cảm thấy lo lắng, vội vàng gọi bảy chị gái của tôi tới, tiến hành huấn luyện khẩn cấp để trở thành thế thân của bạch nguyệt quang. Dù có bị sa thải, tôi cũng không thể để công việc béo bở này rơi vào tay người khác! Cho đến một năm sau, bạch nguyệt quang về nước, Thái tử gia nhìn thấy khuôn mặt của cô ta — đã nôn ra. Hắn run rẩy nói: “Ngấy, ngấy lắm rồi, cả đời này, tôi không muốn nhìn thấy gương mặt này lần nào nữa!”
Ký Sinh Trùng
Hoàng Hậu Không Muốn Sống Nữa!! Ta xuyên không trở thành Hoàng hậu, lập tức sai người mang đến một dải lụa trắng, chuẩn bị thắt cổ tự tử. Thứ lỗi cho ta, nguyên chủ, dù ngươi đã trải qua biết bao gian nan mới đạt được ngôi vị Hoàng hậu, nhưng ta cũng đã chật vật sống vất vưởng ba mươi năm, khó khăn lắm mới có thể chết đi được. Khi dải lụa siết chặt cổ, toàn thân ta dần thả lỏng, biểu cảm thanh thản, khóe môi khẽ nhếch cười. Đi nhanh một chút, có khi xuống dưới hoàng tuyền còn có thể gặp lại nguyên chủ của cơ thể này.
Hoàng Hậu Không Muốn Sống Nữa!!
Nợ Máu Trả Bằng Máu Kiếp trước, ngày ta chết, Hoa Kinh tuyết rơi đầy trời. Khi ta thất khiếu chảy máu, không cam lòng trút hơi thở cuối cùng, phu quân ta là Thế tử Tuyên Dương Hầu phủ, Đào Nguyên Thanh đang hân hoan đón dâu. Mỗi người trong Tuyên Dương Hầu phủ đều tràn ngập niềm vui. Không ai nhớ rằng ở hậu viện lạnh lẽo, vẫn còn giam giữ một người như ta, Thế tử phu nhân vừa mới sảy thai, bị ép “Chết bệnh”. Để chiếm đoạt gia sản Bạch gia của ta, Đào gia đã nhẫn tâm tuyệt tình. Chúng giả danh sơn tặc, tàn sát cha mẹ ta. Sơn tặc treo xác cha mẹ ta trước trại giặc phơi nắng suốt mấy ngày, lại đốt xác hai người họ để xóa bằng chứng, khiến xương cốt cũng không còn. Chúng cấu kết với gian thần, oan giết ca ca ta. Ca ca ta là Bạch Tú Lâm, đã chiến đấu trên chiến trường nhiều năm, vừa được phong làm Vân Huy tướng quân, vậy mà lại bị vu cáo thông địch phản quốc, bị xử lăng trì hai nghìn nhát dao! Người ca ca trung thành của ta, đến chết vẫn trợn tròn mắt, tràn đầy huyết lệ. Chúng nịnh nọt hoàng tử, bày mưu hãm hại muội muội ta. Gả muội muội ta cho Tam hoàng tử trời sinh tính tình tàn bạo để bị chà đạp, muội muội đáng thương của ta, Tú Nguyệt, mới mười lăm tuổi, bị tên Tam hoàng tử mặt người dạ thú kia hành hạ mấy ngày, cuối cùng đập đầu vào cột trụ hành lang mà chết… Từng chuyện một, đều do bà mẫu tốt của ta, phu nhân Tuyên Dương hầu Tần Thục Nghi, đích thân kể cho ta nghe. Chính bà ta đã ép ta uống độc dược, xé bỏ lớp mặt nạ dịu dàng nhân từ ngày trước, “đại phát từ bi” nói cho ta biết sự thật, cười gằn bảo cho ta làm một con quỷ minh bạch dưới suối vàng. Nha hoàn hồi môn đi theo ta từ nhỏ, Xuân Cảnh và Thu Ý, trung thành bảo vệ chủ nhưng lại bị gia đinh của Đào gia lôi đi, bị loạn côn đánh chết. Đào gia đón dâu, mỗi sợi chỉ đỏ trên hỉ đường đều thấm đẫm máu tươi của Bạch gia ta! Thật nực cười, ta từng tưởng rằng bản thân có được mối lương duyên tốt, đối xử chân thành với mọi người trong Đào gia. Nhưng không ngờ từ khi ta bước vào Đào gia, ta đã bị coi như món ăn trên đĩa, miếng thịt trên thớt, bị bầy sói đói vây quanh. Sống lại một kiếp, Tần Thục Nghi từng cao cao tại thượng giờ quỳ dưới chân ta, đập đến vỡ đầu, mặt mày đầy máu cầu xin ta bỏ qua cho cả Đào gia. Giống như năm xưa, ta quỳ trong tuyết cầu xin bà ta tha cho Xuân Cảnh và Thu Ý của ta. Bỏ qua ư? Ta cười lạnh. Nợ máu chồng chất của Bạch gia ta, sao có thể bỏ qua được!