Danh sách truyện hot gần đây

Đứng Nhất Trong Cuộc Đời Tôi là học sinh đứng nhất lớp. Để giúp đỡ tên đội sổ là Chu Hạo, cô giáo sắp xếp tôi ngồi cùng bàn với hắn. Kết quả, tôi bị hắn trêu chọc, rút ghế khiến tôi ngã xuống, thành người tàn tật. Sau đó, cô giáo đến bệnh viện khuyên nhủ: “Nói cho cùng, chẳng phải là em đứng không vững nên mới ngã sao? Đừng vu oan cho bạn, mau viết bản tha thứ đi.” Tôi không đồng ý, nhưng bố mẹ lại lén nuốt tiền bồi thường, công khai tuyên bố tha thứ và làm thủ tục cho tôi nghỉ học, rồi dắt em trai tôi bỏ đi biệt tích. Ngày tôi chết, Chu Hạo từ hạng bét vươn lên đứng nhất khối, hiệu trưởng đích thân trao giấy chứng nhận danh dự. “Cảm ơn cô giáo, đã không từ bỏ em lúc em khó khăn nhất, mới có em của ngày hôm nay.” Mở mắt ra lần nữa, tôi quay về đúng ngày khai giảng năm học mới, cô giáo đang cổ vũ mô hình kèm cặp một – một. “Lý Phán Đệ, em xuống bàn cuối ngồi cùng Chu Hạo.” Haha, không phải tự nhiên mà tôi đứng nhất lớp, xem tôi dùng cái não này chơi chết mấy người.

Cháu gái nhỏ của tôi trốn hôn, gia tộc tôi bắt tôi phải thay nó kết hôn.Trước đêm kết hôn, tôi lại nghe thấy chú rể phàn nàn:“Ai lại muốn cưới một người lớn hơn mình tám tuổi chứ?”Thế là tôi và anh đã ký một bản thỏa thuận rằng, đợi đến khi cháu gái tôi trở về, chúng tôi sẽ ly hôn.Hai năm sau, cháu gái tôi thật sự đã quay lại.Tôi ký vào bản thỏa thuận, tháo nhẫn cưới, thu dọn hành lý rồi rời đi không một lời từ biệt.Anh ấy lại phát điên lên mà đi tìm tôi khắp nơi.

Tôi là con gái ruột của nhà họ Lục, bị trao nhầm từ nhỏ.Vừa trở về nhà họ Lục, việc đầu tiên tôi làm là đưa ra cho bố mẹ ruột hai lựa chọn.“Hai trăm triệu, cắt đứt quan hệ, tôi sẽ đi. Hoặc là trong một ngày đuổi Lục Minh Châu đi. Cô ta đi, thì tôi ở lại.”

Tái Sinh Thành Thái Tử Phi Việc đầu tiên ta làm sau khi được tái sinh. Chính là cầm thuốc độc xông đến tiệm bánh bao ở phía Tây thành. Tên thanh niên bán bánh bao kia mới chính là thái tử lưu lạc nơi dân gian. Không lâu sau, hắn sẽ cùng thanh mai của mình trở về hoàng cung. Trước tiên giết chết thái tử giả, sau đó hành hạ thái tử phi. Ngày thái tử phi chết, tuyết rơi đầy trời, phủ trắng xóa mặt đất đã nhuốm đỏ. Ta chính là thái tử phi xui xẻo đó. Không ngờ, lại đụng phải thái tử giả cầm kiếm đuổi đến trước cửa tiệm bánh bao. Ta nhướng mày: “Thế nào? Cùng nhau?”

Thừa Tướng Đại Nhân Cực Sủng Ta Liên tục đánh đập ba vị hôn phu đến mức bị từ hôn, cha ta cho rằng tinh thần của ta có chút vấn đề. Ông sốt sắng tiến cung yết kiến bệ hạ, khóc lóc cầu xin bệ hạ ném ta vào Quốc Tử Giám để “tái tạo” lại. Nhưng không ngờ… ta lại vừa gặp đã yêu ngay mã phu của thư viện. Vì để dụ dỗ mã phu cưới ta, ta cứ cách vài ngày lại giả đáng thương mà chạy đến chuồng ngựa. Hôm nay thì ngã vào lòng hắn bị thương, ngày mai thì giả bệnh nặng để hắn phải chăm sóc suốt đêm, ngày kia thì cùng hắn đàm đạo thâu đêm về nhân sinh và lý tưởng… Khó khăn lắm mới thuyết phục được mã phu gật đầu đồng ý, ta nửa đêm leo tường về nhà báo tin vui. Cha ta, sau khi xác nhận nhiều lần rằng người đến cầu hôn chính là mã phu, liền vớ lấy cái cuốc đuổi theo ta đòi chặt đứt huyết thống… Sáng sớm hôm sau, mã phu đến cửa cầu hôn. Hắn mặc Mãng Long cửu phục, cưỡi trên lưng ngựa dáng vẻ oai phong lẫm liệt, phía sau dẫn theo vài trăm cấm vệ quân. Lão cha ta, đang cầm cuốc đứng chắn trước cửa, chuẩn bị lấy mạng mã phu, nhìn thấy cảnh tượng đó thì bị dọa quỳ sụp xuống ngay tại chỗ. Ông vừa lau mồ hôi, vừa lẩm bẩm: “Chắc dạo này quên đốt giấy tiền cho nương ngươi rồi, không ngờ lại mời được Thừa tướng – Diêm Vương này tới đây, nhìn trận thế này, chắc tên trời đánh ấy đến để tịch thu tài sản rồi…” Ta: … *蟒龍袞服 (mãng long cửu phục): Đây là loại trang phục đặc biệt dành cho quan lại cấp cao hoặc người có chức vị lớn trong triều đình, thường thêu hình mãng xà (rồng mãng) hoặc rồng, biểu tượng cho quyền lực.

