Danh sách truyện đã hoàn thành

Gì Cũng Biết Mỗi Biết Điều Là Không Biết Hàng xóm tôi mang thai, thường xuyên nhờ tôi chở đi làm. Đến giai đoạn cuối thai kỳ, cô ấy ăn kem rồi đột ngột xuất huyết nghiêm trọng. Khi tôi biết chuyện thì đứa bé đã không còn. Chồng cô ta đổ lỗi cho tôi lái xe không cẩn thận, ra tay giết tôi rồi ném xác xuống hồ lạnh giá. Mở mắt lần nữa, tôi quay về thời điểm hàng xóm vừa mới mang thai.
Gì Cũng Biết Mỗi Biết Điều Là Không Biết

Nguyện Một Đời Không Gặp Lại Nhau Hôm cha mất, cô đang mang thai, gọi cho Tiêu Tử Khôn đến 99 cuộc vẫn không liên lạc được. Cho đến khi cô nhận được một bức ảnh bạn thân gửi đến. Là ảnh chụp màn hình từ vòng bạn bè. Trong ảnh, Tiêu Tử Khôn và dì nhỏ của cô ôm nhau không rời, tình cảm thắm thiết. Dòng chú thích là: “Cặp đôi yêu nhau hai chiều, lãng mạn hơn cả Paris đã xuất hiện.” Sau khi tang lễ kết thúc, Tiêu Tử Khôn mới quay về. “Bên Paris có dự án khẩn cấp, anh không thể rời đi. Xin lỗi em, Mộng Mộng…”
Nguyện Một Đời Không Gặp Lại Nhau

Chạy Theo Ánh Trăng Khi biết tin Phó Huyên gặp tai nạn xe, tôi lập tức bỏ dở vòng chung kết piano để lao đến bệnh viện. Nhưng rồi mới phát hiện anh ta hoàn toàn không bị thương, chỉ đang bày trò lừa tôi. “Phó thiếu, quả nhiên cô ấy bỏ thi thật rồi! Lần này vị trí quán quân chắc chắn thuộc về Bội Bội rồi.” “Chậc chậc. Có thể coi Cố đại tiểu thư gia như chó mà đùa giỡn, chắc chỉ có Phó thiếu thôi.” Phó Huyên cười cợt: “Hết cách rồi, ai bảo cô ấy yêu tôi đến vậy chứ!” Tôi quay người bỏ đi, bấm một cuộc gọi. 【Ba à, tiệc đính hôn tháng sau, con muốn đổi người.】
Chạy Theo Ánh Trăng

Người Đi Tây Thành, Ta Về Hướng Đông Trọng sinh một đời, ta lựa chọn tránh né mọi lần gặp gỡ với thiếu tướng quân Mục Hằng. Hắn tham dự lễ cập kê của biểu muội, ta liền giả bệnh nằm liệt giường. Hắn đoạt giải nhất đố đèn Nguyên Tiêu vì biểu muội, ta ở nhà một mình nâng chén thưởng nguyệt. Hắn quyết định nhập học tộc học, ta dứt khoát ôm chặt đùi Tam công chúa, vào cung làm thư đồng. Ta vẫn nhớ kiếp trước trọn một đời lầm lỡ, Mục Hằng ngồi bên giường cảm thán, rằng chính ta đầy rẫy tâm cơ, cướp đi hôn duyên giữa hắn và biểu muội. Ngay cả nữ nhi độc nhất của ta cũng oán ta là một mụ đàn bà điên cuồng, không bằng biểu di mẫu dịu dàng hiền thục.
Người Đi Tây Thành, Ta Về Hướng Đông

Tôi Làm Mẹ Kế Trong Truyện Tổng Tài Bá Đạo Tôi bị ràng buộc với hệ thống nuôi con, nhiệm vụ của hệ thống là phải nuôi một nhóc con âm u, điên điên khùng khùng thành một trai lớn vui vẻ, lạc quan. Chiến lược hoàn thành xong sẽ nhận được ngay 5 trăm vạn (~17,5 tỷ). Tôi vui vẻ nhận lời. Nhưng ai ngờ, sau khi xuyên sách… Nhóc con ngoan ngoãn, hơi điên hơi u ám của tôi, lại biến thành thái tử gia của giới nhà giàu Bắc Kinh?! Mà giờ phút này, thái tử gia ấy đang đè tôi trên nắp quan tài của ba hắn. Đôi mắt đỏ ngầu, giọng khàn khàn: “Mẹ nhỏ, con đói.” Tôi: ??? Hệ thống nuôi con, có chuyện gì vậy hả?? Hệ thống: 【Mẹ nhỏ cũng là mẹ.】 【Cô nói xem, nam chính có đủ âm u, có đủ điên khùng chưa?】
Tôi Làm Mẹ Kế Trong Truyện Tổng Tài Bá Đạo

