Danh sách truyện hot gần đây

Gia đình xảy ra biến cố, khiến Tình Dã như ngôi sao băng chói lọi rớt từ thành phố lớn xuống một thị trấn nhỏ thuộc cấp mười tám, cũng kể từ đó cô đã thắp sáng cái nơi tối tăm cùng cực mang tên đình Trát Trát ấy và gặp được bất ngờ lớn nhất của cuộc đời mình“Chẳng phải anh nói sẽ không ăn cỏ gần hang sao? Bây giờ có thấy mặt đau không hả Ông nhỏ Võ?” “Em không phải cỏ gần hang, em là hoa Mẫu Đơn đến từ Bắc Kinh rộng lớn.” “…Tại sao lại là hoa Mẫu Đơn?” “Bởi vì nó tươi tắn, đẹp đẽ nhất trong muôn vàn các loài hoa.” “…” — Khi em bơ vơ không nơi nương tựa, thì nhà anh chính là nhà em. Khi em tung đôi cánh, anh sẽ đích thân đưa em bay cao. – Hình Võ. Một cô gái xinh đẹp, giàu có không hề “hợp đàn” mới chuyển đến trường An Trung. Thông minh, kén ăn, tính tình kiêu ngạo, thường xuyên khiến người khác phải ghen ghét. Vừa mới khai giảng cô đã bị vây quanh, Tình Dã nhìn chằm chằm vào tên cầm đầu: “Còn dám lại gần tôi thêm nửa bước nữa, thì đệ của tôi sẽ khiến cậu không xuất hiện nổi tại con phố này nữa đấy.” Tên đầu gấu quay đầu, nhìn thấy Hình Võ đang nheo mắt, ngậm điếu thuốc ngồi xổm trong đám người, cậu ta lập tức sợ đến mức gập người xuống chín mươi độ: “Anh Võ.” Từ sau hôm đó, Tình Dã đã có một biệt danh mới, đó là chị đại của trường An Trung. Là một chị đại, đương nhiên cô không thể chịu được cảnh suốt ngày bị một đám thanh niên tóc xanh tóc đỏ ngốc nghếch vây quanh, đang yên đang lành hạ thấp đẳng cấp của mình. Vì vậy, Tình Dã quyết định dẫn dắt đám côn đồ làm giàu, vừa kiếm tiền vừa học tập. Chị đại này hoàn toàn không tầm thường, chẳng những lập được shop bán hàng online nổi tiếng, mà còn mở cả lớp dạy học bổ túc nữa. Lão đại thực sự – Hình Võ nghênh ngang bước vào lớp bổ túc, nhướng mày nhìn dòng chữ “Xông đến Đại học Bắc Kinh, chiếm đóng Đại học Thanh Hoa” được viết trên bảng đen. Tất cả mọi người đều như sắp lâm đại trận, lấy hết can đảm, yếu ớt hỏi: “Anh Võ, anh đến thu phí bảo kê sao?” Hình Võ chậm rãi lấy trong túi ra một quyển vở đã nát, đặt lên bàn: “Tôi đến để học.” … Học cái mẹ gì thế? —

Phù Dung Sớm Nở Tối Tàn Quý Thính và Đàm Vũ Trình từng ngồi cùng bàn suốt hai năm. Cô thích anh, tình cảm ấy nhẹ nhàng như đóa phù dung, mong manh nhưng đẹp đẽ. Thế nhưng, anh chưa từng để ý đến cô. Cô hiểu rõ, giữa cô và anh không bao giờ có khả năng. Sau này, họ bắt đầu thân thiết hơn, thường xuyên gặp gỡ và tiếp xúc. Dẫu vậy, cô biết rõ trái tim anh vẫn luôn hướng về người bạn gái cũ. Rồi sẽ có một ngày, anh và cô ấy quay lại bên nhau. Nhưng Quý Thính chưa từng nghĩ rằng, bản thân sẽ có một khoảng thời gian dây dưa với anh, dù ngắn ngủi như đóa phù dung nở rộ một sớm mai rồi tàn lụi trong bóng tối. Cô và anh thỏa thuận với nhau, bất cứ lúc nào cũng có thể dừng lại, có lẽ là vào mùa đông. Và khi sinh nhật cô cận kề một ngày, bạn gái cũ của anh đã trở về. Quý Thính đứng ở phía đối diện, cách anh một con đường. Cô mỉm cười nói: “Tạm biệt.” Rồi xoay người, rời đi, mang theo tất cả những cảm xúc đẹp đẽ và mong manh của mối tình phù dung ấy.

