Trang chủ Truyện hoàn thành

Danh sách truyện đã hoàn thành

Tống Chi

Tống Chi Lúc ly hôn, tôi chủ động từ bỏ quyền nuôi con gái. Chỉ vì hôm đó đi làm thủ tục ở cục dân chính, con bé ôm cổ ba nó khóc lớn: “Mẹ xấu, mẹ xấu, con ghét mẹ!” “Nếu mẹ cứ nhất định phải ly hôn với ba, thì con sẽ theo ba, để mẹ sống cô đơn đến già!” Ở kiếp trước, tôi phớt lờ lời đe dọa trẻ con của nó, giành lấy quyền nuôi con và hết lòng chăm sóc con bé khôn lớn. Thế nhưng nó lại hận tôi cả đời, đến ngày tôi chết cũng chưa từng gọi tôi một tiếng “mẹ”. Trong ngày cưới của nó, còn đưa cả tình nhân của ba nó lên sân khấu phát biểu cảm ơn. Giờ đây, khi mở mắt ra lần nữa, nhìn khuôn mặt nhỏ đầy ác ý trước mặt, tôi chỉ lạnh nhạt gật đầu: “Không theo tôi càng tốt, dù sao tôi cũng không muốn nuôi một đứa trẻ không biết điều.”

Tống Chi

4 chương
Báo Thù
Gió Nghịch Mùa

Gió Nghịch Mùa Tôi, một bà mẹ chồng “ác độc,” bất ngờ bị con trai lừa lên sóng một chương trình hòa giải. Trên sân khấu, con dâu tôi—bụng bầu to vượt mặt—bắt đầu kể lể bằng giọng thê thảm, như thể cả thế giới đều đang quay lưng với cô ta. “Khi mang thai, bà ta không cho tôi ăn thịt! Trời nóng 40 độ, bà ta cấm tôi bật điều hòa! Tắm quá 5 phút, bà ta cắt nước nóng! Bà ta đầu độc con chó của tôi! Bà ta ép tôi phá thai vì nghĩ đứa bé là con gái!” Lời kể từng câu, từng chữ, như một bản cáo trạng ghim thẳng vào mặt tôi trước hàng triệu khán giả. Cô ta khóc nức nở, như thể bị vùi dập đến không còn đường sống, và rồi, cả hội trường tràn ngập ánh mắt căm phẫn hướng về phía tôi. MC chỉ thẳng vào tôi, hằn học: “Chị cũng là phụ nữ, sao lại độc ác đến mức không còn tính người như thế?” Một KOL rẻ tiền nhếch mép: “Nhà chị có ngai vàng cần nối dõi chắc?” Giáo sư tâm lý thì tỏ vẻ thông thái: “Đây rõ ràng là hội chứng mẹ yêu con trai đến mức bệnh hoạn.” Khán giả gào thét như muốn ăn tươi nuốt sống tôi: “Đồ già ác! Đồ độc phụ!” Giữa tất cả sự phẫn nộ đó, con trai tôi, đứa con tôi nuôi nấng, quỳ sụp xuống trước mặt, nước mắt chảy như mưa. “Mẹ! Con xin mẹ! Vì con, vì đứa cháu chưa chào đời, mẹ hãy xin lỗi Viên Viên đi!” Tôi nhìn nó. Nhìn cả cô ta. Nhìn cả đám đông đang đồng loạt buộc tội tôi. Rồi đột nhiên, tôi thông suốt. Xin lỗi ư? Không bao giờ. Tôi cười nhạt, đứng dậy, quay lưng rời đi. Con trai? Con dâu? Đứa cháu? Tôi chẳng cần ai hết.

