Danh sách truyện đã hoàn thành

Ngày tôi được cha ruột giàu có đưa về nhà, cánh cổng chính bị cô con gái giả mạo khóa lại. Cô ta nói.“Chị đã lớn lên ở một ngôi làng nhỏ trên núi, chắc chị quen vào từ cửa sau hơn.”Tôi cười nhẹ.“Không cần phải phiền phức như vậy đâu.Cổng chính bị khóa à, thì cứ đạp nó mở ra thôi.”Vậy là, cánh cổng nhà đại gia Lưu hôm đó bị tôi đạp bay.
CON GÁI GIẢ

Cố Viễn Phàm được biết đến như một tổng tài lạnh lùng, bất cứ nữ nhân viên nào muốn quyến rũ anh đều bị anh đuổi đi không thương tiếc, những công ty dám đối đầu với anh cũng sẽ bị anh tiêu diệt sạch sẽ.Một người đàn ông như vậy…Không ngờ lại là một kẻ si tình đến cực điểm.Tôi cướp nhân viên của anh.“Không sao, làm việc cho người yêu của tôi cũng không khác gì.”Tôi cướp khách hàng của anh.“Không sao, tiền tôi kiếm được cũng là của em hết.”Cuối cùng, tôi làm một chuyện lớn.Tôi lấy nước sôi tưới chết cây phát tài của anh.Anh quả nhiên tức giận.“Thật nguy hiểm! Em không vừa mắt với nó thì cứ nói với anh, lỡ em bị bỏng thì sao?”Một tổng tài mặt lạnh lùng như anh ấy đi đâu rồi?
TỔNG TÀI KIÊU NGẠO CỦA TÔI ĐÂU RỒI

Vào năm thứ bảy sau khi ta kết duyên cùng nam phụ thâm tình, nữ chính đã trở lại.Nàng và nam chính xảy ra mâu thuẫn nên hiện giờ đang khóc mắt lệ nhòa đứng dưới mưa trước cửa nhà ta:“Mạnh gia ca ca, thiếp không còn nơi nào để đi nữa rồi.”Phu quân của ta, Mạnh Hạc Thư, người xưa nay luôn điềm tĩnh vậy mà vừa nghe xong đã nổi giận:“Ta sẽ đi tìm hắn để tính sổ!”Ngay cả nhi tử bảy tuổi của ta, Mạnh Bách, cũng giơ nắm tay nhỏ quả quyết:“Tiên nữ tỷ tỷ đừng khóc, khi lớn lên ta sẽ cưới tỷ.”Khi họ thi nhau làm nàng vui, ta lại phải lặn lội đi chợ sớm để mua được con cá tươi nhất rồi bị cơn mưa lớn bất chợt giữ lại trên thuyền.Người lái thuyền đang cất giọng lớn mời khách lên bờ:“Có ai đi Thanh Châu nữa không?”Ta cúi đầu nhìn giỏ, vừa mới mua ba con cá đao, trong tay chỉ còn lại một hai lượng bạc vụn.Ta đưa một lượng bạc cho người lái thuyền, hỏi:“Một lượng bạc có thể đi được đến đâu?”
NĂM THỨ 7 KẾT DUYÊN VỚI NAM PHỤ

Sau khi cứu rỗi thành công nhân vật phản diện mắc bệnh kiều, lúc rời đi, tôi ôm anh ấy nói:“Em muốn kết hôn.”Lục Thì Yến im lặng, không đồng ý cũng không từ chối, chỉ quay người bước ra khỏi cửa, sau khi anh ấy vừa đi khỏi, tôi lợi dụng cơ hội để giả chết và quay trở lại thế giới ban đầu.Chưa kịp ngồi ấm ghế thì đã nghe thấy cảnh báo: “Nhiệm vụ cứu rỗi thất bại, hãy quay lại để khắc phục.”Giây tiếp theo, tôi lại trở về thế giới trong tiểu thuyết, nhưng đã bảy năm trôi qua kể từ khi tôi rời đi, và Lục Thì Yến đã trở thành một ông trùm đầy quyền lực ở thành phố A.Lúc này, anh ấy vừa ném một người phụ nữ có gương mặt giống tôi đến chín phần xuống đất:“Cô gan thật đấy, dám dùng gương mặt của cô ấy để đến kết hôn với tôi! Cô không biết người tôi hận nhất đời này chính là cô ấy sao?”
TÔI BỊ HỆ THỐNG KÉO NGƯỢC VỀ THẾ GIỚI BAN ĐẦU

Bạn thân của tôi bị bạn trai đá, cô ấy tức giận yêu cầu tôi giúp cô ấy trả thù:“Đi, quyến rũ hắn, rồi đá hắn, giúp chị em trả thù!”Tôi đầy vẻ bối rối và hỏi lại: “Cái này có ổn không?”Không ngờ cô ấy liền khóc lóc đe dọa tôi:“Nếu cậu không đi, tớ sẽ nhảy lầu! Bạn trai đá tớ, mà bạn thân cũng không giúp, tớ không sống nổi nữa!”Bất đắc dĩ, tôi phải đồng ý giúp cô ấy trả thù.Nhưng sau đó, khi tôi bị “bạn trai” của cô ấy làm khổ đến mức lưng sắp gãy, tôi mới nhận ra…Trời ơi, cái gọi là bạn trai, cái gọi là bạn thân, tất cả đều là hố tôi!
CEO CÓ MỐI TÌNH ĐÃ LÂU