Giả Vờ Vào tuổi mười tám. Lần đầu tiên Ôn Nam Tịch gặp Phó Diên, anh đứng bên cạnh Nhan Khả – kẻ thù cũ của cô. Khoảng cách giữa cô và hai người họ là một con hẻm dài, tối tăm, tựa như ranh giới giữa hai thế giới, cô không thể bước qua, còn anh cũng không có ý định đi tới. Sau này, trong một buổi chiều hè nắng cháy, giữa căn phòng u tối, anh cúi đầu, tay ôm lấy eo cô, đầu ngón tay khẽ mân mê làn da cô, đôi mắt đen láy nhìn chằm chằm vào cô: “Nam Tịch, ngẩng đầu nhìn tôi.” Năm hai mươi bốn tuổi. Ôn Nam Tịch và Phó Diên gặp lại nhau, anh vẫn đứng bên cạnh Nhan Khả, hai tay đút túi quần, vẻ mặt lạnh lùng, vô cảm. Cô đứng từ xa, cầm sơ yếu lý lịch, nhìn anh rồi lên tiếng: “Phó Diên, đã lâu không gặp.” Anh không hề thay đổi sắc mặt, chỉ liếc nhìn cô một cái. Công ty này là của anh, cô hiểu rõ rằng mình không có cơ hội. Vậy nên cô xoay người, rời đi. Nhìn bóng dáng cô dần xa khuất, lòng bàn tay anh siết chặt. Lần gặp lại sau đó. Ngày hôm ấy sương mù dày đặc phủ kín khung cửa sổ, những giọt mưa tí tách lăn dài. Khi cô càng tiến đến gần, anh vươn tay nắm lấy cổ tay trắng ngần của cô, đôi mắt đen nhánh nhìn sâu vào mắt cô: “Ôn Nam Tịch, có phải em lại muốn đùa giỡn với tôi không?” Ngày ấy, lớp sương phủ đầy cửa kính xe, trên đó in đậm hình bóng của cô.

Kiếp Trước Chẳng Mong, Kiếp Sau Chẳng Chờ Bạch Chỉ yêu Mộ Đồ Tô, yêu đến mức hèn mọn, cam lòng làm tiểu thiếp của hắn, nhưng vẫn không đổi lại được dù chỉ một tia quyến luyến trong lòng hắn. Trong tim Mộ Đồ Tô chỉ có bóng hình người thương, trong mắt hắn, thiên hạ rộng lớn cũng không chứa nổi bất kỳ nữ tử nào khác. Vì thế, Bạch Chỉ tuyệt vọng lựa chọn tự vẫn. Nào ngờ, trời cao thương xót, để nàng được sống lại, trở về khoảng thời gian tươi đẹp năm năm trước. Nàng âm thầm thề rằng, kiếp này sẽ không bao giờ yêu Mộ Đồ Tô thêm một lần nào nữa! Sau này… Mộ Đồ Tô tức giận: “Bạch Chỉ, yêu ta một chút nàng sẽ chết sao?” Bạch Chỉ nghiêm túc gật đầu: “Đúng vậy.” Mộ Đồ Tô: …

Tình Yêu Không Lối Thoát Thời Ôn đau lòng khi nhìn thấy khuôn mặt đầy thương tích của chàng trai trước mặt. Cô đưa cho cậu một xấp khăn giấy, như một lời động viên mong cậu tìm thấy động lực sống tiếp. Nhưng không ngờ rằng, hành động nhỏ bé ấy lại mở ra một chuỗi bi kịch. Cô và chàng trai bắt đầu tương tác, dần dần gắn bó. Nhưng cậu ta ngày càng có những hành động kỳ quặc, khác người, với một sự cố chấp đáng sợ. Cuộc sống của Thời Ôn chìm vào bóng tối khi chị gái Thời Noãn của cô qua đời, còn mẹ cô thì suy sụp tinh thần. Sau khi trọng sinh, cô gặp lại chàng trai ấy, kẻ đã từng khiến cuộc đời cô trở nên bất hạnh. Không muốn bi kịch lặp lại, cô quyết định chuyển đến trường của cậu ta, mong có thể ngăn ngừa những sai lầm cũ. Nhưng đôi khi, những hành động của cô lại làm mọi thứ rẽ vào con đường ngoài dự đoán. Chàng trai vẫn bị đánh đến đầy thương tích, đôi mắt buồn bã như một hồn ma lạc lối, trông vô hại nhưng lại tiềm ẩn sự nguy hiểm. Thời Ôn quyết tâm sẽ cứu cậu khỏi sự tàn bạo và suy nghĩ cực đoan của kiếp trước. Nhưng dần dần, cô nhận ra ánh mắt chiếm hữu kỳ lạ của chàng trai dành cho mình. Cậu nhìn cô với sự si mê đến rùng mình, khiến cô băn khoăn liệu mình đang thực sự cứu rỗi hay lại vô tình đẩy bản thân vào lối thoát không đường lui. Liệu Thời Ôn có thể cứu được cậu và thay đổi vận mệnh của cả hai, hay bi kịch vẫn sẽ bám riết lấy họ? Nam chính của câu chuyện này chỉ yêu duy nhất nữ chính qua cả hai đời, không hề có tình cảm với chị gái của cô. Đây là một câu chuyện trọng sinh ngọt ngào nhưng cũng đầy giằng xé, hứa hẹn mang lại cho bạn cảm giác ấm áp xen lẫn hồi hộp trong từng trang.