Gió Nghịch Mùa

6 chương
Hiện đại
Sang Dư chưa muộn

Sang Dư chưa muộn Kỷ niệm năm năm ngày cưới, tôi nhận được một cuộc gọi. “Chị Tang Dư à… em vỡ ối rồi, sắp sinh rồi… chị có thể bảo anh Thẩm đến nhanh một chút được không?” “Em gọi mãi mà không liên lạc được với anh ấy…” Tiếng nức nở của cô gái vang lên giữa đêm đen, sắc lạnh và chói tai. Người đàn ông vừa vùi mặt vào cổ tôi khẽ sững người, Vội vàng bật dậy, mặc quần áo. Cầm lấy chìa khóa trên bàn rồi lao ra ngoài. Từ đầu đến cuối, không nói với tôi lấy một câu, cũng chẳng thèm quay đầu nhìn lấy một cái. Tôi chết lặng rất lâu. Chỉ đến khi tiếng sấm ngoài trời vang lên, tôi mới dần tỉnh lại. Đứa trẻ cô ấy sinh ra… là con của chồng tôi.

Sang Dư chưa muộn

4 chương
Hiện đại
Giả Bộ Làm Nữ Chính

Giả Bộ Làm Nữ Chính Ta từ nhỏ đã không có chí lớn, hết ăn lại nằm. Mẫu thân vì tính kế lâu dài, đã lập cho ta một nhân thiết người nhạt như hoa cúc. Ai ngờ nhân thiết lập quá thành công, khiến cho nhà họ Thôi vì đích trưởng tử mà đến cửa cầu hôn. Mẫu thân từ tuổi nhỏ nói đến thể chất yếu, lại từ thể nhược đẩy đến bát tự không hợp. Việc hôn sự này rốt cuộc cũng từ chối, nhưng mẫu thân còn chưa kịp thở phào, người đến cầu hôn đã sắp đạp vỡ ngưỡng cửa rồi. Tóc mẫu thân vì sầu lo mà đã bạc đi mấy sợi. “Lam Lam, nương mệnh khổ, hai mươi năm trước vì hôn sự của mình mà tính toán, sao hai mươi năm sau, còn phải vì con mà tiếp tục tính toán?” Ta nắm chặt tay mẫu thân, ánh mắt tha thiết: “Nương, người tài giỏi đúng là luôn có nhiều việc để làm!” Mẫu thân trong nháy mắt lấy lại tinh thần: “Con nói đại tỷ của con sao?” Ta lắc đầu như trống bỏi: “Nương nói gì vậy? Sao con nghe không hiểu gì hết?” Tiếng của Đại tỷ tức giận truyền đến từ ngoài cửa: “Giả bộ tiếp đi, ngươi tiếp tục giả bộ? Sao không giả bộ nữa?”

Giả Bộ Làm Nữ Chính

4 chương
Cổ Đại
Trăng Sáng Bên Thềm

Trăng Sáng Bên Thềm Mọi người đều nghĩ tôi thầm thích Thẩm Mục. Sau khi anh ta thua trò chơi thử thách, cả đám liền xúi tôi đi hôn nam thần trường bên cạnh. Tôi căng thẳng đến mức hơi thở khựng lại. “Khúc Ưu, hôn một cái thì có ch.t ai đâu, sợ gì chứ?” “Yên tâm đi, hôn rồi Mục ca cũng sẽ hiểu mà.” Thẩm Mục nửa đùa nửa thật nói với tôi: “Phải đấy, Khúc Ưu, giúp anh cái nhé.” Hắn ta chắc chắn tôi sẽ không dám làm, vì tôi nổi tiếng là người kín đáo, bảo thủ. Thế mà tôi lại nhỏ giọng đáp: “Được.” Sắc mặt Thẩm Mục tối lại đôi chút, nhếch môi: “Được thôi, hôn ba giây, một giây cũng không được thiếu.” “Thấy chưa, tôi đã bảo vì Mục ca, cô ta chuyện gì cũng dám làm.” “Mục ca đúng là đỉnh thật, thuần phục được cả Khúc Ưu.” Trong ánh mắt châm chọc đầy thích thú của bọn họ, tôi từ tốn bước về phía Giang Sách, kiễng chân, hôn lên môi anh ấy.