Người Thân Mất Nết Kết thúc mười năm lăn lộn ở Bắc Kinh, tôi quay về quê tìm chị họ đòi lại nhà, lại bị chị thẳng thừng từ chối. Chị khoanh tay, hùng hồn nói: “Hồi đó vì em cho chị mượn nhà ở nên chị mới bỏ lỡ cơ hội mua nhà giá rẻ. Chị không bắt em bồi thường là may rồi, còn có mặt mũi mà đòi nhà à?” “Với lại, chị đã ở đây mười năm rồi, em dựa vào cái gì mà đòi lấy lại? Em về đúng lúc, đi với chị làm thủ tục sang tên luôn.” Tôi sững người. Nghe nói tôi định kiện, chị lại đổi giọng: “Muốn lấy nhà cũng được, nhưng phải trả tiền sửa sang cho chị.” Tôi bật cười, quay đầu báo án vì tội cố ý phá hoại tài sản. Chị khóc lóc nói: “Chị không ở nữa, tiền sửa nhà cũng không cần, em gỡ đơn được không?” Muộn rồi!
Người Thân Mất Nết

Ly Rượu Tan Mười Năm Tình Trong buổi tụ họp bạn bè, Giang Nhiên hỏi tôi: “Cậu có chốt bạn trai chưa đấy?” Hỏi thì là hỏi tôi, nhưng ánh mắt lại cố tình nói cho Tần Mục Xuyên nghe. Bởi ai cũng biết, tôi và anh đã dây dưa suốt mười năm, đến giờ vẫn chưa rõ ràng mối quan hệ. Mọi người đồng loạt nhìn về phía anh. Anh dựa lưng vào ghế, lười biếng cười cợt: “Nhìn tôi làm gì? Tôi với Chi Chi là anh em cơ mà.” Giang Nhiên suýt nữa tức đến bật cười: “Con gái thì tuổi xuân có hạn đấy, Nam Chi, phải nhanh lên thôi.” Tôi gật đầu đồng tình: “Ừ, nên tôi chuẩn bị kết hôn rồi.” Mọi người sững sờ. Tôi mỉm cười giải thích: “Gia đình mới giới thiệu gần đây, tìm hiểu một thời gian thấy cũng ổn.” Tần Mục Xuyên – người xưa nay luôn phóng khoáng điềm đạm, giữa bao ánh mắt, lại bóp nát ly rượu trong tay.
Ly Rượu Tan Mười Năm Tình

Hoa Hồng Đỏ Phó Lâm Viễn luôn bảo vệ cấp dưới của mình, đặc biệt là thư ký. Mà cô chính là người thư ký đó. Làm việc bên anh, cô hiểu rõ rằng anh từng có rất nhiều người phụ nữ thoáng qua, nhưng sẽ không cưới ai trong số họ, ngoại trừ một người phụ nữ đã rời đi ra nước ngoài năm năm trước. Cô không ngờ rằng mối quan hệ công việc giữa sếp và thư ký lại có ngày xảy ra chuyện ngoài ý muốn, giữa họ hình thành một mối tình “như thật như giả,” vừa mơ hồ, vừa chồng chéo cảm xúc. Không lâu sau… Người phụ nữ đó trở về nước. Cô, sau khi đã trải nghiệm đủ cuộc sống nơi thành phố, liền nói với anh: “Tôi sẽ đi, về quê kết hôn.” “Anh hãy cưới vợ, sinh con đi.” Anh cầm bút, lạnh nhạt ký vào đơn từ chức của cô. Tình cảm của người trưởng thành, đôi khi chỉ cần một khoảnh khắc thoáng qua là đủ để biến thành yêu, có lúc lại vượt qua cả núi cả sông. Cô và anh, là khoảng cách giữa núi và sông, mãi mãi không thể gần lại.
Hoa Hồng Đỏ

Sự Thật Là Vậy Sao? Chồng tôi dan díu với nữ sinh nghèo mà vợ chồng tôi từng tài trợ. Cô ta hỏi: “Em đang mang thai con của anh, bao giờ anh mới cưới em?” Chồng tôi đáp: “Vợ anh không thể sinh con, em cứ sinh đứa bé ra đi.” “Đợi con trai chúng ta lớn lên, thừa kế tài sản của cô ấy rồi ly hôn cũng chưa muộn.” Cô ta nũng nịu nói: “Chồng à, anh thật thông minh, em hiểu mà, anh đang muốn chiếm sạch tài sản.” Vừa nói vừa cười, hai kẻ khốn nạn ấy quấn lấy nhau. Tôi cười lạnh, giả vờ như không thấy gì rồi lặng lẽ rời khỏi gara. Chỉ vài tháng sau, chồng tôi bế về một đứa bé bị bỏ rơi, Tôi xem nó như con ruột mà nuôi nấng khôn lớn. Khi con trai được hai mươi bốn tuổi, tôi giao toàn bộ công ty cho nó quản lý. Tôi bắt đầu đi du lịch trong và ngoài nước để thư giãn. Đến khi tôi quay về, Cô nữ sinh nghèo năm nào giờ kiêu ngạo đứng trước mặt tôi, ra lệnh: “Đứa con chị nuôi là do tôi sinh, tôi có kết quả xét nghiệm ADN!” “Bây giờ, chị lập tức cút khỏi công ty cho tôi!” Con trai tôi cũng vênh váo nói: “Tôi ra lệnh cho bà, lập tức ly hôn với ba tôi.” “Ba mẹ tôi mới là một gia đình, nếu bà còn chần chừ, tôi sẽ đuổi bà ra đường!” Tôi mỉm cười, đứng dậy: “Được thôi, ly hôn thì ly hôn!”
Sự Thật Là Vậy Sao?