Giới thiệu truyên ngôn tình thời cổ đại hài hước độc đáo này: Nói về cuộc đời của cô gái mang tên Điền Thất thì có lẽ phải nhắc đến từ “vừa cười vừa khóc”. Cô có một kẻ thù không đội trời chung, hắn ta đã diệt sạch diệt môn nên cô liền ôm quyết tâm giết chết hắn. Để đạt được kế hoạch đó, điều đầu tiên Điền Thất làm là trà trộn vào chốn hậu cung bằng cách nữ giả thái giám. Nhưng chưa tận tay giết chết kẻ thù, hắn ta đã tự chầu trời về ông bà. Điền Thất suy nghĩ, không sao, miễn hắn vẫn chết là được. Kế tiếp chính là suy nghĩ làm sao thoát khỏi hậu cung này. Bởi vì kẻ thù cũng không còn trên đời, hít chung bầu không khí với cô nữa, cô còn ở đây làm gì? Mà đâu phải muốn xuất cung là được, Điền Thất đành tương kế tựu kế ở lại. Cô buộc phải tìm kiếm một người chủ mới để giả làm thái giám. Bắt đầu từ đây ông trời mới thật sự trêu đùa cô. Theo người nào thì người đó chưa được một tháng đã chết. Hiện tại cô vừa suy ngẫm về nhân sinh của mình vừa đốt giấy tiền vàng bạc cho vị chủ thứ ba. Trong lòng thì chửi rủa ông trời vì thích làm khó cô. Tâm trạng đang bù lu bù loa, khóc đến sưng mắt, cô liền quờ quạng tay tìm kiếm thứ lau nước mũi đang chảy dài. Tìm như thế nào lại vớ trúng long bào bên cạnh. Liệu rằng Điền Thất sẽ gặp những chuyện gì và phải trải qua những tình tiết vừa cười vừa khóc sắp tới?

Trọng Sinh Những Năm 80: Bảo Vệ Vợ Là Trách Nhiệm Hàng Đầu Anh là một quân nhân, thường xuyên không ở nhà. Mỗi lần cô than phiền, anh chỉ lạnh nhạt đáp: “Anh là quân nhân, phải hy sinh gia đình mình vì lợi ích của công chúng. Em là vợ anh, đương nhiên phải có giác ngộ này.” Nghe nhiều rồi, cô cũng học cách hiểu chuyện. Cho đến ngày hôm đó, cô tận mắt chứng kiến anh vì một người phụ nữ mà hủy bỏ buổi diễn tập quân sự. Cô chết lặng tại chỗ. “Anh không phải… luôn đặt công vụ lên hàng đầu sao?” Tại sao? Tại sao người anh từ bỏ, luôn luôn là cô…

Khương Mộng Sau khi hoàn thành nhiệm vụ của hệ thống, ta chỉ cần chết đi là có thể rời khỏi thế giới này. Thế nhưng, khi ta treo mình trên dải lụa trắng, Tiêu Tự – kẻ luôn chán ghét ta – lại như phát điên ôm ta xuống. Hắn gầm lên, giọng khàn đặc: “Khương Mộng, nàng nhất định phải tận mắt chứng kiến trẫm và Vân Nhi thành thân, nàng không được chết!” Ta ngước đôi mắt trống rỗng lên, trước mắt chỉ là một mảnh mơ hồ. Lúc đỡ đao cho Tiêu Tự, ta trúng phải kịch độc, đôi mắt đã hoàn toàn mù lòa. “Sao ta có thể tận mắt nhìn chàng thành thân được chứ?”

Tôi tát tên côn đồ học đường một cái giữa đám đông, âm thanh vang dội.Hắn ngớ người, “Em gái à, đây là lần đầu tiên anh bị ăn tát đấy, nghĩ cách cho anh gỡ gạc tí mặt mũi đi chứ?”Nhưng tôi sợ muốn chết, chỉ biết quay đầu bỏ chạy.Phía sau vang lên tiếng hắn cười gượng: “Haha, bạn gái mình ấy mà, hơi ngại chút thôi.”