Trăng Sáng Bên Thềm

5 chương
Hiện đại
Bùa Đọc Tâm

Bùa Đọc Tâm Cô em khóa dưới mới tới văn phòng luật, như thể biết hết những gì tôi đang nghĩ trong đầu. Khách hàng thích uống trà Đại Hồng Bào, tôi định mua loại tám mươi tám ngàn, nhưng cô ta lại nhanh hơn một bước, mang trà ra trước. Dựa vào hộp trà đó, cô ta ký được hợp đồng vụ kiện trị giá hàng chục triệu, tôi và cô ta trở thành đại diện của văn phòng, sếp yêu cầu chúng tôi đưa ra một phương án hợp tác khiến khách hàng hài lòng. Tôi dựa trên nhu cầu thực tế của khách hàng, làm hai phương án khác nhau. Hôm sau, tôi thấy cô ta cũng mang ra hai phương án giống hệt tôi để báo cáo với sếp. Tôi cứ nghĩ đó chỉ là trùng hợp, cho đến cuộc thi luật thường niên của văn phòng. Cô ta khóc lóc chỉ trích tôi: “Chị, dù ai đứng nhất trong cuộc thi này sẽ được công ty cử đi du học, nhưng dù chị có muốn đi nước ngoài cũng không thể chép bài của em được!” Tôi định biện minh, kết quả là sếp đem bài thi của hai đứa ra so, và đáp án của tôi lại giống hệt của cô ta. Vì cô ta nộp bài trước, tôi bị quy là đạo văn. Sếp nói tôi có vấn đề về tác phong nên đuổi việc, bạn trai kiêm đồng nghiệp của tôi cũng cho rằng tôi không có nhân cách, rồi chia tay tôi. Cuối cùng, tôi thất nghiệp ở nhà, trầm cảm rồi tự kết liễu. Tới lúc chết, tôi vẫn không hiểu nổi, vì sao bài thi của tôi lại giống hệt bài cô ta, tại sao bất kể tôi định làm gì, cô ta đều đoán trước được? Mở mắt ra lần nữa, tôi quay lại ngày chuẩn bị mua trà Đại Hồng Bào cho khách hàng.

Bùa Đọc Tâm

3 chương
Hiện đại
Nhặt Được Một Hoàng Đế

Nhặt Được Một Hoàng Đế Sau khi bị đích mẫu đưa gả cho lão vương gia hoang dâm, ta đỏ hoe vành mắt, quay về phía nam nhân đang ẩn thân trong phòng khẽ nói:“Ta sắp phải xuất giá rồi, ngươi cẩn thận một chút, đừng để cừu nhân tìm ra.”Nam nhân ánh mắt đen thẳm:“Ngươi muốn gả sao?”Ta rưng rưng nước mắt:“Tất nhiên là không muốn! Nhưng ngày mai hoàng thượng sẽ ban hôn, đã không thể vãn hồi.”Ta nghẹn ngào quay mặt đi, không chú ý thấy sắc mặt hắn thoáng trầm xuống.Mãi đến ngày hôm sau, khi ta tâm như tro tàn quỳ nơi đại điện trong hoàng cung, bỗng nghe trên bậc thềm vọng xuống một giọng nói trầm thấp quen thuộc:“Hôn sự này, trẫm không đồng ý.”

Nhặt Được Một Hoàng Đế

4 chương
Cổ Đại
Chúng Ta Đều Không Còn Như Cũ

Chúng Ta Đều Không Còn Như Cũ Khi đang đi công tác ở nước ngoài, Chu Hoài gặp phải một vụ khủng bố. Tất cả mọi người đều gọi điện cho tôi. Mẹ chồng nói bà và ba chồng đang ở đại sứ quán, sốt ruột chờ tôi đến để bàn chuyện với bên đó. Thậm chí ba ruột tôi – người suốt mười năm chưa từng gọi một cuộc điện thoại – cũng gọi đến. Ông nói ông có quan hệ với người trong đại sứ quán, có thể nghĩ cách giúp Chu Hoài được đưa về nước. Cả bạn thân, anh em bạn bè của Chu Hoài, đồng nghiệp, hàng xóm… từng người một đều gọi cho tôi hỏi tình hình. Chỉ có tôi – đang ở cữ – là bình tĩnh lần lượt cúp máy từng cuộc một.