Vừa mới qua Tết, bạn trai đã gửi cho tôi một tin nhắn: “Em yêu, anh sẽ biểu diễn ảo thuật cho em xem nhé!” “Được thôi.” “Bùm! Anh thay lòng rồi, chia tay đi.” “?”
GẶP EM BẤT NGỜ

Sau khi rời khỏi hệ thống năm năm, tôi lại bị lôi về.Đứa con đầu lòng của tôi, đôi mắt đỏ hoe nhìn tôi.“Con đã thắng mười huy chương vàng để đổi lấy mẹ về đây.”“Mẹ ơi, cuối cùng con cũng có thể bù đắp tình cảm mẹ con mà con luôn thiếu thốn.”Nhưng tôi lại nhớ đến ngày xưa, khi nó nói với một đứa trẻ mồ côi bên đường: “Thật ghen tị với em, em không có mẹ.”Tôi chậm rãi nói: “Không bù đắp được đâu.”“Tôi đã trở thành mẹ của người khác rồi.”
TRỞ LẠI SAU 5 NĂM

Từ nhỏ, tôi và Thẩm Nhất Bạch luôn được nhắc đến như những đứa trẻ trong miệng của các bậc phụ huynh, nhưng những lời miêu tả về cậu ta là từ ngữ khen ngợi, còn về tôi thì là những lời chỉ trích.Nhưng tôi không để tâm.Hoa đẹp mà! Thường thì phải đi kèm với lá xanh.Cho đến khi xuất hiện giấc mơ về Chung Thi Lạc, tôi mới nhận ra cuộc sống của chúng tôi giống như một cuốn sách.Thẩm Nhất Bạch là nam chính, còn tôi là nữ phụ độc ác, không có kết cục tốt đẹp.
TÔI NHẬN RA MÌNH LÀ NỮ PHỤ ĐỘC ÁC

Vào một lần ngoài ý muốn bị bỏ thuốc, tôi và kẻ thù không đội trời chung của mình đã trải qua một ngày một đêm cùng nhau.Sau đó, bạn tôi hỏi cảm nhận của tôi thế nào. Vì muốn giữ thể diện, tôi bướng bỉnh nói.“Nhìn thì được, nhưng chẳng có tác dụng gì. Tớ còn chưa có cảm giác gì thì mọi thứ đã kết thúc rồi.”Câu nói này lại vô tình bị kẻ thù nghe thấy. Anh ta mỉm cười, kéo tôi trở lại khách sạn mà chúng tôi đã ở lúc đó.Rồi anh đè tôi xuống, từ tốn tháo bỏ máy trợ thính trên tai, dùng khẩu hình để ra hiệu cho tôi.“Tháo nó ra thì sẽ không dừng lại được đâu.”“Đừng có mà khóc lóc cầu xin như đêm đó nữa.”“Dù sao… tôi không nghe thấy gì cả.”
TA VÀ KẺ THÙ VA VÀO NHAU

Tôi là người con gái mà Tống Cẩm – vị thiếu gia quyền lực nhất Cẩm thành luôn xem như bạch nguyệt quang trong lòng.Lý do tôi ban chút ít sự quan tâm cho anh ta là vì kiếp trước, tôi đã bị vị hôn thê của anh ta – Giang Nhược bắt nạt đến chết.Với kế hoạch tỉ mỉ của tôi, cuối cùng Giang Nhược đã phải đến cầu xin tôi trả lại Tống Cẩm cho cô ta.Tôi yêu cầu trợ lý ném mười con lươn sống vào mặt cô ta, rồi lạnh lùng nói: “Nuốt sống hết đi, tôi sẽ trả lại anh ta cho cô thôi.”
KẾ HOẠCH HOÀN HẢO

Lần đầu tiên gặp mẹ chồng tương lai, bà ấy đã khoe khoang về việc tiền thuê căn hộ của bà đắt đỏ đến mức nào.“Những người nghèo khó như cô chắc cả đời cũng không đủ khả năng để ở đây đâu.”Nhưng thực ra, đây là nhà của tôi, cả tòa nhà này đều đứng tên tôi.
MẸ CHỒNG TƯƠNG LAI

Ta là bạch nguyệt quang của Lục Cảnh thời niên thiếu.Và người thế thân cho ta, sắp chết rồi.Lục Cảnh ngày đêm ở bên cạnh nàng, thậm chí còn muốn ta nhường lại vị trí chính thất cho nàng.Chàng nói: “Tống Cửu Cửu, nàng còn tranh giành gì với một người sắp chết?”“Nhưng Lục Cảnh, ngày đó là chàng chủ động cầu thân, vị trí chính thất này cũng là chàng muốn dành cho ta.”