Trảm Phong Ký Năm ta vừa cập kê, Nhuyễn quý phi được Hoàng thượng sủng ái nhất băng hà. Trước khi qua đời, nàng để lại di ngôn, muốn ta bồi táng cùng nàng. Nguyên nhân là bởi trước lúc lâm chung, nàng mơ thấy một con bạch điểu mổ vào mắt nàng. Con bạch điểu ấy dưới mắt trái có một vết đỏ. Cả Đại Lương đều biết, trưởng nữ đích tôn của Vân gia vừa tròn cập kê, da trắng như tuyết, dưới mắt trái có một vết bớt đỏ hình đóa hoa. Nhuyễn quý phi vừa mất, Hoàng thượng lập tức hạ thánh chỉ, muốn ta và nàng cùng ngày hạ táng. Phụ thân tham lam quyền thế, mẫu thân thiên vị thứ muội, liền đưa ta tiến cung. Trên đường, ta nhảy khỏi xe ngựa, một mạch chạy tới Tước Tinh Lâu. “Vân gia Văn Cẩn, hôm nay ngộ ra thiên cơ, khẩn cầu Quốc sư thu ta làm đồ đệ!”

Tại buổi họp lớp, người mà tôi thầm yêu đã lâu bất ngờ tỏ tình với tôi. Trước khi gật đầu, đầu óc tôi bỗng hiện lên những dòng bình luận như trong một bộ phim livestream:【Trời ơi! Bé ơi chạy mau! Tên cặn bã này chỉ là lợi dụng em lúc “bạch nguyệt quang” của hắn ra nước ngoài, cô đơn nên lấy em ra giải sầu thôi! Nửa năm nữa cô ta sẽ quay về, em thì đang bụng to vượt mặt, bị đôi cẩu nam nữ này ép phải ôm bụng bỏ chạy, rồi gặp tai nạn, mẹ tròn con đều mất!】【Chạy ngay đi! Bây giờ xông ra khỏi quán bar ấy! Ngoài cửa có một người đàn ông đang ôm hoa hồng chờ em hai tiếng rồi! Chính người đàn ông từng bị em tát vẫn sợ tay em đau ấy mới là định mệnh của em đó!】【Bé nữ phụ đáng thương của chúng ta ơi, đi thôi! Ngoài kia có một người đàn ông, chỉ cần nhìn tấm ảnh hồi em để tóc úp nồi thời cấp 2 thôi mà cũng đỏ mặt tim đập! Anh ấy đang đứng dưới cột đèn đợi em đấy!】Thế là thay vì gật đầu, tôi quay người bỏ chạy. Tôi run run lao xuống cầu thang: “Tình yêu đích thực của em đây, mẹ đến rồi đây con ơi!”

Quay Trở Lại Những Năm 1970, Tôi Đã Đá Bay Người Đứng Đầu Để Tham Gia Kỳ Thi Tuyển Sinh Đại Học Sau khi trượt kỳ thi đại học, tôi kết hôn với Cố Lâm và vì anh ta mà vất vả lo toan suốt bốn mươi năm. Thế nhưng sau khi anh ta qua đời, tôi lại không được phép tham dự tang lễ, tài sản một nửa để lại cho con cái, một nửa cho mối tình đầu trong sáng của anh ta. Thứ duy nhất anh ta để lại cho tôi chỉ là một câu nói: “Lá thư báo trúng tuyển năm đó bị lấy đi, bốn mươi năm qua tôi đã trả xong món nợ ấy.” Hóa ra, năm đó tôi không hề trượt đại học, mà chính anh ta đã lấy mất thư báo trúng tuyển của tôi để lấy lòng người con gái kia. Tôi làm loạn trong tang lễ, tố cáo bốn mươi năm bất công của mình, nhưng lại bị chính con cái ruồng bỏ. “Bố và dì Lâm mới là một đôi trời sinh, chính mẹ là người chen ngang phá hoại hạnh phúc của họ.” “Nếu mẹ còn làm loạn, đừng trách chúng con bỏ mặc mẹ ở quê để mặc mẹ tự sinh tự diệt!” Tôi uất hận mà ch.t. Nhưng khi mở mắt ra lần nữa, tôi đã quay trở lại năm tôi thi đại học. Khi đó, thư báo trúng tuyển vẫn còn đang trên đường gửi tới, và cuộc đời tôi vẫn chỉ vừa mới bắt đầu…