Số 8 Tai Hoạ Vào đúng ngày cưới, tôi và Vệ Trình Ngôn cãi nhau về tiền sính lễ ngay trên đường đi rước dâu. Ban đầu nhà hắn định đưa 88.800 tệ, còn nhà tôi sẽ cho một căn nhà và 100.000 tệ làm của hồi môn. Vậy mà giữa đường hắn lại đổi ý, “88.800 tệ chẳng khác nào đòi mạng cả nhà tôi. Anh đưa em 8.888 tệ lấy lệ là được rồi.” Tôi cau mày cãi lại vài câu, không ngờ hắn cùng đám phù rể kéo tôi xuống khỏi xe hoa, còn nói, “Khi nào em nghĩ thông rồi, anh sẽ quay lại đón.” Trong cái lạnh cắt da, tôi mặc chiếc váy cưới mỏng tang, đứng đó suốt nửa tiếng. Giây phút đó, tôi cuối cùng cũng tỉnh táo lại, lập tức báo với họ hàng bạn bè, hủy cưới.
Số 8 Tai Hoạ

Không Gả Cho Tỷ Phu Ta trọng sinh lại năm mười lăm tuổi. Đại tỷ tỷ, người đã gả vào Hầu phủ, sắp sửa qua đời. Trước khi lâm chung, tỷ tỷ cầu xin Hầu gia cưới ta làm kế thất, để ta làm kế mẫu cho hài tử của tỷ tỷ. Nhưng chỉ ba tháng sau khi tỷ tỷ mất, Hầu gia lại cầu hôn đích muội của ta. Ngày xuất giá, đích muội nhìn ta, đầy vẻ khinh miệt và kiêu ngạo. Ta biết, đích muội cũng đã trọng sinh. Kiếp trước, đích muội gả cho một vị tú tài nghèo, luôn ghen tị với ta vì ta được làm chính thê của Hầu phủ, hưởng hết vinh hoa phú quý. Nhưng nàng lại không hề biết, Hầu phủ là một hang ổ lang sói, người nào cũng là những kẻ biến thái tàn nhẫn. Còn vị tú tài nghèo mà đích muội gả cho kiếp trước, cuối cùng lại trở thành Thủ Phụ…
Không Gả Cho Tỷ Phu

Vân Nhiễm Tại bữa tiệc, chỉ vì tôi tốt bụng nhắc Hạ Tang Ninh váy cô ta dính bẩn, mà vị hôn phu Giang Lệnh Viễn lập tức trong đêm đưa tôi sang Ả Rập làm công nhân dầu mỏ. Bất chấp việc tôi xin lỗi, cầu xin thế nào, trước lúc đi hắn vẫn lạnh lùng cảnh cáo. “Cô chẳng qua chỉ là con gái nuôi nhà họ Giang, một kẻ ăn nhờ ở đậu, lấy gì ra mà dám coi thường Tang Ninh?” “Cô cười nhạo váy cô ấy dính bẩn, có biết chiếc váy đó là bố cô ấy làm công nhân ở mỏ dầu, dành dụm cả năm tiền lương mới mua nổi không?” “Đã xem thường người lao động nghèo như vậy thì ở đây cải tạo cho tử tế ba năm đi, đợi đến khi cái tính hám giàu coi thường người nghèo của cô đổi rồi, tôi sẽ đến đón.” Sau khi hoàn toàn chết tâm, tôi quyết định quyến rũ ông trùm dầu mỏ, cuối cùng trở thành người vợ nhỏ được đại gia cưng chiều trong lòng bàn tay. Nhưng những ngày yên ổn chưa kéo dài được bao lâu thì Giang Lệnh Viễn lại xuất hiện, giọng điệu cứ như bố thí. “Nếu không phải bị bố mẹ ép quá, tôi cũng chẳng thèm đến đón cô đâu.” “Biết điều một chút, sau khi đính hôn, ba người chúng ta sống chung, tôi sẽ nói với bên ngoài là cô là vợ tôi.” “Nhưng con cái thì phải để Tang Ninh sinh, đừng để lộ chuyện này với bố mẹ tôi, sau đính hôn tôi sẽ đưa cô đi học lớp chăm sóc em bé để chuẩn bị trước.” ……