Ngàn Năm Luyến Hận Tiểu Ngư Tinh kia dựa vào việc mình là nữ chính, cướp mất trúc mã của ta, cướp mất ân tình cứu mạng của ta, thậm chí còn ngang nhiên chiếm đoạt gia sản mà phụ thân để lại cho ta. Nàng cười híp mắt quấn lấy trúc mã của ta, nước mắt lưng tròng nói: “Tiên nữ tỷ tỷ, ta không cố ý muốn gả cho chàng ấy đâu.” Trúc mã phòng ta như phòng thú dữ, sợ ta làm nàng bị thương. Ta thản nhiên cười nói, sau khi chúc hắn tân hôn vui vẻ xong thì quay người bỏ đi. Làm sao hắn biết được, trong mắt ta làm gì có hắn chứ?

Lời Tỏ Tình Bướng Bỉnh Tôi kết hôn với Lâm Chu – người thanh mai trúc mã không hề thích tôi, lại còn bị què chân. Để trêu tức anh ta, tôi ép buộc anh ta vào những tình huống khó xử mỗi ngày. Lâm Chu mặt đỏ bừng, nghiến răng ken két: “Đợi khi chân tôi khỏi, tôi nhất định sẽ g,i.ết cô!” Động tác của tôi khựng lại, đột nhiên trước mắt hiện lên một loạt dòng bình luận: 【Nam chính đúng là giả bộ, eo nhấc cao đến tận trời mà miệng vẫn cứng như đá!】 【Nữ chính ơi, vả vào mặt anh ta hai cái, đảm bảo ngoan ngay!】 【Cũng không biết là ai khi nữ chính thất vọng định tái giá với anh trai anh ta, ngày nào cũng đứng trước cửa gào: “Chị dâu mở cửa đi, em là em của anh trai đây!”】 Tay tôi đang định vung lên thì đột ngột dừng lại giữa không trung. Ngay giây tiếp theo, lòng bàn tay bỗng cảm nhận được một cảm giác ẩm ướt.

Tôi và Thẩm Hoài Tự kết hôn vì lợi ích kinh doanh.Sau khi cưới, hai đứa ở riêng, ai lo cuộc sống của người nấy.Nhưng mỗi ngày, con chó của anh ta đều tha một món đồ của anh ta đến cho tôi.Ngày đầu tiên là cái gối.Ngày thứ hai là áo sơ mi.Ngày thứ tư, Thẩm Hoài Tự đứng trước cửa, mặt đầy bất lực:“Phòng anh bị dọn sạch rồi, cho anh tá túc chút được không?”

Sau khi gia đình phá sản, tôi đi làm chim hoàng yến cho một ông trùm.Ngày nào cũng giả ngoan, làm nũng, mềm giọng “anh ơi anh à”.Cho đến khi bị anh ta bắt gặp.Lúc đó tôi đang vác đầu người ta đập vào tường.Ông trùm: “?”Tôi: “…”Im lặng hai giây, tôi bóp giọng lại:“Chồng ơi~ là anh ta tự muốn dính vào tường đó~”

Tôi lỡ ăn mất chiếc bánh trứng mà em trai mang về, từ đó liền chuỗi ngày bắt nó ‘nuôi ngược’ tôiCho đến khi bị GVCN của nó bắt quả tang ngay tại hàng rào sắt.Người đàn ông giận dữ quát: “Chính cô là người bắt nạt học sinh lớp tôi, ép em ấy mua cơm cho cô đúng không?!”Tôi nhìn chằm chằm chàng trai đẹp trai cao mét tám, tóc mai hơi xoăn, nhưng lại đang mặc áo polo kiểu mấy ông cán bộ già…Tôi chìm vào trầm tư.“Chuyện đó ấy mà… (nhai nhai nhai)… hẹn hò nhé?”

Đi Xa Là Mất Nhau Ngày chồng tôi nhận được visa, tôi mới biết anh ấy sắp bị điều ra nước ngoài công tác suốt 5 năm trời. Tôi tức đến toàn thân run rẩy, cố gắng kìm nén cảm xúc trước mặt hai đứa con và các bậc trưởng bối trong nhà. Mãi đến ngày trước khi anh rời đi, tôi mới có cơ hội nói chuyện riêng với anh. Câu đầu tiên anh nói là: “Anh sợ em ngăn cản. Anh không muốn bỏ lỡ cơ hội này.” “Thế anh bảo em phải làm sao? Một mình trông hai đứa con, còn phải chăm sóc cả ba mẹ anh nữa à?” “Em cố gắng một chút đi, Miểu Miểu, xem như vì anh, vì các con. Sau lần này trở về, mọi thứ sẽ khác. Anh có cơ hội lên làm phó tổng. Năm năm công tác ở nước ngoài, mỗi năm anh có mười lăm ngày nghỉ, nhất định sẽ về thăm em và bọn trẻ. Mức lương thì trong nước có một phần, công ty bên nước ngoài còn trả thêm một phần nữa.” Bất kể tôi mềm mỏng khuyên nhủ hay lý lẽ phân tích, anh vẫn sáng hôm sau bảy giờ đúng rời khỏi nhà, lên đường đi công tác nước ngoài. Tin nhắn đầu tiên anh nhận được sau khi đặt chân tới nơi là, đơn ly hôn tôi gửi. Và tin nhắn đầu tiên khi anh về nước sau 5 năm là, thiệp cưới của tôi.