Các Anh Trai Đều Trọng Sinh Rồi

Các Anh Trai Đều Trọng Sinh Rồi Tôi là thiên kim thật của hào môn. Trước ngày trở về nhà họ Lê, tôi nằm mơ thấy ba người anh trai của mình— Họ cưng chiều “thiên kim giả” đến mức mù quáng, Mà “thiên kim giả” thì… lòng lang dạ sói. Kết quả, ba anh trai nhà tôi: người thì tàn phế, người hủy dung, người thân bại danh liệt. Ừm… khó mà bình luận. Điều kỳ lạ là trong mơ tôi không có vai trò gì luôn.

Các Anh Trai Đều Trọng Sinh Rồi

4 chương
Hiện đại
Sống Trong Ảo Mộng

Sống Trong Ảo Mộng Bạn cùng phòng của tôi mắc bệnh ảo tưởng có người theo đuổi, cứ tưởng ai cũng thích cô ta. Hè đó cô ta theo tôi về nhà chơi, ba mẹ tôi ra tận cửa đón. Mới nhìn một cái, cô ta đã chắc nịch: “Ba mày có tình ý với tao.” Ba tôi chẳng buồn đáp, vậy mà cô ta lại ngượng ngùng cười: “Ba mày chắc đau lòng vì tao chịu thiệt khi làm người thứ ba.” Sau đó chắc vì không muốn để ba tôi phải đau lòng, nên tôi với mẹ bị bọn bắt cóc tống thẳng vào máy xay thịt. Đầu lìa khỏi cổ, mắt tôi vẫn nhìn chằm chằm về phía bạn cùng phòng. Rồi tôi mở mắt ra, lại quay về chuyến xe khách hè đó, lúc đang trên đường về nhà.

Sống Trong Ảo Mộng

4 chương
Trọng Sinh
Nữ Phụ Đỏng Đảnh Và Anh Thợ Sửa Xe Mặt Lạnh

Nữ Phụ Đỏng Đảnh Và Anh Thợ Sửa Xe Mặt Lạnh Để trốn hôn, tôi dọn đến ở nhờ nhà nam chính. Nửa đêm, tôi gõ cửa phòng anh ta. “Tôi muốn ngủ trên giường anh.” Thịnh Tiêu liếc qua vết hằn đỏ do ga trải giường rẻ tiền để lại trên da tôi, ánh mắt trầm xuống: “Đại tiểu thư à, trong nhà chỉ có hai cái giường, cô chắc chắn muốn ngủ phòng tôi?” Tôi vừa định gật đầu thì dòng bình luận hiện lên trước mắt: 【Nữ phụ đúng là phiền thật, suốt ngày gây rối cho nam chính. Sau này nam chính phát đạt, vừa gặp đã yêu nữ chính, còn nữ phụ thì hãm hại bất thành, bị ném vào núi rồi mới biết điều lại.】 Tôi nhếch môi, đối diện ánh mắt của Thịnh Tiêu: “Anh thấy… tôi đang gây rối cho anh à?” Anh bật cười khẽ: “Không có chuyện đó đâu.” Thế nhưng sau này… Cũng chính trên chiếc giường ấy. Thịnh Tiêu giữ chặt mắt cá chân tôi, kéo tôi vào lòng, hôn đi giọt nước mắt nơi khóe mắt. “Đại tiểu thư, em thích bị tôi ‘gây rối’ như thế này không?”

Hiếu Thuận

Hiếu Thuận Kiếp trước, ba tôi 59 tuổi bị phát hiện ngoại tình, ông quỳ xuống khóc lóc nhận lỗi. Nhưng vừa làm xong thủ tục nghỉ hưu, ông liền cuỗm hết tiền trong nhà, dắt theo tiểu tam và con trai của ả cao chạy xa bay. Mẹ tôi vì chuyện này mà mắc bệnh trầm cảm, ôm hận mà qua đời. Tôi sống lại đúng vào ngày ba lên cơn cao huyết áp, cần cấp cứu. Ông ngồi trong phòng khách, tay ôm ngực cầu cứu: “Uyển Uyển, mau… mau gọi xe cứu thương…” Còn tôi thì đang nằm trong phòng ngủ, thong thả đeo tai nghe. Ừm, bài hát này nghe hay thật.

Hiếu Thuận

4 chương
Hiện đại